"Bí dược này của Tả Sư là dùng trứng của dị cầm Huyền Hàn Thiết Kê làm chủ dược, lại phối hợp với các loại trân quý dược liệu bí chế mà thành, tất nhiên là trân quý. Cho nên Tần sư đệ à, muốn luyện võ thì vốn liếng là rất quan trọng! Tại sao Tả Sư lại xem trọng Nam Cung Việt như vậy, đó là bởi vì gã ta không chỉ có thiên phú hơn người, còn bởi vì gia cảnh hắn giàu có, có thể để hắn yên tâm luyện võ, để hắn không có nỗi lo về sau."
"Mà giống như chúng ta, cho dù là thiên phú hơn người, nhưng để có tiền mua sắm bí dược để luyện võ, các loại thịt và dược liệu để bồi bổ, khẳng định phải tốn nhiều thời gian và tinh lực để đi kiếm tiền, như vậy liền sẽ làm trễ nải việc luyện võ, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để đột phá."
"Tả Sư mở quán thụ đồ hơn hai mươi năm, đệ tử Bì Mô cảnh không có một trăm cũng có bảy mươi, tám mươi người, nhưng trong số người này, không phải là vì không nhìn thấy hi vọng nên cuối cùng lựa chọn từ bỏ, thì chính là vì kiếm tiền luyện võ mà mất mạng."
"Cho nên, Tần sư đệ à, đôi khi , vẫn là gặp phải tình huống nên ra quyết định thì phải ra quyết định liền, nếu không kết quả sẽ là công dã tràng, phí hoài tháng năm như vậy liền không đáng." Nói đến phần sau Trịnh Tinh Hán lộ ra vẻ rất có cảm xúc.
"Quả nhiên là nghèo văn giàu võ a, đa tạ sư huynh chỉ rõ." Tần Tử Lăng gật đầu nói.
Trịnh Tinh Hán cười khoát khoát tay, tiếp tục nói: "Nghĩa vụ của đệ tử nội viện kỳ thật rất đơn giản, chủ yếu là chỉ điểm và mang theo một chút học đồ mới, nếu như có ngoại địch xâm phạm, nhất định phải toàn lực bảo vệ võ quán. Đương nhiên là võ quán cũng sẽ phân một ít nhiệm vụ khác cho đệ tử nội viện, ví dụ như đi dã ngoại tìm kiếm và ngắt thảo dược, hoặc là một vài nhiệm vụ giống như bảo tiêu, những nhiệm vụ này võ quán đều sẽ quy ra bạc hoặc là đổi thành bí dược cho đệ, chuyện này đều từ chính bản thân đệ quyết định."
"Đúng rồi, bây giờ đệ đã là Võ Đồ Bì Mô một tầng, ở ngoại thành của chúng ta cũng miễn cưỡng được xem là một hảo thủ, sau này chắc chắn sẽ có một chút tiểu bang phái, tiểu gia tộc tới mời đệ nhập bọn hoặc mượn danh của đệ, đệ không nên tùy tiện bán mình với giá thấp mà hãy so sánh giá cả rồi mới quyết định."
"Đa tạ sư huynh nhắc nhở." Tần Tử Lăng nao nao, lập tức vội vàng nói lời cám ơn.
"Hiện giờ mọi người đều là đồng môn sư huynh đệ rồi, đệ không cần phải khách khí với ta. Được rồi, cũng không có chuyện gì khác nữa, đệ đi luyện võ đi." Trịnh Tinh Hán nói xong rồi đứng lên.
Tần Tử Lăng cũng đứng lên theo, cùng nhau rời khỏi nội viện.
Quay lại luyện võ tràng, Tần Tử Lăng cũng không nói nhiều, liền đâm đầu vào khổ luyện.
Khi đã đạt tới Bì Mô cảnh, ngoại trừ việc luyện quyền ra thì phương pháp chủ yếu để mài da luyện lực chính là túi thiết sa có hỗn hợp dược liệu, sau đó dùng dược thủy để tẩy rửa hai tay.
Cho dù là dược liệu hỗn hợp trong túi thiết sa hay là dược thủy dùng để rửa tay cũng đều đã thay đổi phối phương, đương nhiên khiếu môn vận chuyển khí huyết lực lượng cũng đã thay đổi.
Những thay đổi này trong mắt của những người không biết gì thì cũng chả khác nhau là mấy, nhưng khi Tần Tử Lăng bắt đầu tu luyện liền cảm giác được, không quản là dược lực thẩm thấu hay là khi vận chuyển khí huyết lực lượng xung kích màng da, lực đạo đều đã thay đổi rất lớn.
Hắn có thể cảm nhận được mỗi thời mỗi khắc, màng da trên bàn tay đang không ngừng rắng rỏi nặng nề, khí huyết lực lượng bên trong đang biến tinh thuần lớn mạnh hơn.
Loại cảm giác mỗi thời mỗi khắc đều đang tiến bộ này làm Tần Tử Lăng đắm chìm trong đó, một khi bắt đầu luyện liền không muốn dừng lại, cả một buổi chiều hắn đều đang luyện lực mài da, ngay cả nghỉ đều không nghỉ, đám người thấy vậy liền lắc đầu, thầm mắng hắn là một tên điên chỉ biết luyện võ.
"Nam Cung sư đệ, đệ cho rằng Tần Tử Lăng có thể kiên trì mấy ngày." Một bên khác, Lữ Thái Cường nhìn xem bộ dạng luyện võ điên cuồng của Tần Tử Lăng, khóe môi hiện lên vẻ châm chọc, thấp giọng hỏi Nam Cung Việt.
"Ha ha, ta thấy cùng lắm là mười ngày thì hắn sẽ không có thịt và dược liệu bồi bổ, luyện võ một cách điên cuồng như vậy là không thể nào kéo dài được. Buồn cười là hắn còn tưởng rằng chỉ cần cố gắng liền có thể tiếp tục đột phá giống như hồi trước." Nam Cung Việt khinh thường nói.
Lữ Thái Cường khoát khoát chiếc quạt xếp thiếp vàng trong tay, cười nói: "Thật ra ta khá là xem trọng nghị lực của hắn, chắc là có thể kiên trì tầm mười lăm ngày. Nhưng mà người nghèo chính là người nghèo, không đủ tiền thì dù có cố gắng lại có ích lợi gì."
Dưới bóng cây, hai con mắt của Tả Nhạc híp lại nhìn bộ dạng điên cuồng khổ luyện của Tần Tử Lăng, lông mày hơi nhíu, sau đó lại nhắm mắt lại.
Đắm chìm trong luyện võ thì thời gian trôi qua đặc biệt nhanh.
Đảo mắt một cái thì mặt trời đã xuống núi, đám học đồ nhao nhao rời khỏi võ quán.
Tần Tử Lăng cũng rời khỏi võ quán.
"Tần Tử Lăng!" Tần Tử Lăng rời đi võ quán không bao xa thì sau lưng truyền đến âm thanh của La Ngọc Kha.
Tần Tử Lăng dậm chân nhìn xem La Ngọc Kha đang chạy tới, trên mặt lộ ra một chút ngoài ý muốn, hỏi: "La sư tỷ, có chuyện gì không, cửa thành sắp đóng lại rồi, ta phải nhanh chóng quay về."
La Ngọc Kha thấy Tần Tử Lăng nhìn mình đuổi theo không chỉ không toát ra bất luận vẻ thụ sủng nhược kinh hoặc là kinh hỉ gì, ngược lại còn tỏ ra ngoài ý muốn, trong lời nói trong lời nói còn tràn đầy vẻ thúc giục và không kiên nhẫn, trong lòng không khỏi vừa thất lạc vừa nổi nóng.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút, mặc dù người đã đột phá đến Bì Mô cảnh, được Tả Sư thu làm môn hạ, nhưng ngươi phải biết rằng muốn đột phá đến Bì Mô Thiết Bì cảnh còn phải gian nan hơn rất nhiều, hơn nữa còn cần to lớn tài lực ủng hộ! Ngươi là người thông minh, hẳn phải biết rằng ta muốn nói chuyện gì chứ!" La Ngọc Kha đè thất lạc cùng nổi nóng, thần sắc mang theo vẻ kiêu ngạo nói.
"La sư tỷ, tỷ yên tâm đi, trước kia chỉ là ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, sau này chúng ta chỉ là quan hệ đồng môn bình thường. Còn việc ta có thể đột phá đến Thiết Bì cảnh hay không thì đó là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm." Tần Tử Lăng một mặt bình tĩnh nói.
Dứt lời, Tần Tử Lăng liền quay người rời đi.
Hắn sao lại không rõ được, những lời này của La Ngọc Kha là để hắn phải tự biết mình, đừng có nghĩ rằng vì đột phá đến Bì Mô cảnh mà cảm thấy mình tài giỏi rồi có ý nghĩ xấu.
Chỉ là hắn cũng không phải Tần Tử Lăng của hồi trước nữa, sao lại thèm quan tâm đến những lời cảnh cáo ngây thơ của La Ngọc Kha được.
"Tần Tử Lăng ngươi đứng lại đó cho ta!" Thấy Tần Tử Lăng một điểm phản ứng đều không có, trong lòng La Ngọc Kha càng thất lạc và nổi nóng, nhịn không được kêu lên.
"La sư tỷ, còn có chuyện gì sao?" Tần Tử Lăng dậm chân, quay đầu vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
"Ta... Ta... Hừ!" La Ngọc Kha nhìn thấy Tần Tử Lăng vẫn giữ nguyên biểu lộ như cũ, "Ta" nửa ngày rồi hừ lạnh một tiếng, thở phì phò quay người lắc lắc mông lớn rời đi.
Tần Tử Lăng nhìn xem bóng lưng rắn chắc mắn đẻ của La Ngọc Kha có chút buồn cười lắc đầu.
...
"Tử Lăng, cuối cùng thì con cũng làm được! Những năm này cực khổ cho con rồi!"
"Cái gì, thiếu gia đã đột phá đến Bì Mô cảnh rồi sau, thật là quá lợi hại!"
"Chúc mừng công tử!"
Khi Tần Tử Lăng về đến nhà, đem chuyện mình đã đột phá đến Bì Mô cảnh nói cho ba người Thôi thị thì cả ba người đều vui mừng quá đỗi, thậm chí Thôi thị rơi nước mắt tại chỗ.
Những năm này, nàng cô nhi quả mẫu bị không ít người trong thôn bắt nạt, để có tiền cho nhi tử luyện võ, nàng vất vả ngày đêm, bây giờ nhi tử rốt cục cũng không chịu thua kém, đột phá đến Bì Mô cảnh giới, cuối cùng nàng cũng thấy được những ngày lành.
Bì Mô cảnh, đối với một vài gia tộc lớn đại môn phái thì đương nhiên không tính là cái gì, nhưng đối với người bình thường mà nói, dù chỉ là Bì Mô Ngưu Bì cảnh thôi thì cũng đã là một cao thủ có thể đánh hơn mười hảo thủ, đủ sức bảo hộ an toàn cho người nhà, cũng kiếm được đủ tiền để lo áo cơm cho gia đình.
"Mẹ, con không khổ cực, vất vả chính là ngài. Bây giờ thì tốt rồi, con đã là Bì Mô cảnh, sau này có thể vừa luyện võ vừa kiếm tiền, ngài cũng cần phải vất vả dạy sớm tảo tần lo miếng cơm manh áo nữa." Tần Tử Lăng nói.
"Chỉ cần con có thể thành công, mẹ không cảm thấy vất vả chút nào. Mẹ biết luyện võ sẽ tiêu hao rất lớn, tiền con kiếm được thì tận lực bồi bổ cho bản thân mình trước đi, trong nhà có mẹ và Nhiễm Nguyệt lo rồi, cơm cháo là không thành vấn đề, chờ khi tay chân của Tiểu Cường có thể động đậy cũng có thể giúp đỡ một chút, đến lúc đó thì trong nhà hẳn là có của ăn của để rồi." Thôi thị nghe vậy lau nước mắt ở khóe mắt, vui mừng cười nói.
"Yên tâm đi mẹ, chờ khi tin tức này thả ra, mấy ngày này hẳn là sẽ có một ít người tới cửa tới tìm con, khẳng định sẽ thu được không ít tiền, cũng không cần tiếc cơm cháo trong nhà. Những năm này mẹ và Nhiễm Nguyệt đã vất vả lắm rồi, bớt ăn bớt mặc, đều không lo lắng cho thân thể, sau này không cần như vậy nữa, thân thể của Tiểu Cường muốn khôi phục thì phải ăn nhiều một chút." Tần Tử Lăng nói.
Dứt lời, Tần Tử Lăng từ trong Dưỡng Thi Hoàn lấy ra một con đại thỏ rừng đưa cho Ấn Nhiễm Nguyệt, nói: "Nhiễm Nguyệt, đem con thỏ này đi xử lý, ban đêm chúc mừng một chút."
"Được rồi, thiếu gia!" Ấn Nhiễm Nguyệt tiếp nhận thỏ rừng, cười đến ánh mắt đều thành cong như trăng lưỡi liềm, bờ eo thon uốn éo, không biết tốt hơn con ả La Ngọc Kha kia gấp bao nhiêu lần, thấy Tần Tử Lăng âm thầm mắng tiền nhiệm mắt bị mù, trong nhà như thế có một vị mỹ nhân mà không biết yêu thương, vậy mà đi làm liếm chó cho con ả La Ngọc Kha kia.
Quả nhiên giống như lời nói của Trịnh Tinh Hán, ngày thứ ba liền có không ít tiểu bang phái, thương gia tới cửa để tìm Tần Tử Lăng.