"Tần Tử Lăng, đừng tưởng rằng hôm nay ngươi có thể đánh với ta lâu như vậy liền rất lợi hại! Ngươi chỉ là một tiểu tử nghèo luyện gân cốt thôi, cả đời ngươi cũng không thể đặt chân vào Bì Mô cảnh đâu, càng không có hi vọng với Kình Lực cảnh. Nếu mà ta thật sự muốn thu thập ngươi thì căn bản không cần tự mình xuất thủ. Bất quá nể tình ngươi ta luyện võ ở cùng một cái võ quán, trưa mai lúc dùng bữa ngươi tới phòng của quán chủ dập đầu nhận lầm với lầm với ta trước mặt các sư huynh đệ và các học dồ, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng, nếu không sau này sẽ để ngươi nếm mùi đau khổ." Nam Cung Việt nói.
"Nam Cung Việt, ta biết ngươi nhằm vào ta là vì trước kia ta thích La Ngọc Kha, nhưng mà đó chỉ là chuyện trước kia, ngươi ta đều đi theo quán chủ học nghệ, cần gì phải huyên náo quá mức như vậy đâu?" Tần Tử Lăng nói.
"Ha ha! Bằng ngươi cũng xứng nói với ta huyên náo quá mức sao? Nói đi, dập hay không dập?" Nam Cung Việt vẻ mặt trịch thượng nói.
"Nam Cung Việt, oan gia nên giải không nên kết, ta rất sợ phiền phức, huống hồ nói thế nào thì ngươi cũng xem như đệ tử của quán chủ, cho nên ta không muốn kết thù với ngươi, nhưng nếu như ngươi nhiều lần bức bách, vậy thì hãy chờ xem!" Tần Tử Lăng vẻ mặt bình tĩnh nói, trong con ngươi chợt lóe lên vẻ ngoan độc.
Nam Cung Việt thấy Tần Tử Lăng từ đầu đến cuối đều giữ vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi, nhưng mà khi hắn ý thức được điểm này thì lại có cảm giác thẹn quá thành giận.
"Hừ, vậy liền chờ xem!" Nam Cung Việt thả rèm xuống.
Mắt nhìn xe ngựa đi xa, Tần Tử Lăng nhếch miệng hiện ra một nụ cười lạnh, tự nhủ: "Người trẻ tuổi chính là khí thịnh a! Không hiểu được rắn độc cắn người vĩnh viễn là giấu ở chỗ tối tăm sao?"
Sau khi nói xong, Tần Tử Lăng dừng bước, biểu lộ trở nên rất kinh ngạc.
Khi nào thì hắn trở nên âm hiểm già dặn như vậy rồi?
"Vẫn là bị tên lão ma đầu kia ảnh hưởng a!" Rất nhanh Tần Tử Lăng liền cười khổ lắc đầu, mặc dù hắn không muốn trở thành một người âm hiểm ngoan độc, nhưng không thể phủ nhận, bởi vì dung hợp ý thức tàn hồn của lão ma đầu nên tính cách của hắn bị thay đổi một cách vô tri vô giác.
Tần Tử Lăng ra khỏi cửa thành, nhìn Ô Dương Sơn Mạch liên miên không biết bao nhiêu dặm ở phía đằng xa đang vây quanh gần như toàn bộ Quận Thành, trong mắt toát ra vẻ suy tư.
Tục truyền Ô Dương Sơn Mạch là một trong mười tám dãy núi lớn của Đại Tề Quốc, kéo dài từ Quận Thành đến Châu Thành của Tây Vân Châu.
Núi cao rừng sâu, bên trong không chỉ có rất nhiều phi cầm tẩu thú sinh hoạt, trong chỗ thâm sơn còn có dị thú đang sinh sống.
Tục truyền dị thú là hậu đại của Thần thú Thần cầm, vật đã biến mất từ sớm trong dòng sông lịch sử Viễn Cổ, là do thần cầm và phi cầm tẩu thú tạp giao sinh ra.
Những hậu đại này không chỉ không thông linh giống như Thần thú Thần cầm trong truyền thuyết Viễn Cổ, mà ngay cả muốn mở linh trí cũng khó hơn rất nhiều so với phi cầm tẩu thú bình thường.
Phi cầm tẩu thú bình thường nếu gặp được cơ duyên xảo hợp thì còn có cơ hội mở linh trí, thậm chí có thể tu luyện thành yêu, nhưng hậu đại tạp giao của Thần thú Thần cầm lại không có cách nào mở linh trí nếu không gặp được cơ duyên to lớn.
Những hậu đại này sinh sôi nhiều đời, trong lúc đó lại không biết đã trải qua bao nhiêu lần tạp giao xuyên chủng tộc, diễn sinh ra được đủ loại dị thú mang theo một chút huyết mạch của Thần thú Thần cầm ở thời Viễn Cổ.
Bởi vì trên người của dị thú mang theo một chút huyết mạch của Thần thú Thần cầm, cho nên huyết nhục của bọn nó chính là vật đại bổ của người luyện võ, thậm chí thân thể của một vài dị thú là vật liệu tốt nhất để luyện chế đan dược hoặc là luyện chế vũ khí.
Nhưng tương tự, bởi vì dị thú mang theo một tia huyết mạch của Thần thú Thần cầm, cho nên bọn chúng trời sinh đã rất mạnh mẽ, thậm chí là tuyệt đại bộ phận đều phi thường hung mãnh, cho dù là Võ sư Kình Lực Cảnh cũng tuyệt đối không dám một mình tiến vào chỗ sâu của Ô Dương Sơn mạch để săn bắt dị thú.
Cho dù là một đội có ba Võ Sư thì lúc bình thường cũng chỉ dám ở bên ngoài nơi có dị thú hoạt động để tìm kiếm cơ hội, mà không dám xâm nhập vào những nơi hung hiểm có dị thú cường đại hoạt động.
Cho nên từ xưa đến nay, dị thú chính là vật trân quý, ngoài gia đình giàu có, hào môn vọng tộc ra, người bình thường căn bản không có khả năng mua được.
Cho dù là gia đình giàu có, hào môn vọng tộc thì cũng chỉ có con cái dòng chính được trọng điểm vun trồng mới có tư cách hưởng dụng huyết nhục dị thú.
"Nghe nói dị thú yếu nhất cũng có thể so với Võ sư Kình Lực Cảnh, ngoại trừ cực ít những dị thú bị thuần hóa nuôi dưỡng như gia cầm. Hiện giờ mình cũng đã thu phục được một con Đồng Thi, hơn nữa phạm vi điều khiển lớn nhất cũng chỉ có mười mét, tạm thời vẫn là từ bỏ ý nghĩ đi săn dị thú. Bất quá thần hồn hiện giờ của mình miễn cưỡng có thể khu vật, lại có thể điều khiển Đồng Thi ở khoảng cách gần, đi chi mạch hoặc là ở bên ngoài Ô Dương Sơn mạch săn bắt một chút phi cầm tẩu thú cũng không tính là nguy hiểm." Tần Tử Lăng nhìn Ô Dương Sơn Mạch nguy nga liên miên ở phía đằng xa suy tư, thu hồi ánh mắt rồi nhanh đi về phía Thôn An Hà.
Thôn An Hà bị nước bao quanh tứ phía, nước sông không chỉ có thể đổ vào đồng ruộng mà còn có thể xem như một con sông hộ thành trong thời buổi rối ren như hiện nay.
Thôn An Hà cũng không phải là thôn trang chỉ có một dòng họ, mà là thôn trang do nhiều dòng họ cùng nhau cư ngụ.
Chuyện này có quan hệ rất lớn với Quận Phương Sóc, ở tiền triều nó là một quận nằm ở nơi biên thuỳ, bởi vì cần có quân đội đóng quân lâu dài, cho nên có rất nhiều người nhà và con cái của những quân nhân này đến đây ở lại.
Sau khi thay đổi triều đại, Đại Tề Quốc mở rộng bản đồ, mặc dù Quận Phương Sóc không còn là nơi biên thuỳ, không cần quân đội đóng quân ở đây theo tiêu chuẩn của nơi biên thùy, nhưng có một chút quân nhân và gia thuộc con cái cũng đã bám rễ sinh chồi ở nơi này, trở thành người sinh trưởng của Quận Phương Sóc.
Thôn An Hà liền là nơi hậu đại của những quân nhân kia hội tụ, cho nên dòng họ khá tạp, trong thôn không phải là do một tông tộc độc đại, mà có ba năm nhà thổ tài chủ ỷ vào trong nhà có nhiều ruộng lương, nuôi một chút gia đinh, trở thành những thế lực cầm đầu trong thôn.
Tần gia cô nhi quả mẫu, ở trong Thôn An Hà đương nhiên thuộc về gia đình nhỏ yếu.
Cũng may Thôi thị hiểu lễ tiết, làm việc đoan trang, xưa nay luôn giao hảo với hương thân gần nhà, tổ phụ đã qua đời của Tần gia cũng rất có uy vọng ở Thôn An Hà, Tần Tử Lăng lại luyện võ ở võ quán trong thành, theo tuổi tác tăng trưởng, thân thể ngày càng khôi ngô cường tráng, trong thôn cũng không có người dám vô duyên vô cớ khi dễ Tần gia.
Chỉ là hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tần Tử Lăng vừa tiến vào thôn, còn chưa tới cửa nhà, thì nhìn thấy ấn Nhiễm Nguyệt vẻ mặt hốt hoảng tái nhợt đang lảo đảo chạy từ phía đối diện tới, tóc tai quần áo có chút lộn xộn.
Cách nàng không xa có hai tên công tử cả mặc cẩm y đang đong đưa quạt giấy cười cười nói nói, trong vòng vây của sáu tên gia đinh không vội không chậm đi tới.
Trong số hai tên công tử ca mặc cẩm y kia có một người rất mập mạp, đi trên đường đều cảm giác như toàn thân thịt mỡ của hắn đang run rẩy.
Một tên khác thì dáng người cao tráng kiện, nhưng lại là rỗ lớn đầy mặt, mũi ưng, miệng méo, cho người ta cảm giác rất là âm tàn cuồng ngạo.
Tần Tử Lăng nhận ra tên công tử ca mập mạp kia, là thổ tài chủ của Thôn An Hà, hắn tên Tào Cao Ngang là con trai của Tào Chính Bân, Tào gia là đầu của thôn tây.
Năm ngoái, tỷ tỷ của hắn bị Thiếu Bảo Chủ của Từ Gia Bảo Thiếu Từ Nguyên Vũ nhìn trúng, nạp làm tiểu thiếp, năm trước liền sinh một đứa con trai mập mạp cho Từ Nguyên Vũ, mẫu bằng tử quý, cho nên Tào gia cũng đi theo nước lên thì thuyền lên, có thể đi ngang trong cái Thôn An Hà này, ai cũng không để vào mắt.
Một tên công tử ca khác thì Tần Tử Lăng lại không biết.