"Tiểu Cường, với thực lực của ngươi muốn tìm được một công việc tốt có lẽ vẫn là dễ dàng a, cần gì phải đi đấu võ trường? Trận chiến ở đó rất là hung tàn, đã từng nhiều lần xuất hiện việc người bị đánh cho tàn phế và bị đánh chết." Tần Tử Lăng nghe vậy cau mày nói.
"Ta biết, nhưng mà ta chỉ là một Luyện Cân Nhục cảnh Võ Đồ, nếu không thể hiện ra võ lực cường đại, không thể nào làm cho những nhà giàu có kia coi trọng. Chỉ khi gây được sự chú ý của những gia đình giàu có, trở thành gia tướng hoặc là hộ vệ đầu mục của những gia đình đó, ta mới có thể nhanh chóng tích lũy tài phú, mới mua được thịt và dược liệu để bồi bổ, mới có cơ hội đột phá đến Bì Mô cảnh." Lưu Tiểu Cường nói.
Tần Tử Lăng thấy Lưu Tiểu Cường nói như vậy, liền không thuyết phục nữa, bày ra tư thế cưỡi ngựa ngồi xổm háng, một tay nằm tạ đá từ dưới hông đẩy về phía trước phía vung lên vung xuống, luyện tập lực lượng của cơ bắp, trong lòng lại khó tránh khỏi có chút cảm giác bi thương.
Trước kia hắn đối với câu " Học thành văn vũ nghệ hóa dữ đế vương gia" không có nhiều cảm xúc, bây giờ lại là tràn đầy xúc cảm.
Lưu Tiểu Cường thấy Tần Tử Lăng không nói tiếp nữa liền tập trung tinh thần luyện lực, bờ môi giật giật, cuối cùng lại đóng lại.
Vung vẩy tạ đá, Tần Tử Lăng cảm giác rõ ràng rằng khí huyết đang lưu động bên trong cơ bắp căng cứng, giống như nước ở trong thùng đang không ngừng đung đưa một đồ vật đánh thẳng vào màng da.
Chỉ là do màng da yếu kém, lại có những lỗ chân lông lít nha lít nhít, có thể nói là thủng trăm ngàn lỗ, huyết khí xông lên liền hóa thành nhiệt lượng rò rỉ mà ra.
Huyết khí của Tần Tử Lăng vốn không dồi dào vì thiếu được thịt ăn và dược liệu bồi bổ, cũng giống như việc không có bao nhiêu nước ở trong thùng, lắc qua lắc lại mấy lần cũng không có bao nhiêu huyết khí lực đạo.
Chỉ có một đôi bàn tay luyện qua Hàn Thiết Chưởng, màng da tương đối dày đặc một chút, huyết khí bị rò rỉ ít một chút, có thể cảm giác được khá rõ lực lượng lúc huyết khí xung kích màng da, màng da không ngừng bị huyết khí xung kích, mơ hồ được rèn luyện và tẩm bổ, trở nên càng dày và càng mẫn cảm.
"Từ sau khi trọng sinh, mặc dù giác quan của mình đã rất nhạy cảm, nhưng chỉ là đối với bên ngoài mà thôi, cảm giác ở bên trong thân thể thì không nhạy cảm được như vậy. Không ngờ rằng hôm qua vừa mới tu luyện 'Bất diệt tinh hà quan tưởng đại pháp', hôm nay luyện lực liền có cảm giác nhạy cảm khác biệt. Xem ra, trước kia mình không tu luyện 'Bất diệt tinh hà quan tưởng đại pháp' nên chỉ có được một thần hồn mạnh mẽ, mà không hiểu được cách ngưng tụ nó thành một cỗ lực lượng ngưng luyện, lực lượng là phân tán, cho nên không cách nào cảm giác được bên trong cơ thể."
"Bây giờ đã tiến hành chuyên môn tu luyện thần hồn, giác quan cũng trở thành nhạy cảm hơn ở bên trong thân thể. Kinh văn nói, nhục thân là thuyền, thần hồn chính là người lái thuyền, thần hồn càng cường đại thì việc chưởng khống nhục thân cũng càng mạnh, xem ra tu luyện thần hồn có trợ giúp lớn với việc tu luyện võ đạo." Phát hiện này làm Tần Tử Lăng rất kinh hỉ, đối với việc đạt tới cảnh giới Bì Mô trong thời gian ngắn cũng tự tin hơn rất nhiều.
Bởi vì muốn luyện Hàn Thiết Chưởng đến Bì Mô cảnh, đơn giản có hai yếu tố trong và ngoài.
Yếu tố bên ngoài chính là dùng bàn tay đập vào thiết sa có pha trộn với dược liệu, sau khi luyện xong thì đi rửa tay với dược thủy độc môn để trừ độc tiêu sưng, tẩm bổ da thịt, cường tráng gân cốt trên bàn tay, yếu tố bên trong chính là phối hợp vận lực pháp quyết Hàn Thiết Chưởng để cảm thụ khí huyết xung kích tẩm bổ màng da, sau đó học cách từ từ khống chế màng da, phong bế khí huyết.
Nếu mỗi ngày có ăn thịt dược liệu bồi bổ, khí huyết dồi dào, xung kích chi lực hiển nhiên hữu lực rõ ràng, cũng liền dễ dàng bước vào Bì Mô cảnh giới.
Đương nhiên việc khống chế phát lực của màng da có khác biệt rất lớn với việc khống chế cơ bắp, dù cho khí huyết dồi dào thì cũng cần phải có nhất định thiên phú mới có thể bước vào Bì Mô cảnh.
Cho nên Bì Mô cảnh được xem như là cánh cửa đầu tiên trên con đường võ đạo. Không ít người liền kẹt ở cánh cửa này, nhất là những gia đình nghèo, không có thịt và dược liệu bồi bổ, khí huyết không đủ, muốn đột phá đến cảnh giới này thì càng khó, tuyệt đại bộ phận người liền kẹt ở cánh cửa này.
Thiên phú của Tần Tử Lăng trước rất bình thường, lại không có thịt và dược liệu bồi bổ, để tăng cường khí huyết, hắn mỗi ngày đều khổ luyện Hàn Thiết Chưởng, ngoại trừ luyện được đôi bàn tay rắn chắc hữu lực, lại không cảm giác được khí huyết khuấy động trong màng da bàn tay, cho nên cũng không có cách nào đạt đến Bì Mô cảnh.
Bây giờ, Tần Tử Lăng dựa vào thần hồn cường đại ngưng luyện, cảm giác nhạy cảm, lực khống chế nhục thân cũng mạnh, tương đương với lập tức biến thành người có thiên phú hơn người, dù là không có thịt và dược liệu bồi bổ, chỉ cần phối hợp phương pháp tu luyện Hàn Thiết Chưởng của Lâm gia cùng với độc môn dược thủy, thì nhất định có thể phong bế màng da, đạt tới Bì Mô cảnh giới.
Nhưng mà vì không có tràn đầy huyết khí để xung kích tẩm bổ màng da, nên thời gian khẳng định sẽ chậm hơn rất nhiều, mà chỉ cần có đủ thịt và dược liệu bồi bổ, hắn nhất định có thể nhanh chóng đột phá đến Bì Mô cảnh giới.
Tần Tử Lăng đặt tạ đá xuống, lại đánh đi đánh lại vài lần Lâm gia Hàn Thiết Chưởng pháp, tinh tế cảm thụ huyết khí từ cơ bắp phát lực rồi va chạm với màng da trên bàn tay, chỉ là do thể nội không đủ huyết khí, lực xung kích và số lần đều là có hạn, màng da cũng không phong được huyết khí.
"Xem ra sau này vẫn là phải nghĩ biện pháp mau chóng kiếm được thịt và dược liệu bồi bổ mới được." Tần Tử Lăng lại luyện một lần chưởng pháp, chậm rãi đem hai tay đè vào phần bụng, nhổ một ngụm thở dài, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
"Khởi động xong chưa, bây giờ để sư huynh chỉ điểm cho đệ mấy chiêu." Lúc này, Nam Cung Việt người vừa được quán chủ chỉ bảo riêng bước tới, biểu lộ khi nhìn xem Tần Tử Lăng như là con mèo đang chơi với chuột.
"Nam Cung sư huynh, huynh đã là cao thủ Bì Mô cảnh giới, vốn cao hơn Tử Lăng một cảnh giới, hắn nội tình thì bình thường, nếu không vẫn là đệ tới luyện với huynh một chút đi, đệ da dày thịt béo, dù cho có trúng mấy chưởng chắc là cũng không có gì đáng ngại." Thấy Nam Cung Việt qua đây tìm Tần Tử Lăng, Lưu Tiểu Cường hơi cau mày, do dự một chút liền đi đến bên người Tần Tử Lăng nói.
"Hừ, chính là bởi vì nội tình của Tần Tử Lăng bình thường mới càng cần phải luyện tập với ta. Ở đây bị ta đánh mấy chưởng thì cũng chỉ bị đau một chút mà thôi, nhưng tương lai nếu là ở bên ngoài vì tài nghệ không bằng người ta mà bị đánh, vậy thì sẽ không chỉ có đau đớn thôi đâu, rất có thể chính là tàn tật tử vong, hơn nữa còn làm mất thanh danh của võ quán chúng ta!" Nam Cung Việt sầm mặt lại, âm thanh lạnh lùng nói.
Lưu Tiểu Cường là người chất phác ngay thẳng, hắn thấy rõ ràng là do Nam Cung Việt lòng dạ nhỏ mọn, muốn mượn cơ hội làm nhục Tần Tử Lăng, lại vẫn cứ thích ra vẻ sư huynh, nói chuyện một cách đường hoàng tráng lệ, không khỏi lộ ra vẻ giận dữ, vừa muốn tiếp tục mở miệng, Tần Tử Lăng đã ngăn hắn lại, trên mặt mỉm cười nói: "Tiểu Cường, Nam Cung sư huynh nói không sai. Nội tình của ta bình thường nên càng phải siêng năng luyện tập, khó được Nam Cung sư huynh chịu chỉ điểm ta, ta càng phải cố mà trân quý."
"Tử Lăng, hắn rõ ràng..." Lưu Tiểu Cường thở phì phò nói.
"Lưu Tiểu Cường!" Tần Tử Lăng kéo Lưu Tiểu Cường một chút, lại đưa mắt ra hiệu với hắn một cái.
Lưu Tiểu Cường mặc dù chất phác ngay thẳng, cuối cùng cũng là biết gia đình của Nam Cung Việt ở trong Quận Thành cũng là có chút tài lực thế lực, lại thêm hắn là môn sinh đắc ý của quán chủ, hắn Lưu Tiểu Cường nếu mà thật bước ra bênh vực kẻ yếu, kết quả không chỉ có Tần Tử Lăng bị đánh cho một trận, mà hắn cũng bị liên lụy.
Cho nên Lưu Tiểu Cường cuối cùng vẫn là tức giận ngậm miệng.
Thấy Tần Tử Lăng vốn luôn nổi giận đột nhiên đổi tính, Nam Cung Việt âm lãnh cười lạnh một tiếng, hạ giọng nói: "Tần Tử Lăng, đừng tưởng rằng ngươi làm như vậy thì ta sẽ thủ hạ lưu tình."
"Nam Cung sư huynh cứ việc buông tay đánh đi." Tần Tử Lăng bình tĩnh nói, sau đó lui lại mấy bước, một tay để trước một tay thả về sau, bày ra một vị lão tăng nắm bát thức mở đầu.