Nữ tử kia tên là La Ngọc Kha, mặc bộ quần áo luyện công màu đen, mặt trái xoan, dáng dấp coi như không tệ, dáng người cũng có thể gọi là ngon, chỉ là hai chân hơi thô một chút, nàng không phải là loại nữ nhân mà Tần Tử Lăng thích.
Nhưng nguyên chủ của cái thân thể này lại loại mông to, hai chân to khỏe, vừa nhìn liền biết là một nữ nhân mắn đẻ. Lần đâu tiên khi Tần Tử Lăng nhìn thấy La Ngọc Kha liền kinh động như gặp thiên nhân, sinh lòng ái mộ, không có chuyện gì liền qua bắt chuyện với nàng.
Khuôn mặt của Tần Tử Lăng góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, dáng dấp cũng coi như tuấn lãng suất khí, hơn nữa khi còn bé gia cảnh cũng không tệ lắm, đọc qua một chút sách, cho nên có cách ăn nói và khí chất đỉnh tiêm trong võ quán, lại thêm hắn chủ động xum xoe, La Ngọc Kha khi đó vừa tới võ quán không có bạn bè nào, vị "Lão nhân" Tần Tử Lăng này luôn chiếu cố cho nàng, đương nhiên sẽ có hảo cảm với hắn, hai người bí mật kết giao.
Lại về sau, Nam Cung Việt cũng tới võ quán học võ.
Mà gã cũng thích La Ngọc Kha.
Mặc du gia đình của Nam Cung Việt không tính là danh môn vọng tộc trong Quận Thành, nhưng tuyệt đối là gia đình giàu có, trong thành có mấy nhà cửa hàng, ngoài thành cũng có một hai trăm mẫu ruộng tốt.
Nam Cung Việt gia cảnh tốt, không thiếu ăn thịt uống thuốc bồi bổ, thiên phú lại tốt, chỉ tu luyện có bốn tháng, liền đạt tới cảnh giới Bì Mô, có thể dùng Bì Mô phong bế huyết khí, ngày đêm ngưng luyện rèn luyện huyết khí, rất được Tả Nhạc coi trọng, cho rằng gã là người có hi vọng bước vào cảnh giới Kình Lực.
Tần Tử Lăng không có thiên phú luyện võ gì, luyện gần ba năm cũng không tìm thấy cánh cửa Bì Mô cảnh, gia cảnh lại rất bình thường, đơn giản chỉ có một bộ túi da đẹp mắt mà thôi, ngay từ đầu thì La Ngọc Kha đã không cảm mến gì hắn rồi, nàng chỉ đang hưởng thụ cảm giác được nam nhân theo đuổi nuông chiều, cho nên cũng chỉ nói chuyện câu có câu không.
Sau khi La Ngọc Kha cũng bước vào cảnh giới Bì Mô, trở thành đệ tử nội viện, lại có Nam Cung Việt tham gia, cũng dần dần xa cách Tần Tử Lăng, đi gần Nam Cung Việt.
Dù sao thì gia đình của Nam Cung Việt cũng thịnh vượng và giàu có, luyện võ thì có thiên phú, có hi vọng bước vào Kình Lực cảnh giới, một khi bước vào Kình Lực cảnh giới, dù là ở trong toàn bộ Quận Thành cũng được xem là nhân vật có số có má.
Hơn nữa gia cảnh của La Ngọc Kha cũng không tệ, mặc dù thiên phú luyện võ kém hơn Nam Cung Việt, nhưng khi sánh với những người khác mà nói cũng được coi là không sai, bản thân không ngừng cố gắng công thêm việc ăn thịt uống thuốc bồi bổ, khoảng một năm liền bước vào Bì Mô cảnh.
Hai người có thể xem là những nhân vật có cùng đẳng cấp.
Tần Tử Lăng thấy La Ngọc Kha xa lánh mình, lại rất thân cận với Nam Cung Việt, trong lòng mặc dù chua xót, nhưng cũng có tự mình hiểu lấy, không có dây dưa với nàng, chỉ là lúc không có ai sẽ yên lặng nhìn nàng thêm mấy lần.
Dù là Tần Tử Lăng có tự hiểu lấy mình, nhưng gã Nam Cung Việt kia lại là kẻ bụng dạ lòng dạ hẹp hòi, hắn biết được lúc trước Tần Tử Lăng rất thân với La Ngọc Kha, nên bí mật gây không ít phiền phức cho Tần Tử Lăng, đặc biệt là bây giờ hắn đã đạt tới Võ Đồ Bì Mô cảnh, rất được Tả Nhạc coi trọng, càng là thỉnh thoảng lấy cớ luyện quyền để đánh Tần Tử Lăng một trận.
Mười ngày trước, Tần Tử Lăng chính là bị tên Nam Cung Việt đánh trọng thương, thân thể suy yếu, kết quả là tàn hồn của Lệ Mặc thừa lúc vắng mà vào, suýt chút nữa thì bị đoạt xá.
Đương nhiên, bộ túi da hiện giờ của Tần Tử Lăng cũng đã đổi chủ.
Trong mắt hắn thì cô ả La Ngọc Kha cũng không phải mỹ nhân gì, ngược lại là nguồn gốc của mọi rắc rối.
Nhưng bây giờ Tần Tử Lăng cũng chả có cách nào, phiền phức mà tiền nhiệm lưu lại thì người đương nhiệm là hắn cũng chỉ có thể hỗ trợ chùi đít thôi.
"Còn hai tháng nữa là ngươi đã ở đây tròn ba năm rồi. Quán chủ đã từng nói, ba năm không thể luyện đến Bì Mô cảnh thì rõ ràng là không có thiên phú luyện võ, luyện thêm cũng không phải là chuyện tốt, nếu còn muốn lưu lại võ quán, liền phải giao gấp đôi học phí. Hôm qua ngươi không đến, ta còn tưởng rằng ngươi nghĩ thông suốt rồi, muốn từ bỏ luyện võ. Không nghĩ tới hôm nay ngươi lại tới, bây giờ xem ra ngươi vẫn không nỡ ả nữ nhân kia, ngươi tội gì phải khổ như vậy chứ? Vì nữ nhân này mà đi chịu đựng hai tháng bị tên tiểu nhân Nam Cung Việt nhục nhã!" Lưu Tiểu Cường thấy ánh mắt của Tần Tử Lăng iếc về phía La Ngọc Kha, không khỏi lắc đầu nói.
"Ta đã sớm không còn bất cứ quan hệ gì với La Ngọc Kha nữa, ta lưu lại chỉ vì luyện võ!" Tần Tử Lăng nói.
"Vô dụng thôi Tử Lăng à, ta nhìn thấu rồi, luyện võ không chỉ cần thiên phú, chăm chỉ, càng quan trọng hơn là vốn liếng. Ta trời sinh khổng vũ hữu lực, tu võ cũng chăm chỉ, vậy thì thế nào? Mỗi lần sau khi tu luyện cực khổ, ngoại trừ có thể miễn cưỡng ăn no bụng, căn bản không có thịt và dược liệu bồi bổ, huyết khí làm sao có thể lớn mạnh lên được? Quán chủ nói rồi, da phát là huyết chi dư, huyết khí nếu không lớn mạnh đến tràn đầy có thừa, thì làm sao có thể đạt tới Bì Mô cảnh được? Không bước vào Bì Mô cảnh, lại như thế nào cảm ngộ rèn luyện ra Kình Lực? Không luyện được Kình Lực, cuối cùng cũng liền một tên Võ Đồ, chỉ có thể làm tôi tớ cho người khác, cực khổ lao lực cả đời, chả làm được gì."
"Nhưng ngươi nhìn những gã công tử nhà giàu có kia đi, đại đa số là sống phóng túng, ngày đêm sênh ca, lại có không ít người bước vào Bì Mô cảnh, trong đó tất nhiên là cũng có người có tài năng vượt trội, nhưng ta cũng không tin bọn hắn nhiều người như vậy đều là người có thiên phú hơn người. Tuyệt đại bộ phận đều dựa vào mỗi ngày ăn thịt và dược liệu bồi bổ!"
"Cho nên, Tử Lăng à, dù cho là ngươi có ở lại võ quán luyện thêm hai tháng thì có ích gì? Còn không bằng sớm đi tìm phần việc làm để nuôi sống gia đình. Ngươi đã từng đọc sách, đầu óc thông minh, lại từng luyện võ, hơn nữa nghe nói tổ tiên của ngươi xuất thân từ đại gia tộc, rất nhiều đông gia khẳng định sẽ vui lòng thuê ngươi. Không giống như ta, ngoại trừ một thân vũ lực thì chả có thứ gì nữa, cho nên đã đi ghi danh đấu võ trường, gần đây sẽ đăng tràng giao đấu với khác, nên mới tiếp tục lưu lại khổ luyện, vì có thể tăng cường thêm một phần chiến lực, mà không phải vì đột phá Bì Mô cảnh." Lưu Tiểu Cường nói.
Võ đạo nhập môn cảnh giới chia làm Luyện Cân Nhục cùng Luyện Bì Mô, gọi chung là Khí Huyết cảnh.
Chỉ cần chịu được khổ, ai cũng có thể luyện được cơ bắt rắn rỏi hơn người bình thường, chỉ khác là mạnh hay yếu mà thôi thôi, mà Bì Mô thì tương đối khó luyện, không chỉ cần phải có thiên phú, khổ luyện mà còn cần đặc thù luyện pháp và nguyên bộ phương thuốc, đương nhiên còn có ăn thịt và dược liệu bồi bổ.
Mặc kệ là Cân Nhục hay Bì Mô cảnh giới đều được xưng là Võ Đồ, lực lượng của bọn họ chỉ có phân chia mạnh yếu, còn chưa xảy ra biến hóa về chất.
Nhưng một khi dùng Bì Mô phong bế huyết khí, ngày đêm ngưng luyện rèn luyện huyết khí, luyện được Kình Lực, lực lượng liền sẽ phát sinh biến hóa về chất.
Võ giả luyện ra kình lực thì được gọi là Võ Sư, dù rằng họ cũng không phải là người có lực đạo cường đại, nhưng bởi vì lực lượng phẩm chất đã phát sinh biến hóa, nên có thể nhẹ nhàng đánh bại khổng vũ hữu lực Võ Đồ.
Võ Sư ở trong Quận Thành đã được cho là võ đạo cường giả, xưa nay đều là những đối tượng mà các hào môn vọng tộc cực lực mời chào, căn bản cần không lo đường ra. Một vài Võ Sư có được tu luyện bí phương có thể chính mình mở quán thụ đồ, hoặc là tự mình nuôi dưỡng môn khách gia đinh, tự thành một phương thế lực.
Tả Nhạc có công pháp tu luyện Hàn Thiết Chưởng ra kình lực và nguyên bộ bí phương, không muốn hạ mình dưới người, làm tôi tớ cho người khác, cho nên lựa chọn phương thức mở quán thụ đồ, tự thành một phương thế lực độc lập, quần nhau với những thế lực lớn ở Quận Thành.
Nhưng Võ Đồ muốn tìm được một đường ra tốt, hoặc tìm được một đông gia tốt, tiền công nhiều liền không phải là chuyện dễ dàng. Bọn họ cần thể hiện ra thực lực và giá trị của mình thì mới có thế lực chịu ra giá cao mời chào.
Mà phương pháp nhanh nhất để thể hiện ra thực lực và giá trị của mình chính là đi tham gia đấu võ ở đấu võ trường của Quận Thành.
Tham gia đấu võ không chỉ có thể lấy được không nhỏ thu nhập, mà một khi nhất chiến thành danh, tất nhiên sẽ dẫn tới các phương thế lực lớn nhỏ mời chào.
Đương nhiên, giao đấu trong đấu võ trường không giống với việc luận bàn trong võ quán, người tham gia là vì thành danh, vì tương lai tốt đẹp mà giao đấu, hơn nữa việc giao đấu của đôi bên còn dính đến chuyện đánh bạc áp chú ở hậu trường, cho nên trận chiến sẽ rất kịch liệt thậm chí có thể nói tàn khốc.
Không phải là người tự cao có thực lực cường đại, hoặc là người cần dùng tiền gấp thì không có ai dám đi con đường này.