( Chúc mọi người một năm mới an khang thịnh thượng.)
Hôm sau, Tần Tử Lăng làm bộ như chuyện gì cũng không biết, sớm liền đến võ quán.
Tần Tử Lăng vừa đến võ quán, liền có không ít học đồ ngoại viện đến xem nhìn hắn xì xào bàn tán, vụng trộm chỉ trỏ.
Bởi vì Nam Cung Việt, những học đồ ngoại viện này vẫn là đang tránh né Tần Tử Lăng, không dám quá thân cận, miễn cho bị Nam Cung Việt và tiểu đệ của hắn hiểu lầm.
Tần Tử Lăng cũng chả thèm nhìn những học đồ ngoại viện kia, đi thẳng đến khu vực luyện võ chuyên dụng của đệ tử nội viện.
Khu luyện võ, một cô gái có dáng người mạnh mẽ, khuôn mặt trái táo đang luyện lực làm nóng người nhìn thấy Tần Tử Lăng tới, liền ngừng tay, cười nói với Tần Tử Lăng: "Tất cả mọi người đều đang thảo luận đệ, ngươi ngược lại tốt, giống như chẳng có chuyện gì vậy."
"Mục sư tỷ là chỉ trận tỷ võ trưa nay của đệ sao? Dù sao cũng đã hẹn rồi, vậy liền thản nhiên đối mặt thôi. Với lại Tả Sư cũng đã nói, luận võ thì tâm tính rất quan trọng." Tần Tử Lăng bình tĩnh nói.
Cô gái có mặt trái táo này đương nhiên là một trong hai nữ đệ tử nội viện của Hàn Thiết Chưởng Viện - Mục Huyên.
"Cái gì? Chẳng lẽ đệ còn không biết là Diêm Khôi đã chết rồi sao? Đệ nhặt được cái đại tiện nghi a, không cần so tài nữa!" Mục Huyên nghe vậy một mặt ngoài ý muốn nói.
"Diêm Khôi chết rồi? Chuyện xảy ra khi nào?" Tần Tử Lăng lộ vẻ kinh ngạc.
"Đêm hôm qua, bị quân sư của mình hạ độc rồi cắt vỡ yết hầu mà chết, đồng thời chết còn có mấy nhân vật cốt cán của Diêm La Bang, Diêm La Bang xem như xong đời." Mục Huyên trả lời.
"Nói như vậy, đệ nằm thắng!" Tần Tử Lăng nói.
"Nằm thắng?" Mục Huyên nghe vậy nao nao, sau đó rất nhanh liền hé miệng nở nụ cười "Khanh khách", nói: "Từng được đi học chính là không giống a, lời này đều có thể nói hài hước như vậy. Nằm thắng, thật đúng là nằm liền thắng!"
Dứt lời, Mục Huyên lại nhịn cười không được lên thành tiếng.
"Mục Huyên muội nói chuyện gì với Tử Lăng mà cao hứng thế? Cười vui như vậy." Đúng lúc này Trịnh Tinh Hán từ trong viện đi tới.
"Đang nói chuyện Diêm Khôi chết rồi, Tần sư đệ nằm thắng!" Mục Huyên nói.
"Nằm thắng?" Trịnh Tinh Hán nao nao, lập tức cũng cười theo nói: "Thật đúng là nằm thắng, vận khí của Tần sư đệ rất không tệ."
"Thật ra đệ cũng không muốn nằm thắng, đệ càng muốn so tài một trận với Diêm Khôi hơn." Tần Tử Lăng nghiêm mặt nói.
Khoan hãy nói, nếu như không phải lo lắng cây cao chịu gió lớn, cũng lo lắng khi đánh chết người sẽ gặp phải nhiều phiền phức, Tần Tử Lăng thật đúng là nghĩ quang minh chính đại tỷ đấu đánh chết Diêm Khôi.
"Người trẻ tuổi chính là khí thịnh, chờ đệ đến tuổi của sư huynh thì sẽ hiểu, kết quả như vậy là tốt nhất." Trịnh Tinh Hán vỗ vỗ bả vai Tần Tử Lăng nói.
Tần Tử Lăng nghe vậy từ chối cho ý kiến cười cười.
Trịnh Tinh Hán người này làm chuyện gì cũng ổn trọng, làm người cũng thành thật, nhưng thiếu một chút nhuệ khí, hắn tại Thiết Bì cảnh tốn thời gian nhiều năm đều không thể đột phá, có quan hệ rất lớn đến việc thiếu chút nhuệ khí này.
Sau khi cơn sóng nhỏ này trôi qua, sinh hoạt của Tần Tử Lăng lại khôi phục bình tĩnh.
Đương nhiên, Vân Lam cho ba mươi lượng bạc, là hắn nên được, hắn không có lui về, chỉ là sai người mang một phong thư qua đó, nói Diêm Khôi chết rồi, sau này nếu có chuyện gì cần hỗ trợ thì lại đến tìm hắn.
Vì chuyện này mà Vân Thái ở trước mặt chị hắn châm chọc khiêu khích, nói Tần Tử Lăng da mặt dày, nhưng lại bị tỷ tỷ của hắn hung hăng khiển trách một chầu.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, thậm chí có một ngày còn có tuyết rơi, chuyện này ở trong Thành Phương Sóc vẫn là tương đối hiếm thấy.
Đảo mắt lại qua một tháng, Tần Tử Lăng bước vào Ngưu Bì cảnh đã qua bốn tháng.
Diêm La Bang chẳng qua chỉ là một tiểu bang phái, chuyện nó diệt vong rất nhanh cũng liền bị người quên lãng.
Thế lực mà bọn hắn để lại ở Khúc Lâm Nhai, sau khi trải qua vài trận chiến, rất nhanh liền bị một công tử ca của Ngu Gia trong nội thành nâng đỡ Thanh Lâm Bang – một tiểu bang phái khác thay thế.
Một tháng này, số lần đi tới võ quán của Tần Tử Lăng cũng càng ít đi.
Trước kia là một tuần đi một lần, hiện giờ thì cơ bản là chừng mười ngày đi một lần.
Khí huyết của hắn khi nhìn từ bề ngoài vẫn như cũ bình thản không có gì lạ, không có bao nhiêu biến hóa, ngược lại thì thân thể lại cao thêm một chút, không sai biệt lắm sắp cao tơi 1m85, người cũng trở nên càng trầm mặc ít nói.
Tình huống của Tần Tử Lăng cũng nằm trong dự liệu của mọi người.
Dù sao hắn không phải là vật liệu luyện võ, gia cảnh bình thường, nếu mà đã đột phá đến Bì Mô cảnh, đương nhiên là muốn lấy kiếm tiền làm chủ.
Thật ra trước kia rất nhiều đệ tử nội viện Bì Mô cảnh cũng chính là như vậy, vì kiếm tiền, đầu tiên là mấy ngày tới võ quán một lần, sau đó là một hai tháng mới đến một lần, đến cuối cùng dứt khoát rời khỏi võ quán, chuyên chú kiếm tiền, từ bỏ võ đạo.
Ở trong võ quán cũng chỉ có Trịnh Tinh Hán và Tả Nhạc biết, Tần Tử Lăng kiếm tiền không phải là vì tích lũy tài phú, mà toàn bộ đều tiêu vào việc luyện võ.
Bởi vì mỗi tháng Tần Tử Lăng đều từ võ quán mua Huyền Hàn Thiết Kê Bí Hoàn, số lượng gần bằng với Lữ Thái Cường và Nam Cung Việt, hơn nữa cứ cách một tháng hắn còn mua vào một số lượng lớn phối trí dược thủy dược tề.
Chỉ là tiến độ của Tần Tử Lăng thực sự khiến người thất vọng, có một lần ngay cả Tả Nhạc cũng nhịn không được bí mật đi thuyết phục Tần Tử Lăng.
Chỉ tiếc là Tần Tử Lăng giống như ăn quả cân vậy*, căn bản không nghe khuyến cáo, Tả Nhạc cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. (*ý chỉ những người không hiểu biến báo, không biết buông bỏ.)
Không ai biết rằng, ngoại trừ hai ngày đi săn một lần ra, thời gian còn lại thì Tần Tử Lăng đều dùng để luyện võ và tu luyện thần hồn, mà không phải là đi kiếm tiền.
Một tháng này, từ khi Tần Tử Lăng thay đổi mạch suy nghĩ tu luyện, sau khi phân chia chủ thứ, tiến độ tu luyện tứ chi của hắn tăng trưởng rõ ràng hơn.
Hiện giờ gân cốt cơ bắp ở tứ chi càng cứng cỏi hữu lực, giống như được đúc từ sắt thép vậy, bì mô trên tứ chi cũng càng rắn rỏi, lúc này nếu như có người nào sở hữu đôi mắt nhìn xuyên thấu, liền có thể nhìn lớp bì mô dưới da lỏng lẻo và mềm mại nhưng lại rất dày và đặc, thớ thịt của hắn giống như những cây cơ bằng thép chằng chịt, xương cốt ẩn ẩn có ánh kim loại mờ ảo, máu đang chảy trong huyết quản, nhìn như nhẹ nhàng nhưng lại rất mạnh mẽ, giống như máu này đã được tinh luyện ra tinh hoa, cực kỳ tinh khiết và nặng nề.
Đương nhiên, tốc độ tu luyện được cải thiện rõ ràng như vậy, không chỉ bởi vì cách thức tu luyện thay đổi, mà còn bởi vì số tiền khổng lồ mà Tần Tử Lăng đã tiêu trong tháng này.
Những thứ thu được từ chỗ Diêm La Bang quy đổi ra chừng hai ngàn lượng bạc, ngoại trừ một ngàn năm trăm lượng Tần Tử Lăng chuyên môn thu lại, chuẩn bị dùng để mua sắm Thiên Cơ Tục Cốt Cao, còn lại hơn năm trăm lượng bạc, còn có số tiền mà một tháng này đi săn đoạt được, cộng lại gần sáu trăm lượng, tất cả đều bị hắn tiêu sạch sành sanh.
Bây giờ hắn đã không còn hai lòng với việc mua Ích Huyết Hoàn và Bổ Nguyên Đan ở "Ích nguyên đường" nữa, mà thỉnh thoảng hắn còn đi mua dược liệu đặc biệt bổ dưỡng và thú hoang từ “Sơn Dã Tố Cư”.
Kể từ lần trước nhắc qua một lần với Chu chưởng quỹ, sau khi Chu chưởng quỹ xin phép Tiêu Thiến, cũng không biết là cô ta có ý đồ gì, vậy mà mở cho hắn một cái cửa sau, thậm chí ngay cả những dược liệu đặc biệt bổ dưỡng và dã vật cũng đều bán theo giá nhập hàng cho Tần Tử Lăng, một phân tiền cũng không kiếm.
Tần Tử Lăng là người thông minh, hắn nhìn ra nhưng không nói ra.