Tả Nhạc nghe được những lời mà Tần Tử Lăng nói, không khỏi lăng thần một chút, mới cảm khái nói: "Ngộ tính con quả thật không tệ, đáng tiếc. . . Nếu con đã hiểu rồi thì ta cũng không còn gì để giải thích thêm nữa, sau đây ta sẽ truyền cho con pháp môn vận chuyển khí huyết lực lượng của Bì Mô cảnh. Còn về những quy định khác của đệ tử nội viện thì lát nữa Tinh Hán sẽ nói cho con biết."
Dứt lời, Tả Nhạc bắt đầu giảng giải về pháp môn vận chuyển khí huyết lực lượng của Bì Mô cảnh.
Trước đó, mặc dù Tả Nhạc đã nói là phương diện vận khí vận lực của Hàn Thiết Chưởng chả có gì đặc biệt, nhưng trên thực tế vẫn đáng được chú trọng, nếu không có người chỉ điểm quyết khiếu thì sẽ rất khó nhập môn.
Thật ra nếu như đổi thành Tần Tử Lăng lúc đầu thì cho dù có người chỉ điểm quyết khiếu, để có thể chân chính lĩnh hội nhập môn thì vẫn cần phải thực tiễn suy nghĩ nhiều mặt mới được.
Chẳng qua hiện giờ Tần Tử Lăng dù sao cũng dung hợp ý thức thần hồn của ba người, trong đó có một ý thức đến từ một thế giới khác, tư duy không bị quán tính cố hữu của thế giới hạn chế, còn có một ý thức là tông sư của Ma Môn, cho dù chỉ ý thức tàn hồn, rất nhiều ký ức chuyện cũ đã bị phá thành mảnh nhỏ, rất khó nhớ lại, nhưng kinh nghiệm kiến thức lại giống như bản năng thuộc tính của sự vật vậy, có thể theo ý thức tàn hồn dung nhập vào Tần Tử Lăng và trở thành bản năng của hắn.
Giống như khi Tần Tử Lăng đi bán thú hoang, rất hiển nhiên là hắn sẽ dịch dung rồi mới đi giao dịch, loại cẩn thận từng ly từng tí và thủ pháp này khẳng định không phải tới từ Tần Tử Lăng của một thế giới khác hay là Tần Tử Lăng của thế giới này, mà là đến từ Lệ Mặc, một đời tông sư của Ma Môn.
Cho nên, lần đầu tiên mà Tả Nhạc giải thích thì Tần Tử Lăng đã hiểu được quyết khiếu trong đó rồi. Nhưng mà trước đó Tả Nhạc đã liên tiếp tán thưởng ngộ tính của hắn, cho nên vì để cho cẩn thận, Tần Tử Lăng mới giấu dốt một chút, lộ ra cái hiểu cái không, lại cố ý hỏi vài vấn đề quan trọng.
Tả Nhạc trả lời từng vấn đề của hắn, sau đó mới cười nói: "Việc vận chuyển khí huyết lực lượng này cũng là một môn công phu quen tay hay việc, bây giờ thì không cần con phải hiểu hết toàn bộ, một mực dựa theo pháp môn vận chuyển mà ta đã truyền cho con, từ từ liền có thể đạt được chút thành tựu. Nếu không thì dù cho ta có nói nhiều mà con không thực tiễn tu hành thì cuối cùng cũng chỉ là những lời nói suông. Được rồi, hôm nay chỉ nói đến đây thôi, sau này khi gặp được vấn đề thì tới thỉnh giáo Trịnh Tinh Hán, nếu hắn không hiểu thì mới hỏi ta."
"Vâng, Tả Sư!" Tần Tử Lăng tranh thủ thời gian đứng dậy, hơi khom người nói.
Tả Nhạc gật gật đầu, sau đó phân phó với lão bộc hơi còng lưng vẫn luôn đi theo lão nói: "Lâm Thủ, đem Tinh Hán bọn hắn gọi tới."
"Vâng, lão gia." Lâm Thủ lên tiếng, rời đi nội viện.
Rất nhanh, bảy vị nội viện đệ tử gồm Trịnh Tinh Hán lần lượt đi tới nội viện.
Tả Nhạc mở quán thụ đồ hơn hai mươi năm, đương nhiên là sẽ không chỉ có bảy vị này thôi.
Những đệ tử Bì Mô cảnh đều đã rời khỏi võ quán, ra ngoài xông xáo, có chút lẫn vào không sai, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong một vài thế lực, thậm chí còn có người tự thành lập một thế lực nhỏ, đương nhiên còn có rất nhiều người bị mất mạng trong thời loạn thế này.
Ở thế đạo hiện giờ, để võ quán có thể chiếm hữu một chỗ cắm dùi trong Thành Phương Sóc, ngoại trừ quán chủ phải là Võ Sư Kình Lực Cảnh, còn có quan hệ rất lớn với những môn sinh mà võ quán đào tạo ra, những người này nói ra cũng được xem như là lực lượng kéo dài của võ quán.
Bảy người phân biệt là Trịnh Tinh Hán, Lữ Thái Cường, Thẩm Tu Cẩn, Dư Nham, Nam Cung Việt, La Ngọc Kha, Mục Huyên.
Trong đó La Ngọc Kha cùng Mục Huyên là nữ tính.
Trịnh Tinh Hán là người nhập môn sớm nhất, tuổi cũng lớn nhất, lại thêm chức trách quản lý võ quán nên được công nhận là Đại sư huynh, còn sáu vị đệ tử còn lại thì không quan tâm đến thứ tự cho lắm, bình thường đều xem tính cách, mối quan hệ cá nhân, còn có bối cảnh sau lưng.
Giống như Nam Cung Việt vậy, mặc dù gã ta nhập môn muộn nhất, nhưng thiên phú hơn người, vốn liếng phong phú, tính cách tương đối ngạo, trong sáu vị đồng môn sư huynh đệ ở nội viện, ngoài Trịnh Tinh Hán là gã chịu gọi một tiếng sư huynh, thì trong năm người còn lại, chỉ có Lữ Thái Cường đến từ gia tộc quyền thế Lữ gia ở nội thành có thể để hắn coi trọng mấy phần, xưng hô một tiếng Lữ sư huynh, còn lại thì đều gọi thẳng danh tự.
"Tần Tử Lăng đã là Bì Mô cảnh, theo quy củ thì bắt đầu từ hôm nay hắn chính là nhập môn đệ tử của ta, sau này các con chính là đồng môn sư huynh đệ, đối với bên ngoài thì các ngươi chính là đại diện cho Hàn Thiết Chưởng viện của chúng ta, phải đoàn kết đồng tâm, giúp đỡ lẫn nhau, không thể đồng môn tương tàn!" Thấy người đã đến đông đủ, Tả Nhạc mới lên tiếng nói.
"Vâng, Tả Sư!" Đám người khom người đáp.
"Tốt, các con làm quen với nhau đi, Tinh Hán con nói cho Tần Tử Lăng biết những quy củ của đệ tử nội viện đi." Dứt lời, Tả Nhạc đứng dậy đi tiền viện.
Sau khi Tả Nhạc rời đi, lúc này mới có thể nhìn ra tính cách của những người này.
Trịnh Tinh Hán thân là Đại sư huynh nên trước sau vẫn thân hòa như một.
Nam Cung Việt thì lạnh lùng nhìn Tần Tử Lăng một chút, Tả Nhạc chân trước vừa đi, gã cũng đi theo rời khỏi.
Thái độ của ba người Thẩm Tu Cẩn, Dư Nham, Mục Huyên cũng coi như là tốt, mặc dù không thể nói là nhiệt tình, nhưng cũng không quá lạnh nhạt.
Còn về tên Lữ Thái Cường đến từ Lữ gia ở nội thành thì có chút ngạo. Nhưng mà chuyện này cũng có thể hiểu được, dù sao Lữ gia cũng là gia tộc quyền thế của Quận Phương Sóc này, nếu như không phải vì Lữ Thái Cường không thích hợp tu luyện công pháp gia truyền của Lữ gia, cộng thêm với việc Lữ gia cũng cần lôi kéo một chút thế lực võ quán ở ngoại thành, hắn thân là Lữ gia tử đệ cũng sẽ không tới nơi này luyện võ.
Tần Tử Lăng chẳng qua chỉ là một tên đệ tử nghèo hèn, hơn nữa còn phải khổ luyện gần ba năm mới mới may mắn đột phá đến Bì Mô cảnh, theo hắn thấy thì tiềm lực của tên này đã hao hết, không có khả năng đột phá đến Thiết Bì cảnh, đương nhiên là không vào được pháp nhãn của hắn.
Thái độ của La Ngọc Kha thì có chút mất tự nhiên, nhưng mà vẻ mặt cũng khá lịch sự.
Đám người hơi khách sáo hàn huyên vài câu liền đi luyện võ tràng, rất nhanh chỉ còn lại hai người Tần Tử Lăng và Trịnh Tinh Hán.
Dáng người của Trịnh Tinh Hán chỉ ở mức trung đẳng nhưng rắn chắc, mặc trang phục màu đen, eo thắt dây lưng màu trắng, chân mang giày bố, mày rậm mắt to, vừa nhìn thì cảm thấy là người nhân hậu.
"Tần sư đệ, chúng ta ngồi xuống nói chuyện." Trịnh Tinh Hán chào hỏi Tần Tử Lăng.
"Vâng, sư huynh." Tần Tử Lăng gật gật đầu, đi theo Trịnh Tinh Hán tới ngồi bên cạnh cái bàn đá hình tròn.
"Bây giờ ta sẽ nói cho đệ biết quy định của đệ tử nội viện. Về mặt thân phận thì đệ tử nội viện chính là đệ tử chính thức của Tả Sư, khác biệt hoàn toàn với những học đồ nộp học phí ở ngoại viện, cho nên đãi ngộ và nghĩa vụ cũng là khác nhau."
"Đầu tiên thì nói về đãi ngộ đi, đệ tử nội viện thì không cần phải nộp học phí, hơn nữa mỗi tháng võ quán còn sẽ miễn phí cung cấp một phần bí dược. Đương nhiên, khi đạt đến Bì Mô cảnh rồi mà còn muốn tiến thêm một bước thì phải hao phí tiền tài hơn rất nhiều khi so với Luyện Cân Nhục cảnh, lúc bắt đầu thì một phần bí dược còn có thể dùng trong một tháng, nhưng khi công lực tăng trưởng đến hậu kỳ thì khẳng định là không đủ."
"Nếu như đệ muốn lấy được càng nhiều bí dược thì chỉ có thể lấy tiền để mua, hoặc là giúp võ quán hoàn thành một chút nhiệm vụ để đổi lấy. Một phần bí dược cần mười lăm lượng bạc, đây là giá nội bộ, mà giá ở ngoài ít nhất cũng phải hai mươi lượng, đương nhiên, chúng ta cũng tuyệt đối không được phép lấy bí dược ra bên ngoài bán, một khi bị phát hiện, Tả Sư tất nhiên sẽ trọng phạt."
"Tê, bí dược này còn đắt hơn Bổ Nguyên Đan của Ích Nguyên Đường luôn sao!" Dù là Tần Tử Lăng hiện giờ đã không phải là Tần Tử Lăng của ngày hôm qua, những nghe được những này cũng phải hít một hơi khí lạnh, nói.