• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Người chết vì tiền chim chết vì ăn, chuyện này rất bình thường! Chỉ là đáng tiếc, Diêm Khôi vốn là một thanh đao rất dễ dùng, cũng có thể mang lại không ít lợi ích cho chúng ta, bây giờ bị hủy rồi, nhất thời nửa khắc muốn chế tạo thêm một thanh đao tốt giống vậy cũng không dễ dàng!" Liêu Sâm có chút tiếc hận nói.

"Đúng a, Diêm Khôi vẫn là rất dễ dùng!" Trang Cao Trì tràn đầy đồng cảm nói.

Trang Cao Trì vừa dứt lời, một gã đại hán lưng hùm vai gấu nhanh chân tiến đến.

"Thế nào?" Liêu Sâm quay đầu lại hỏi nói.

"Vẫn không tìm được!" Đại hán trả lời.

"Xem ra rất có thể hắn đã lẫn vào trong đám người rồi ra khỏi thành!" Liêu Sâm khẽ nhíu mày nói.

"Nếu như là ra khỏi thành rồi, muốn tìm kiếm hơi khó a!" Trang Cao Trì nói.

"Tiếp tục tìm kiếm trong thành, xung quanh địa khu ngoài thành cũng sai một số người ra tìm kiếm, qua ngày mai nếu mà còn tìm không được thì thôi." Liêu Sâm nói.

. . .

"Tỷ, tỷ, tin tức tốt, tin tức tốt!" Vân Thái khập khiễng xông lên lầu hai, vẻ mặt kích động hét lên.

"Nhìn em kìa, qua năm là mười sáu tuổi rồi, vẫn là không giữ được sự bình tĩnh." Vân Lam lấy khăn ra giúp Vân Thái lau mồ hôi trên trán.

"Tỷ, thật sự là tin tức vô cùng tốt a, Diêm Khôi chết!"

"Cái gì! Em nói cái gì?" Khăn tay trong tay Vân Lam thoáng cái liền rơi xuống đất, hai tay nắm lấy đôi vai của Vân Thái.

"Diêm Khôi chết rồi, không chỉ Diêm Khôi chết rồi, mấy nhân vật cốt cán trong Diêm La Bang cũng đều đã chết hết!" Vân Thái dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, mới tiếp tục nói.

"Chuyện gì xảy ra? Tại sao bọn hắn lại chết? Chẳng lẽ là Tần. . ." Trên mặt Vân Lam lộ vẻ không dám tin.

"Cái gì Tần không Tần, nếu như hắn có bản lãnh lớn như vậy, Diêm Khôi dám không nể mặt hắn sao? Hiện giờ việc này đã truyền khắp Khúc Lâm Nhai này rồi, nghe nói là tên cẩu đầu quân sư Dịch Hiên của Diêm La Bang âm thầm hạ độc bọn người Diêm Khôi, sau đó nhân lúc đêm khuya giết chết bọn hắn rồi cuốn hết tài vật lẩn trốn." Vân Thái ngắt lời nói.

"Đã tìm thấy người chưa?" Vân Lam nghe vậy sửng sốt hơn nửa ngày, mới hỏi.

Hiển nhiên là đáp án này nằm ngoài dự liệu của nàng.

"Chưa!" Vân Thái lắc đầu, sao đó tiếp tục nói: "Mặc kệ là có tìm thấy hay chưa, dù sao bây giờ Diêm La Bang xem như xong đời rồi, chúng ta cũng không cần phải lo lắng bọn hắn đến đây gây chuyện nữa."

"Em nói đúng!" Vân Lam thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, trên mặt nở một nụ cười vui vẻ.

"Đúng rồichị, chuyện này Tần Tử Lăng cũng chả giúp đỡ được gì, ba mươi lượng bạc mà chúng ta đưa cho hắn có phải là nên đòi hắn trả lại không?" Vân Thái hỏi.

"Nói lung tung gì vậy? Nào có chuyện đã đưa tiền rồi còn đòi trở về! Lại nói, ta luôn có một loại cảm giác, chuyện này có chút kỳ quặc." Vân Lam trừng Vân Thái một chút, sau đó đại mi hơi nhíu, như có điều suy nghĩ nói.

"Có cái gì mà kỳ quặc? Chẳng lẽ chị cho rằng gã Tần Tử Lăng kia chính là hắc thủ phía sau chuyện này hay sao? Chị nghĩ quá nhiều rồi." Vân Thái bĩu môi nói.

"Được rồi, bất kể như thế nào, em vẫn phải tôn kính với Tần tiên sinh, ở bên ngoài không được nói những lời bất kính với hắn." Vân Lam nói.

"Biết rồi mà chị, em chỉ cảm thấy hắn ta kiếm tiền quá dễ dàng thôi. Chuyện gì cũng không làm được mà còn lấy không ba mươi lượng bạc, nếu như đổi lại thành em, nghe được tin Diêm Khôi chết chắc chắn sẽ chủ động đem trả lại hơn nửa số bạc." Vân Thái nói, trên mặt còn lộ vẻ khinh bỉ.

Vân Lam nghe vậy thân thể mềm mại khẽ run lên, cả người rơi vào trong trầm tư.

"Tỷ, em đi thư viện."

"A, đi thôi!" Vân Lam không yên lòng trả lời một câu, sau đó lại lâm vào trong trầm tư.

"Đúng vậy a, ngay cả Vân Thái đều biết vô công bất thụ lộc, Tần tiên sinh là một người trọng tình nghĩa như vậy, nếu như chuyện này không có quan hệ gì với hắn, hắn hẳn là sẽ đem trả lại phần lớn bạc mới đúng. Mà lại trước đó tại sao hắn phải kiên trì giao nộp năm lượng bạc, không lộ ra ranh giới cuối cùng mà mình cho hắn, còn có tại sao gã Diêm Khôi kia sớm không bị giết, muộn không bị giết, lại cứ ngay lúc tối qua bị giết, Dịch Hiên cũng là trùng hợp không tìm thấy người, chẳng lẽ đây hết thảy đều là trùng hợp? Nhưng hắn thật sự chỉ là một người khổ luyện gần ba năm, gần ba bốn tháng nay mới đột phá đến Võ Đồ Ngưu Bì cảnh, sao hắn lại có thể có năng lực lớn như vậy được?" Vân Lam càng nghĩ càng xoắn xuýt hồ đồ.

Lại thêm một ngày khổ luyện trong sơn động, Tần Tử Lăng cảm giác gân xương da thịt toàn thân của mình lại bền bỉ thêm một phần, khí huyết tích chứa lực lượng trong cơ thể cũng càng cường đại.

Đột nhiên, Tần Tử Lăng vận lực, cơ bắp toàn thân đột nhiên nhúc nhích, như là từng con mãng xà đang quấn quýt cùng một chỗ.

Tần Tử Lăng cảm nhận rõ ràng khí huyết lực lượng của mình đang từ hai chân, từ các nơi trên cơ thể cấp nhanh chóng nhảy lên, như hạo đãng đại giang trào lên qua hai tay, bỗng nhiên từ song chưởng bạo phát ra.

"Bành! Bành!" Hai tiếng nổ mạnh quanh quẩn trong sơn động, những khối đá hoa cương cứng rắn trên vách động đột nhiên lưu lại hai dấu bàn tay rành rành, trên đó hiện đầy khe hở, có đá vụn rớt xuống "Rầm rầm".

Tần Tử Lăng nhìn xem chưởng ấn sâu gần một tấc, sững sờ một hồi lâu.

Những ngày này, thực lực đang không ngừng vững bước tiến lên, kỳ thật Tần Tử Lăng hiểu rõ, một khi chính mình toàn lực bộc phát, uy lực đã sớm viễn siêu Ngưu Bì cảnh, chỉ sợ cũng sẽ không kém Thiết Bì cảnh uy tín lâu năm là bao.

Hôm qua khi giao thủ với Trịnh Tinh Hán thì hắn đã có suy đoán về thực lực của mình.

Nhưng uy lực của hai chưởng hôm nay vẫn là vượt ra khỏi dự liệu của hắn.

Dường như hắn còn đánh giá thấp lực sát thương của bản thân khi toàn lực bộc phát.

Sững sờ một hồi, Tần Tử Lăng đột nhiên cảm thấy trên hai tay truyền đến đau đớn, cúi đầu xem xét, phát hiện song chưởng đã bị sưng đỏ một mảng lớn.

"Cái này. . ." Tần Tử Lăng lại ngây người một hồi, nhưng mà dù sao thì hắn cũng đã dung hợp được tàn hồn của một đời ma đầu Lệ Mặc, ký ức mặc dù có chút thiếu thốn, nhưng lại có kinh nghiệm và nhãn lực, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu được.

"Quanh thân mình đều trải qua mài giũa tôi luyện, lực lượng khí huyết quanh thân không chỉ trở nên càng tinh thuần cường đại, hơn nữa cũng trở nên càng dễ điều khiển, một khi toàn lực bộc phát, liền có thể điều động toàn thân khí huyết lực lượng thông qua hai tay song chưởng bạo phát đi ra một cách dễ dàng, tương đương với tập trung phần lớn lực lượng toàn thân, mà những người khác không rèn luyện mài dũa toàn thân, lực lượng tập trung cũng rất có hạn. Cho nên một khi mình toàn lực bộc phát, lực lượng sẽ vượt qua Võ Đồ Thiết Bì cảnh uy tín lâu năm, nhưng mà hai tay của mình vẫn như cũ, vẫn chỉ là Ngưu Bì cảnh, có chút không chịu nổi lực lượng cường đại đột nhiên bạo phát này, làm cho hai bàn tay bị thương. Cũng may gân cốt hiện giờ của mình đã mạnh mềm dai hơn trước kia rất nhiều, lần này chỉ là bị tổn thương ngoài da, dễ dàng khôi phục."

"Nhưng mà chuyện này ngược lại là cho mình một lời nhắc nhở, trước kia mình vẫn luôn muốn muốn đem toàn thân đều tu luyện tới Ngưu Bì cảnh, sau đó cùng một chỗ Thiết Bì, xem ra mình phải điều chỉnh ý nghĩ, phải có chủ thứ phân chia."

"Đầu thương là bộ phận sắc bén nhất của trường thương, thép tốt đều dùng trên lưỡi đao! Đem toàn thân chế tạo thành thiết dũng giang sơn hiển nhiên là chuyện tốt, nhưng chuyện này vẫn là quá mức lý tưởng. Đương nhiên, mình có ưu thế độc nhất vô nhị, người khác chỉ luyện song chưởng hoặc là hai chân, mình thì có thể trọng điểm tu luyện tứ chi, để tứ chi sớm một bước đạt tới Thiết Bì cảnh trước các bộ vị khác."

"Như thế mới có thể chân chính phát huy ra thực lực của mình, cũng có thể chiếu cố đến tốc độ tăng lên cảnh giới, nếu không vì truy cầu hoàn mỹ rèn luyện quanh thân mà dẫn đến cảnh giới bị kéo quá lâu, ngược lại là được không bù mất."

Sau hồi suy tư này, Tần Tử Lăng cảm giác ý nghĩ của mình rộng mở trong sáng, đối với con đường võ đạo mà mình muốn đi có nhận biết rõ ràng hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK