• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngồi." Tả Nhạc chỉ vào cái ghế gỗ bên cạnh nói.

"Tạ quán chủ." Tần Tử Lăng hơi khom người, sau đó bình tĩnh ngồi xuống, thái độ khiêm cung nhưng lại lộ ra một chút ổn trọng và không kiêu ngạo không tự ti.

"Thật không nghĩ rằng kẻ này lại có thiên phú cách đấu như vậy, chỉ là đáng tiếc, luyện võ gần ba năm cũng không tìm thấy cánh cửa của Bì Mô cảnh, chú định vô vọng với cảnh giới Kình Lực. Không vào cảnh giới Kình Lực, dù cho kỹ thuật cách đấu có tốt đến mấy cũng vô pháp đăng đường nhập thất, chỉ là một Võ Đồ mà thôi. Nếu không, dù là tự mình móc tiền túi ra giúp hắn một tay thì cũng có sao?" Tả Nhạc nhìn xem Tần Tử Lăng, trong mắt toát ra vẻ thưởng thức và tiếc hận trộn lẫn vào nhau.

"Ngươi đến võ quán gần ba năm rồi nhỉ?" Tả Nhạc hỏi.

"Hồi quán chủ, còn kém hai tháng liền tròn ba năm." Tần Tử Lăng trả lời.

"Luyện võ gần ba năm, người nhà của ngươi gánh vác khẳng định là rất nặng, chắc là đã nóng lòng muốn ngươi sớm một chút kiếm tiền nuôi gia đình a?" Tả Nhạc nói.

"Đúng thế." Tần Tử Lăng trả lời.

"Ngươi hẳn là nên nghe qua Hưng Xương tiêu cục rồi chứ, là một trong tứ đại tiêu cục của Quận Thành chúng ta, Hưng Xương tiêu cục Tổng tiêu đầu Tống Hải Xuyên có giao tình rất sâu với ta, ta có thể đề cử ngươi đi Hưng Xương tiêu cục đảm nhiệm tiêu sư." Tả Nhạc nói.

Tần Tử Lăng nghe vậy không khỏi lộ vẻ kinh ngạc ngoài ý muốn.

Giống như hắn loại này Võ Đồ Luyện Cân Nhục, bình thường khi vào tiêu cục đều phải bắt đầu làm từ Tranh Tử Thủ, chỉ có Võ Đồ Bì Mô cảnh mới có thể trực tiếp đảm nhiệm chức vụ tiêu sư.

Huống hồ Tả Nhạc xưa nay không có nói giỡn, nhất là đối những gia đình có gia cảnh bần hàn, không có gì hi vọng bước vào Võ Đồ Bì Mô cảnh, ngoại trừ lúc nhập môn lúc chỉ điểm một hai lần ra, những chuyện khác đều là giao cho mấy tên đệ tử Bì Mô cảnh một mực đi theo lão đến dạy.

Tần Tử Lăng trước kia đối với vị quán chủ Tả Nhạc này ngoại trừ e ngại ra cũng không có bao nhiêu hảo cảm và kính ý, cho rằng lão là một gã Võ Sư lãnh khốc vô tình chỉ biết nhận tiền.

Không nghĩ tới hôm nay vị quán chủ này lại quan tâm tới tương lai của hắn, thậm chí còn vận dụng nhân mạch giúp hắn mưu cầu chức vị tiêu sư.

"Tiêu sư hành tẩu giang hồ không chỉ cần có thực lực cường đại để bảo hộ tiêu vật, còn cần phải khéo léo, hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, am hiểu cách giao thiệp với người khác. Năng lực thực chiến của ngươi đã sánh ngang với Võ Đồ Bì Mô cảnh, hơn nữa còn từng đọc sách, làm người cũng coi như là nhanh nhạy, chỉ cần có người hơi chỉ điểm ngươi một chút, hẳn là rất nhanh liền có thể đảm nhiệm chức vụ tiêu sư. Lưu Tiểu Cường thì khác, mặc dù hắn trời sinh khổng vũ hữu lực, thực lực cũng có thể so với Võ Đồ cấp độ Ngưu Bì, nhưng hắn chưa từng đọc sách, tính tình cũng chất phác cương mãnh, làm một gã hộ viện hoặc là mãnh tướng xông pha chiến đấu, đoạt địa bàn trong bang phái thì còn có thể, chức vụ tiêu sư thì sợ là không hợp với hắn."

"Đương nhiên, mặc dù thu nhập của tiêu sư cũng không thấp, nhưng bây giờ là loạn thế, nghề tiêu sư này cũng có chút nguy hiểm, ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ. Nếu ngươi có ý, dựa vào mặt mũi của ta, Hưng Xương tiêu cục nhất định có thể cho ngươi một chức tiêu sư." Tả Nhạc thấy trên mặt của Tần Tử Lăng hiện lên vẻ kinh ngạc và ngoài ý muốn liền mỉm cười, tiếp tục nói.

Nếu như mà là trước kia, Tần Tử Lăng khẳng định sẽ không chút nghĩ ngợi đáp ứng.

Với nội tình của hắn, dù là chạy ba năm năm tranh tử thủ cũng không có khả năng làm được đến chức tiêu sư, mặc dù tiêu sư có chút hung hiểm, nhưng thu nhập cũng cao, áp mấy chuyến tiêu liền đủ tiền cho gia đình hắn sinh hoạt trong một năm.

Nhưng Tần Tử Lăng hiện giờ đã không phải là Tần Tử Lăng trước kia.

Mặc dù hiện giờ hắn vẫn đang thiếu tiền mua thịt và dược liệu bồi bỏ, nhưng trong tay hắn lại có được át chủ bài có thể thu hoạch được thịt và dược liệu.

Chỉ là những con át chủ bài này chỉ có thể âm thầm sử dụng, không thể hiển lộ ra trước mặt người khác, trước mặt người khác thì hắn chỉ có thể biểu hiện ra võ đạo.

Cho nên việc cấp bách hiện giờ của Tần Tử Lăng không phải là kiếm tiền, mà là tăng thực lực võ đạo lên, nhanh chóng đột phá đến Bì Mô cảnh, thậm chí là Kình Lực cảnh giới.

Muốn mau chóng đột phá, ở trong võ quán hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.

"Đa tạ mỹ ý của quán chủ, ta không muốn từ bỏ võ đạo, ta muốn tiếp tục kiên trì." Tần Tử Lăng rất nhanh liền đứng dậy chắp tay trả lời.

Tả Nhạc nhìn về phía Tần Tử Lăng, trong mắt mang theo vẻ ngoài ý muốn, còn có một chút chế giễu hắn không biết tự lượng sức mình, không biết tốt xấu.

"Nếu đã như vậy thì đi đi!" Tả Nhạc phất phất tay, sau đó tiếp tục nâng chung trà lên uống một ngụm.

Thế giới này là hiện thực tàn khốc, Tả Nhạc hắn có thể làm được những này đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, Tần Tử Lăng không lĩnh tình, lão ta đương nhiên sẽ không tận tình đi khuyên bảo hắn.

"Tử Lăng, được đó, một đoạn thời gian không cùng ngươi luyện tập, không nghĩ rằng ngươi thoáng cái liền khai khiếu, vậy mà có thể đánh ngang với tên Nam Cung Việt kia!" Tần Tử Lăng vừa trở về, Lưu Tiểu Cường liền tiến đập một quyền vào ngực hắn, mà những Võ Đồ Luyện Cân Nhục còn lại thì đều tránh xa hắn một cách vô tình hay cố ý.

Cho dù là ai cũng đều nhìn ra, lần này Nam Cung Việt ăn quả đắng, trong lòng khẳng định sẽ rất hận Tần Tử Lăng, bọn họ không giống với Lưu Tiểu Cường, bọn họ còn phải ở chỗ này tiếp tục luyện võ, không muốn bởi vì chuyện này mà bị Nam Cung Việt nhớ thương.

Về phần Võ Đồ Bì Mô cảnh, cho dù có ít người không thích hành vi của Nam Cung Việt, nhưng tóm lại đều là môn hạ đệ tử của Tả Nhạc, ít nhiều gì cũng có chút cảm giác có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, hiển nhiên không có khả năng tiến lên khen tặng Tần Tử Lăng, hơn nữa vừa rồi Tả Nhạc đã phát biểu, lại cố ý gọi Tần Tử Lăng đi qua hàn huyên hai câu, dưới loại tình huống này, bọn hắn chắc chắn sẽ không ngốc đến mức đi ra mặt cho Nam Cung Việt.

"Chỉ là lẫn tránh nhanh một chút mà thôi." Tần Tử Lăng khiêm tốn trả lời, cũng không nói là nếu như không phải Tả Nhạc kêu dừng, vừa rồi hắn đã đánh trúng Nam Cung Việt một chưởng, làm cho gã ta mất năng lực chiến đấu.

"Vậy cũng rất ghê gớm a!" Lưu Tiểu Cường lần nữa khen Tần Tử Lăng một câu, sau đó hạ thấp giọng hỏi: "Đúng rồi, quán chủ gọi ngươi đi qua nói chuyện gì vậy?"

"Quán chủ nói sẽ giới thiệu ta đi Hưng Xương tiêu cục làm tiêu sư, nhưng mà ta vẫn muốn tiếp tục kiên trì luyện võ." Tần Tử Lăng trả lời.

Lưu Tiểu Cường nghe vậy trợn to tròng mắt, trừng mắt nhìn Tần Tử Lăng bộ dáng giống như gặp ma giữa ban ngày, hồi lâu sau mới vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói ra: "Đầu của ngươi khẳng định là bị nước vào!"

Dứt lời, Lưu Tiểu Cường không nói nữa, bắt đầu đánh đập túi thiết sa.

Thiết sa trong cái túi này không phải là thiết sa bình thường, mà là loại thiết sa có hỗn hợp với bùn thuốc được điều chế bằng bí phương.

Khi đánh cũng không phải là tùy tiện đánh thôi, mà mỗi lần đập đều phải thổ khí từ đan, rót toàn lực vào bàn tay.

Đánh đến khi song chưởng bị sưng đỏ mới dừng lại, sau đó dùng ngâm vào dược thủy bí phương của võ quán, trừ độc tiêu sưng, cường cân tráng cốt.

Tần Tử Lăng thấy thế cũng không giải thích, cười cười, cũng bắt đầu không ngừng đánh túi thiết sa.

Trước kia khi đánh túi thiết sa ngoại trừ đau đớn ra thì Tần Tử Lăng cũng chả có cảm giác gì khác, nhưng hôm nay hắn có thể cảm nhận được một chút dược lực như có như không đang thẩm thấu vào làn da, không ngừng chữa trị và kích thích làn da, cơ bắp và gân cốt trên bàn tay hắn.

Khi hắn đem hai bàn tay sưng đỏ ngâm vào trong dược thủy bí phương thì loại cảm giác này càng thêm rõ ràng, thậm chí hắn có thể phát giác được khí huyết trong lòng bàn tay cũng bị kích thích, phảng phất như nước đang sôi, không ngừng phồng lên.

"Lâm gia bí phương quả nhiên là có tác dụng, chả trách có thể mở võ quán thụ đồ ở trong Quận Thành. Trước kia là do mình thiên phú phổ thông, căn cơ thì bình thường, cho nên mới không cảm giác được tác dụng của bí phương này. Nếu như mình không có thịt và dược liệu bồi bổ, với cảm giác của ngày hôm nay, bằng vào dược thủy bí phương này tu bổ kích thích, chắc là có thể đột phá đến Bì Mô cảnh trong vòng hai ba năm." Tần Tử Lăng tinh tế cảm thụ được dược lực thẩm thấu vào song chưởng, trong lòng âm thầm sợ hãi thán phục dược thủy thần kỳ.

Đắm chìm trong luyện võ, mắt trời rất nhanh liền đã lặn về phía tây.

Những năm gần đây thế đạo không yên ổn, trước khi mặt trời lặn, Quận Thành liền sẽ đóng cửa thành.

Cho nên khi Tần Tử Lăng thấy mặt trời lặn liền cáo biệt Lưu Tiểu Cường rời đi võ quán.

Tần Tử Lăng vừa rời đi võ quán không bao xa thì có một chiếc xe ngựa đuổi theo ở phía sau.

Rèm xe mở ra, lộ ra khuôn mặt âm lãnh của Nam Cung Việt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK