Chưởng đao như ảnh, mang theo những cơn chưởng phong thổi cho lá rụng dưới mặt đất bay lên.
Tần Tử Lăng liên tiếp lui tránh, ngẫu nhiên nhìn ra sơ hở liền đánh trả, qua hơn mười chiêu, hắn vẫn là bị Trịnh Tinh Hán đánh một chưởng ngay ngực.
"Không sai!" Trịnh Tinh Hán lập tức thu tay lại, mặt lộ vẻ tán thành nói: "Với tu vi vừa mới tấn cấp Ngưu Bì cảnh không lâu của đệ, có thể chịu được ta ba thành công lực trong thời gian lâu như vậy đã là rất lợi hại rồi."
"Sư huynh quá khen." Tần Tử Lăng mỉm cười chắp tay nói.
"Đi chuẩn bị cho tốt đi, ta xem trọng đệ!" Trịnh Tinh Hán cười, rồi xoay người đi chỉ điểm nhưng học đồ khác.
Tần Tử Lăng nhìn xem Trịnh Tinh Hán quay người rời đi, trên miệng nhếch lên một vòng ý cười.
"Mượn nhờ Đồng Thi đến rèn luyện toàn thân, lại tốn thêm rất nhiều bạc, hiệu quả quả nhiên là vô cùng tốt! Chẳng qua là chỉ mới hơn ba tháng, nếu mình toàn lực ứng phó hẳn là có thể sánh vai với Trịnh sư huynh!"
Vừa rồi Trịnh Tinh Hán chỉ dùng ba thành công lực, thật ra thì Tần Tử Lăng cũng kém không nhiều.
Hơn nữa hắn phát hiện ra rằng ngũ giác hiện giờ của mình càng nhạy cảm hơn, hắn thấy rất nhiều chiêu thức của Trịnh Tinh Hán có sơ hở rất lớn, nếu như hắn dùng toàn lực thì sớm là một kích đã bại.
Đương nhiên Trịnh Tinh Hán cũng giữ lại phần lớn thực lực, nếu như anh ta cũng xuất hết toàn lực, tốc độ xuất thủ và cường độ sẽ tăng lên, những sơ hở kia sẽ trở nên khó nắm được hơn.
Cho nên, Tần Tử Lăng cẩn thận dự đoán nếu như hắn xử hết toàn thì hẳn là có thể sánh ngang với Trịnh Tinh Hán.
Những chuyện này đương nhiên là Trịnh Tinh Hán sẽ không biết được, ngay cả Tả Nhạc ở phía xa xa nhìn bọn hắn giao thủ đều không nhìn ra manh mối gì.
Thật ra là vì cái Thi Lực mà Tần Tử Lăng dung hợp vào trong khí huyết rất quỷ dị, hắn cũng chỉ mới phát huy ra ba phần sức mạnh, cho dù Tả Nhạc là Võ Sư Kình Lực Cảnh, không tự mình cùng hắn giao thủ thì cũng khó có thể nhìn ra được cái gì.
Nếu không, để cho Tả Nhạc và Trịnh Tinh Hán biết được trong lòng Tần Tử Lăng lúc này đang phán đoán thực lực của mình có thể sánh vai với Trịnh Tinh Hán, vậy sẽ kinh sợ đến trợn mắt hốc mồm.
"Xem ra gã Tần Tử Lăng này ở phương diện cách đấu thực chiến quả thật có chút thiên phú, Nam Cung huynh, mặc dù hiện giờ huynh đã đột phá đến Thiết Bì cảnh, nhưng dù sao cũng chỉ mới đột phá, không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, muốn đánh bại gã ta vẫn là có chút khó a!" Một bên khác, Lữ Thái Cường nói với Nam Cung Việt.
"Nhất lực hàng thập hội, cách đấu thực chiến mạnh thì làm được gì, chỉ cần lại cho ta một chút thời gian , chờ khi khí huyết của ta mạnh thêm một chút, trực tiếp trấn áp hắn." Sắc mặt Nam Cung Việt âm trầm nói.
Hôm qua sau khi y vừa mới đột phá đến Thiết Bì cảnh, trong lòng đã tính toán muốn tìm Tần Tử Lăng để lấy lại danh dự, nhưng hôm nay thấy được trận giao đấu của Tần Tử Lăng và Trịnh Tinh Hán thì y biết rằng, mặc dù là đã đột phá cảnh giới, nhưng muốn đánh bại Tần Tử Lăng e là cũng không dễ dàng như vậy.
"Thật ra cách đấu thực chiến ngoại trừ thiên phú ra thì điều quan trọng nhất vẫn là tìm thêm người để đánh nhau. Nhà ta có không ít cao thủ thực chiến, nếu như huynh muốn tập luyện thì hãy tới nhà của ta, ta để bọn hắn luyện tập với huynh. Hắc hắc, với tu vi Thiết Bì cảnh của huynh, chỉ cần tập luyện với những cao thủ thực chiến một chút, đánh bại Tần Tử Lăng là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi." Lữ Thái Cường nói.
"Cũng tốt, vậy liền đa tạ Lữ huynh rồi." Nam Cung Việt gật gật đầu.
"Ha ha, với quan hệ của huynh đệ chúng ta thì cần gì phải nói cảm ơn!" Lữ Thái Cường vỗ vai Nam Cung Việt cười nói, từ sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ không vui.
Trước đó khi Nam Cung Việt đối mặt với hắn đều gọi một tiếng Lữ sư huynh, bây giờ vừa đột phá đến Thiết Bì cảnh liền bất tri bất giác đổi thành Lữ huynh.
Mặc dù chỉ kém một chữ, nhưng lại lộ ra việc Nam Cung Việt đã hoàn toàn dùng thái độ bình đẳng để đối đãi với người có xuất thân hào môn công tử như hắn.
Chuyện này làm cho Lữ Thái Cường vốn cảm thấy bản thân cao hơn Nam Cung Việt một cái đầu khó chịu.
Nhưng mà trong lòng có khó chịu thì cũng phải nhẫn nhịn, ai bảo tên Nam Cung Việt này là thiên tài tu luyện, ai bảo gã ta có hi vọng trở thành Võ Sư Kình Lực Cảnh.
Lữ gia không chỉ có Lữ Thái Cường một vị tử đệ, hơn nữa Lữ Thái Cường còn không phù hợp để tu luyện gia truyền công pháp của Lữ gia, nếu sau này hắn ta muốn có được địa vị và quyền lực ở Lữ gia, khẳng định là phải mượn nhờ ngoại lực.
Cho nên bây giờ y cần lôi kéo Nam Cung Việt, thậm chí đầu tư lớn.
Nếu như có một ngày Nam Cung Việt thật sự trở thành Võ Sư Kình Lực Cảnh, có một vị Võ Sư Kình Lực ủng hộ, địa vị của hắn ở trong gia tộc đương nhiên sẽ có khác biệt rất lớn.
"Hắc hắc, đương nhiên." Trên mặt của Nam Cung Việt lộ ra vẻ đắc ý nói.
Nếu mà trước đây Lữ Thái Cường nói như vậy, Nam Cung Việt chắc chắn sẽ thụ sủng nhược kinh, nhưng bây giờ hắn ta lại cho rằng đây là chuyện đương nhiên, đồng thời còn cảm thấy không có gì.
Bởi vì tối qua sau khi tin tức được truyền ra, liền có một vài đại gia tộc của Thành Phương Sóc cố ý đến nhà bái phỏng, có ý muốn lôi kéo hắn.
Hiện giờ thì Lữ Thái Cường đối với hắn mà nói bất quá cũng chỉ là một thành viên trong số đó mà thôi.
Mặc dù Lữ Thái Cường là đồng môn sư huynh của hắn, ít nhiều gì cũng có chút ưu thế nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, nhưng muốn lôi kéo hắn, vậy phải nhìn y lấy ra bao nhiêu thành ý rồi.
"Nam Cung sư huynh, Lữ sư huynh, đệ vừa mới nhận được tin tức, nói là buổi trưa hai ngày sau, Tần Tử Lăng sẽ có trận giao đấu với bang chủ Diêm Khôi của Diêm La Bang." Nam Cung Việt vừa dứt lời, Ngũ Thành từ bên ngoài chạy chậm vào đây, đi đến trước mặt Nam Cung Việt và Lữ Thái Cường, biểu lộ lấy lòng nói.
"Tần Tử Lăng lại muốn giao đấu với Diêm Khôi, chả trách vừa rồi Trịnh sư huynh lại đột nhiên giao thủ với hắn, hóa ra là muốn phỏng đoán phần thắng." Lữ Thái Cường bừng tỉnh đại ngộ nói.
"Lữ huynh, tên Diêm Khôi kia ta cũng không hiểu nhiều, kiến thức của huynh nhiều, quan hệ rộng, theo ý của huynh thì phần thắng của hai người này như thế nào?" Nam Cung Việt hỏi.
"Ta xác thật là nhận biết Diêm Khôi, cũng đã từng thấy hắn ta xuất thủ, là một cao thủ thực chiến, với thực lực mà Tần Tử Lăng biểu hiện ra, phần thắng có lẽ là nghiêng về phía Diêm Khôi một chút. Nhưng mà Tần Tử Lăng vẫn luôn là không có tiếng tăm gì, lại là một Võ Đồ mới tấn thăng Bì Mô cảnh, đương nhiên là tên Diêm Khôi kia sẽ coi thường hắn, nếu như vậy, một khi bị Tần Tử Lăng đoạt trước tiên cơ, ai thắng ai thua thì cũng khó mà nói." Lữ Thái Cường sờ lên cằm, không nhanh không chậm nói.
"Vậy có cần đệ đi nhắc nhở tên Diêm Khôi kia một chút không?" Ngũ Thành nhẹ giọng nói.
Lữ Thái Cường nghe vậy sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, từ sâu trong đôi mắt toát ra hàn ý.
Mặc dù Lữ Thái Cường chả phải là người tốt gì, trong lòng y cũng không quan tâm đến Tần Tử Lăng lắm, nhưng nói thế nào thì hai người cũng coi như là đồng môn, trước đó cũng không có khúc mắc gì, làm sao có thể cho phép học đồ của võ quán đi giúp người ngoài hố đồng môn sư đệ của mình.
"Không cần, thật ra ta lại hi vọng Tần Tử Lăng có thể chiến thắng trận chiến này, nếu như mà Tần Tử Lăng bị Diêm Khôi đánh bại, vậy ta có đánh bại hắn thì cũng chả vinh quang gì." Nam Cung Việt khoát tay nói.
"Hắc hắc, đúng thế, đúng thế." Ngũ Thành không nghĩ tới vuốt mông ngựa lại vuốt nhằm đùi ngựa, nhìn thấy Lữ Thái Cường đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng, trong lòng không khỏi hồi hộp, vội vàng cười hùa nói.
"Tỷ, vừa mới nhận được tin tức, nói là Tần Tử Lăng và Diêm Khôi đàm phán không thành công, cuối cùng quyết định sau hai ngày thì song phương sẽ quyết một trận chiến để giải quyết tranh chấp, nếu như Tần Tử Lăng thắng, sau này Diêm La Bang sẽ không thể lại tới làm phiền cửa hàng chúng ta nữa, hơn nữa cũng không cần phải giao nộp tiền gì hết. Nếu như Diêm Khôi thắng, Tần Tử Lăng sẽ không thể xen vào chuyện của chúng ta nữa."
"Nhưng mà Tần Tử Lăng cũng chỉ vừa mới đột phá đến Bì Mô cảnh ba tháng thôi, hơn nữa còn là luyện gần ba năm mới đột phá, làm sao có thể là đối thủ của Diêm Khôi được." Vân Thái khập khiễng vội vã leo lên lầu hai của cửa hàng thủy phấn yên chi "Hoa Vận", đối với Vân Lam đang tính sổ nói.