Dưới chân giường của Diêm Khôi có một hốc tối, sau khi mở ra, trong đó có đặt một cái rương gỗ khoảng một thước vuông.
Dịch Hiên lấy rương gỗ ra, sau đó đem nó và cái túi tiền lấy được hồi nãy, thêm cái lưỡi dao được để trong túi áo đặt cùng một chỗ, rồi dùng một tấm vải bọc chúng lại, sau đó lại tiếp tục nhẹ chân nhẹ tay đi mấy gian phòng khác, cuối cùng mới cõng bao đi tới cửa chính.
Hai tên giữ cửa đang dựa tường ngủ gật, nghe được tiếng bước chân mới không tình nguyện mở mắt ra.
Khi nhìn thấy bóng dáng của Dịch Hiên, hai tên giữ cửa cuống quít đứng lên.
"Hóa ra là Dịch gia, lúc này đã hơn nửa đêm rồi, ngài muốn..."
"Chuyện của ta cũng là thứ mà các ngươi có thể hỏi sao, còn không mau mở cửa." Dịch Hiên thấp giọng quát lên.
Mặc dù Dịch Hiên rất bình thường chả có vũ lực gì, nhưng lại rất được Diêm Khôi trọng dụng và tín nhiệm, không sai biệt lắm được xem như nhân vật số hai trong bang, tên giữ cửa thấy hắn quát mắng thì sao còn dám hỏi thêm nữa.
"Vâng, vâng!" Gã giữ cửa vội vàng mở cửa nhỏ ra.
Trong đêm tối, hai người đồng thời không phát hiện được biểu lộ của Dịch Hiên có chút cứng ngắc, ánh mắt cũng không giống với ngày thường, lộ ra một chút quỷ dị.
Dịch Hiên ra cửa rồi rất nhanh liền biến mất trong cơn mưa bụi mông lung.
Trong màn đêm, dòng sông Hiển bình lặng chảy xuôi qua Phường Hiển Hà giống như một đại mãng xà màu đen.
Một gã nam tử áo đen cõng theo một cái bao đi đến bên một bờ sông tương đối yên lặng.
Hai bên bờ sông có cỏ dại rậm rạp, trong vòng trăm thước, ngoại trừ một tòa nhà cũ nát do thiếu tu sửa đã đổ nát ra thì không thấy được một bóng người nào nữa.
Nam tử áo đen gỡ cái bao xuống rồi giấu trong bụi cỏ dại, sau đó đi ra hai ba mươi mét, từ bên cạnh chuyển đến một cục đá, cởi thắt lưng bên hông ra, một đầu của thắt lưng cột vào cục đá, một đầu kia thì thắt ở trên lưng.
Lại sau đó, nam tử áo đen ôm tảng đá từng bước đi vào trong sông.
Nước sông càng ngày càng sâu, rất nhanh liền cao hơn eo của gã ta, nhưng nam tử áo đen vẫn tiếp tục đi tiếp.
Rất nhanh nước sông lại cao hơn miệng của gã, lúc này trên mặt sông đột nhiên nổi lên từng hồi âm phong, nam tử áo đen cũng run rẩy một cái, hai mắt mờ mịt, nhưng khi hắn nhìn thấy vị trí hiện tại của mình thì lại hoảng sợ vô cùng.
Nam tử áo đen há miệng muốn kêu to lên, nhưng miệng mới mở ra thì nước sông đã tràn vào trong.
Nam tử áo đen ngày càng sợ hãi, vô thức buông tay ra muốn vẩy nước tự cứu.
Nhưng khi hắn buông tay ra thì phần thắt lưng bỗng nhiên xiết chặt lại, sau đó một lực mạnh kéo gã ta xuống dưới.
Tay của gã nam tử áo đen vừa mới duỗi ra mặt nước, toàn thân liền đã chìm vào rồi trong nước, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Trên mặt sông, thần hồn Tần Tử Lăng yên lặng nhìn xem Dịch Hiên hoàn toàn chìm vào trong sông, sau một lát đều không thấy có động tĩnh gì nữa mới bay về phía căn nhà cũ của Lưu Tiểu Cường.
Lại một lát sau, một người áo đen xuất hiện ở ngay khúc sông mà Dịch Hiên bị chìm.
Người áo đen gạt những bụi cỏ dại ra rồi từ trong đó lấy ra một cái bao, sau đó rất nhanh liền rời khỏi, biến mất trong màn đêm giá rét mưa phùn mông lung.
Người áo đen đương nhiên là Tần Tử Lăng.
Mặc dù thần hồn của hắn đã đạt đến Khu Vật cảnh, nhưng chỉ có thể điều khiển những vật nhẹ.
Mấy năm này Diêm La Bang đã làm rất nhiều chuyện ác, cũng thu được không ít tiền bạc.
Thứ mà Tần Tử Lăng thiếu nhất bây giờ chính là tiền bạc, đặc biệt là muốn chữa khỏi vết thương cho Lưu Tiểu Cường, hắn cần một số tiền rất lương, cho nên không có khả năng bỏ qua cơ hội đen ăn đen này.
Vì vậy nhất định phải Phụ Thể một người, hỗ trợ cầm tài vật vận chuyển ra ngoài.
Những người bình thường giống như Dịch Hiên là không có tí vũ lực nào, ỷ vào chút ít thông minh làm xằng làm bậy người nên là tên sợ chết nhất, ý chí cũng yếu kém nhất, dễ dàng nhất đắc thủ.
Đương nhiên thân phận của Dịch Hiên cũng là thích hợp nhất.
Cho nên Tần Tử Lăng lựa chọn Phụ Thể Dịch Hiên.
Kết quả, quả nhiên như hắn sở liệu, hết thảy đều rất thuận lợi.
Trong màn đêm, ở căn nhà cũ của Lưu Tiểu Cường, Tần Tử Lăng vuốt nhẹ huyệt Thái Dương.
Đêm nay vừa dùng thần hồn nhập mộng, rồi còn Phụ Thể điều khiển, đương nhiên là còn điều khiển lưỡi dao giết liên tiếp mấy người, mặc dù quá trình dũng mãnh như hổ, nhưng thực sự là có chút hao tâm tổn sức, đến mức cảm thấy ủ rũ mê mang.
Nhưng mà khi Tần Tử Lăng mở cái bao kia ra, đổ hết tất cả những thứ bên trong ra thì sự ủ rũ này thoáng cái liền không cánh mà bay.
Chỉ thấy trong bao, không nói ngân phiếu, vỏn vẹn chỉ là bạc vụn cộng lại liền có năm sáu mươi lượng.
Về phần ngân phiếu cộng lại thì số lượng càng đáng sợ, đạt tới một ngàn bốn trăm lượng, còn có một số châu báu ngọc thạch và khoảng hai mươi lượng vàng lá.
Thế đạo hiện giờ khá loạn, vàng còn đáng tiền hơn bạc rất nhiều, giá thị trường hiện giờ một lượng vàng có thể đổi được hai mươi lượng bạch ngân.
"Nếu mà cộng lại hết thì cũng có khoảng hai ngàn lượng. Quả nhiên vẫn là làm ăn không vốn được tiền nhanh nhất a, Diêm La Bang này chẳng qua cũng chỉ là một tiểu bang phái, mấy gã đầu lĩnh chủ yếu mà cũng thu được nhiều tài phú như vậy. Chả trách Du Long Chưởng viện không thèm để ý thanh danh, chịu để Diêm La Bang treo cái danh hào, xem ra là cầm không ít chỗ tốt nha!" Sau khi Tần Tử Lăng cảm khái một hồi, mới cầm khoảng tiền lớn này bỏ vào trong Dưỡng Thi Hoàn, sau đó mặc nguyên áo lên giường đi ngủ.
Ngày thứ hai, Tần Tử Lăng không đi võ quán, mà sáng sớm đã chạy ra khỏi thành đi tới sơn động ngay vách núi ở Tây Thặng Sơn, sau đó vùi đầu khổ luyện.
Khi Tần Tử Lăng trốn trong sơn động vách núi ở Tây Thặng Sơn khổ luyện, lúc này trong Diêm La Bang đã lâm vào trong hỗn loạn.
Từng bộ thi thể được mang ra, bày biện trong sân, đều là trên cổ bị cắt một đao, không có ngoại lệ.
Vết thương đã biến thành màu đen, tản ra mùi tanh hôi.
Hiển nhiên là có độc, nhưng không phải thi độc.
Lần trước giết Từ Nguyên Tiêu, việc xảy ra quá vội vàng, Tần Tử Lăng chỉ có thể lấy Tú Hoa Châm nhúng vào trong thi dịch.
Nhưng thi độc dễ dàng làm cho người khác chú ý, cho nên mấy tháng này thừa lúc đi săn, Tần Tử Lăng đã góp nhặt được một chút chất lỏng độc dược và nọc độc của rắn độc. Tối hôm qua khi giết người, trên lưỡi đao kia đã được bôi lên loại độc hỗn hợp.
Trang Cao Trì đứng ở giữa sân, trước một loạt thi thể, thần sắc âm trầm khó coi.
Thần sắc giống hắn còn có một người đàn ông trung niên mặc trang phục màu lam, dáng người cao gầy, ánh mắt lăng lệ lãnh khốc.
Mặc dù người đàn ông trung niên có dáng người cao gầy, nhưng lại cho người ta cảm giác như khí huyết bành trướng, tùy thời đều có thể bộc phát ra kinh khủng lực lượng.
Người đàn ông trung niên này là đệ tử nội viện của Du Long Chưởng viện, Liêu Sâm, Thiết Bì cảnh.
Những việc không thể thấy ánh sáng bên ngoài Du Long Chưởng đều là do hắn phụ trách.
"Trước hạ độc, sau đó thừa dịp đêm khuya, giết từng người một, cướp sạch hết toàn bộ tiền tài, tên Dịch Hiên này lắm mưu nhiều kế đấy." Vẻ mặt Liêu Sâm bình tĩnh nói, nhưng trong đôi mắt lại toát ra vẻ lạnh lẽo.
"Thật không nghĩ tới gã Dịch Hiên này lại có lá gan lớn như vậy, ta thật là đã xem nhẹ hắn rồi!" Trang Cao Trì nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt phẫn hận nói.
Lúc đầu Trang Cao Trì đã tính toán kỹ rồi, chờ ngày mai khi Diêm Khôi đánh bại Tần Tử Lăng, hắn liền có thể lóe sáng đăng tràng, kết quả lại xảy ra chuyện như thế này, không chỉ làm rối loạn kế hoạch của hắn, hơn nữa mấy vị cốt cán và bang chủ của Diêm La Bang đều bị giết, Diêm La Bang xem như không sai biệt lắm bị phế bỏ, chẳng mấy chóc nữa thì địa bàn của Diêm La Bang cũng sẽ bị những tiểu bang phái khác phân chia, đến lúc đó cho dù hắn muốn lập lại chiêu cũ cũng sẽ không dễ dàng như vậy nữa.