"Rất cảm ơn sư huynh, không cần." Tần Tử Lăng trả lời với vẻ mặt bình tĩnh như cũ.
"Đệ đó!" Trịnh Tinh Hán lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó cũng bước nhanh tới chỗ của Nam Cung Việt.
"Ha ha, tốt, tốt! Ta quả nhiên không nhìn lầm con, con là thiên tài! Là thiên tài a!" Tả Nhạc kích động vỗ vai Nam Cung Việt, vui vẻ nói.
"Đều do Tả Sư dạy bảo!" Nam Cung Việt khiêm tốn nói.
"Ha ha!" Tả Nhạc nghe vậy càng vui vẻ hơn, tiếp tục kích động vỗ vai của Nam Cung Việt, nói: "Hảo hảo luyện!"
Dứt lời rồi quay người rời đi.
"Chúc mừng Nam Cung sư huynh!"
"Nam Cung Việt, chúc mừng, chúc mừng a!"
"..."
Học đồ ngoại viện và đệ tử nội viện đều nhao nhao tiến lên nói lời chúc mừng, trên mặt mỗi người đều tràn đầy tiếu dung, nhưng trong đôi mắt lại chứa đầy vẻ phức tạp.
"Ha ha, tạ ơn, ban đêm ta mời mọi người đi Túy Hương lâu!" Nam Cung Việt xuân phong đắc ý nói.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Nam Cung Việt vô tình hay cố ý xuyên qua đám người, nhìn thẳng về phía Tần Tử Lăng.
Tần Tử Lăng thì quay người đi đến trước bao cát, bắt đầu tập luyện, ngay cả liếc cũng chả thèm liếc lấy một cái.
Mâu thuẫn của hai người đã sớm công khai, còn từng tỷ thí qua, hiển nhiên là Tần Tử Lăng sẽ không thể vì Nam Cung Việt đột phá đến Thiết Bì cảnh mà tiến lên cười nói chúc mừng.
Nam Cung Việt cũng không phải là Từ Nguyên Tiêu Thất thiếu gia của Từ Gia Bảo, còn chưa đủ tư cách để Tần Tử Lăng giả dạng cẩu hùng trước mặt người khác!
Thấy vậy vẻ mặt của Nam Cung Việt bất tri bất giác âm trầm xuống.
Mọi người đều cảm nhận được biểu lộ bất thiện của Nam Cung Việt, thuận ánh mắt của hắn nhìn sang, thấy được Tần Tử Lăng, đều không khỏi âm thầm lắc đầu. Ngũ Thành là chó săn của Nam Cung Việt, vì lấy lòng Nam Cung Việt nên cố ý bĩu môi nói: "Hừ, tên Tần Tử Lăng này cho rằng hắn là ai, luyện gần ba năm mới đột phá đến Bì Mô cảnh, hắn cho dù là xách giày cho Nam Cung sư huynh cũng không xứng, vậy mà dám tự cao tự đại!"
"Ngũ Thành, sư huynh nội viện không tới lượt ngươi nói ba nói bốn!" Trịnh Tinh Hán nghe vậy sầm mặt lại, khiển trách.
"Trịnh sư huynh, mặc dù lời nói của Ngũ Thành có chút không ổn, nhưng mà hắn cũng chỉ nói thật mà thôi. Hôm nay dù sao cũng là ngày vui của ta, vậy mà hắn ta lại không nể mặt, nếu như không phải xem ở mặt mũi của Tả Sư, ta nhất định phải cho hắn đẹp mắt." Nam Cung Việt lạnh giọng phản bác.
Trịnh Tinh Hán nhìn xem Nam Cung Việt, chỗ sâu trong đôi mắt toát lên vẻ nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn là miễn cưỡng cười cười nói: "Được rồi, tính cách của Tần Tử Lăng là vậy, một lòng quan tâm luyện võ, tất cả mọi người đều là đồng môn sư huynh đệ, đệ cũng không cần phải so đo với đệ ấy làm gì."
"Luyện võ thì cũng phải có tự hiểu lấy mình, nghèo kiết xác như hắn thì có luyện thêm thì cũng chả tiến bộ gì." Trên mặt của Nam Cung Việt lộ vẻ khinh thường nói.
"Đúng đấy, đúng đấy!" Ngũ Thành và mấy tên tiểu đệ khác của Nam Cung Việt đều gật đầu phụ họa.
"Đúng là cái lý này!" Xuất từ hào môn nội thành Lữ Thái Cường cũng hùa theo nói một câu, mà những đệ tử nội viện khác thì đều cười cười một cách mất tự nhiên, không phụ họa cũng chả phản bác.
Cửa hàng thủy phấn yên chi "Hoa Vận" lầu hai.
"Không có ý tứ Vân chưởng quỹ, mấy ngày nay có việc không ở võ quán, không biết trong tiệm đã xảy ra chuyện phiền toái gì." Tần Tử Lăng chắp tay với hai chị em Vân Lam nói.
"Tần tiên sinh nói quá lời, là chúng tôi đã làm phiền tiên sinh." Vân Lam khẽ khom người nói.
"Đây là chức trách của ta, Vân chưởng quỹ cứ việc nói đi." Tần Tử Lăng khoát khoát tay nói.
"Mời Tần tiên sinh ngồi xuống trước đã, tôi sẽ từ từ kể lại với tiên sinh." Vân Lam mời Tần Tử Lăng ngồi xuống gần cửa sổ, rồi tự mình rót cho Tần Tử Lăng một chén trà, sau đó mới nói: "Gần đây vào lúc đêm khuya thì tác phường của chúng tôi bị người ta vào phá hoại, rất nhiều nguyên vật liệu đã bị hủy hoại, trong tiệm thì thi thoảng cũng có một số người đến gây chuyện."
"Báo quan chưa?" Tần Tử Lăng hỏi.
"Đương nhiên là đã báo quan rồi, nhưng chả có tác dụng gì, ngược lại còn phải tốn thêm không ít tiền." Vân Thái nghe vậy không kìm được nữa, vẻ mặt tức giận nói.
"Tần tiên sinh chớ trách, xá đệ tuổi nhỏ tính tình nóng nảy." Vân Lam vội vàng trừng Vân Thái một chút, sau đó áy náy nói với Tần Tử Lăng.
"Ai gặp được chuyện như vậy thì cũng đều sẽ có nổi nóng. Hai người biết là ai đã làm chuyện này sao?" Tần Tử Lăng từ chối cho ý kiến khoát khoát tay, sau đó hỏi.
"Hẳn là người của Diêm La Bang! Lúc đầu mỗi tháng chúng ta đều sẽ cho bọn hắn một ít tiền, nhưng tháng này thì bọn hắn lại đột nhiên tăng lên mức mà chúng tôi không thể nào tiếp nhận. Đương nhiên là chúng tôi không đáp ứng rồi, còn nói ra danh hào của Tần tiên sinh và Hàn Thiết Chưởng viện, bọn hắn không nói gì liền đi. Tôi còn tưởng rằng chuyện này hẳn là giải quyết được rồi, không nghĩ tới tiếp theo lại phát sinh ra đủ loại vấn đề." Vân Lam trả lời.
"Bên phía tác phường ngoài vật liệu bị hủy ra thì có người thương vong gì không?" Tần Tử Lăng hỏi.
"Có một vị hộ viện bị thương rất nặng, hôm qua đã chết rồi." Hốc mắt Vân Lam hơi đỏ nói.
"Tốt, ta đã hiểu rồi. Chuyện này hai người không cần đi tìm quan phủ nữa, ta sẽ xử lý." con ngươi của Tần Tử Lăng co rụt lại, gật gật đầu, đứng lên nói.
"Tần tiên sinh, Diêm Khôi bang chủ của Diêm La Bang là Võ Đồ Ngưu Bì cảnh uy tín lâu năm, đã từng giết qua không ít người, là một tên ác bá tâm ngoan thủ lạt, ngài không cần thiết phải xung đột với hắn, chỉ cần đàm phán một cách hòa bình với hắn, chỉ cần mỗi tháng không cao hơn mười lăm lượng thì chúng tôi cũng chấp nhận. Ngài cũng là Võ Đồ Bì Mô cảnh, lại là đệ tử của Tả Nhạc lão Võ Sư, ngài ra mặt thì hắn khẳng định sẽ phải nể tình." Trên mặt của Vân Lam hiện lên một chút lo lắng, nói.
"Vậy hồi trước thu bao nhiêu, hiện giờ thì hắn muốn thu thêm bao nhiêu" Tần Tử Lăng hỏi.
"Lúc đầu thì một tháng năm lượng, hiện giờ muốn năm mươi lượng! Bọn khốn nạn này, giao năm mươi lượng cho bọn hắn thì chúng tôi còn kiếm được gì nữa." Vân Thái không nhịn được lại tức giận nói.
"Haizz!" Vân Lam thở dài một hơi, sau đó lấy ra một tấm ngân phiếu viết sẵn ba mươi lượng bạc, đưa cho Tần Tử Lăng nói: "Chuyện này làm phiền Tần tiên sinh."
"Được, việc này hai ngươi không cần phải quan tâm, hôm nay ta sẽ xử lý." Tần Tử Lăng cũng không khách khí với Vân Lam, tiếp nhận ngân phiếu rồi nói một câu, sau đó hỏi thêm vị trí của Diêm La Bang liền đi xuống lầu.
Xuống dưới lầu, hắn nhìn thấy mấy tên có dáng dấp giống như du côn lưu manh đang đi tới đi lui trong tiệm, có một vài nữ khách hàng vốn chuẩn bị đến thủy phấn yên chi mua đồ còn chưa kịp tiến lên đã bị dọa đến quay đầu rời đi.
Tần Tử Lăng lạnh lùng nhìn qua mấy tên lưu manh kia không nói gì, rời khỏi cửa hàng mặt tiền.
"Tỷ, tỷ nói xem tên Tần Tử Lăng có làm được không, hay là phải mời Trang Cao Trì tới." Vân Thái đứng bên cửa sổ đưa mắt nhìn Tần Tử Lăng rời đi nói.
"Sau lưng của Tần Tử Lăng có Hàn Thiết Chưởng viện, dù gì thì Diêm Khôi cũng phải bán chút mặt mũi." Vân Lam nói, trong lòng lại yếu ớt thở dài một hơi, tràn đầy lo lắng.
Cha mẹ ngoài ý muốn qua đời, nàng một giới nữ lưu mang theo một người em trai bị tàn tật, còn phải giữ gìn phần gia nghiệp này nên hiển nhiên là phải có chỗ hơn người.
Diêm La Bang đột nhiên làm trái quy định giang hồ, báo một cái giá trên trời mà bọn họ không thể nào tiếp nhận.
Vân Thái không thấy được chuyện kỳ lạ trong đó, nhưng Vân Lam há lại sẽ không nhìn ra.
Nàng hoài nghi việc này là do gã Trang Cao Trì ở phía sau giở trò quỷ, một khi mời gã ta tới đây thì thật sự là dẫn sói vào nhà.
Cho dù là không phải Trang Cao Trì làm, nhưng nàng đã nghi ngờ gã rồi thì cũng tuyệt đối không có khả năng mời gã.