"Chúc mừng ngươi, Tử Lăng!" Cuối cùng, La Ngọc Kha mang theo tâm tình phức tạp tiến lên chúc mừng, chỉ có Nam Cung Việt cắm đầu khổ luyện, giống như không nghe thấy tin tức này vậy.
"Tạ ơn!" Tần Tử Lăng rất tùy ý trả lời một câu, lại hướng mọi người chắp tay một cái, sau đó đi đến dưới bóng cây, cúi người thật sâu với Tả Nhạc nói: " Tử Lăng đa tạ Tả Sư chỉ điểm vun trồng, hôm nay rốt cục đã có chỗ đột phá!"
Tả Nhạc thấy Tần Tử Lăng cúi đầu bẩm báo với mình, thần thái rõ ràng không giống với ngày xưa, mà nhiều hơn một phần trang nghiêm, lão ta ngồi trên ghế, gằn từng chữ một: "Luyện võ thì sự kiên trì là rất quan trọng, con đã kiên trì đến thành công, cũng là bản lãnh và may mắn của con, sau này con chính là đệ tử của Tả Nhạc ta. Về phương pháp tu luyện sau Bì Mô Cảnh thì sau khi ăn trưa xong con đến hậu viện tìm ta!"
"Vâng, Tả Sư!" Tần Tử Lăng khom người nói.
"Đi thôi!" Tả Nhạc gật gật đầu, lại chậm rãi nằm dựa vào ghế mây.
Sau khi ăn trưa xong, Tần Tử Lăng đến hậu viện từ rất sớm.
Tả Nhạc còn đang nghỉ ngơi ở trong phòng, Tần Tử Lăng liền lẳng lặng đứng ngoài phòng chờ đợi, trong lòng lại tràn đầy chờ mong.
Trước kia luyện võ không thể nói là có bao nhiêu khiếu quyết, trên cơ bản là luyện lực luyện quyền, lớn mạnh khí huyết, nếu mà nhất định phải nói quyết khiếu thì chủ yếu là nhờ bí chế dược thủy và bí chế dược vật ở trong túi thiết sa của võ quán.
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần căn cốt trung đẳng, ngộ tính thiên phú trung đẳng, chịu chăm chỉ luyện tập, lại có đầy đủ thịt và dược liệu bồi bổ, phối hợp thêm phương pháp huấn luyện và bí chế dược thủy của võ quán, kiên trì trong một khoảng thời gian nhất định là có thể đột phá đến Bì Mô cảnh.
Đương nhiên khi nhìn những điều kiện này cũng không hà khắc bao nhiêu, nhưng mỗi một mặt đều phải thỏa mãn, cho nên cũng được xem như là hà khắc rồi. Giống như Lưu Tiểu Cường, trời sinh khổng vũ hữu lực, khí huyết sung túc, có thể nói là căn cốt thượng đẳng, luyện võ cũng rất khắc khổ, ngộ tính thiên phú không tính là tốt, miễn cưỡng cũng coi như trung đẳng, nhưng bởi vì khuyết thiếu thịt và dược liệu bồi bổ, tu luyện một năm cũng không thể đột phá, hắn lại không có kinh tế chống đỡ, chỉ có thể lựa chọn đi đấu võ, tìm được một công việc tốt mới có thể tiếp tục luyện võ.
Cho nên, tổng hợp những điều kiện nhìn như không hà khắc này lại thì tỉ lệ đào thải cũng là vô cùng cao.
Hàng năm, học đồ ra ra vào vào võ quán cũng gần trăm người, cũng chỉ có rải rác mấy người có thể đột phá đến Bì Mô cảnh giới.
Mà việc tu luyện sau Bì Mô cảnh thì điều kiện tổng hợp còn hà khắc hơn!
Căn cốt, ngộ tính thiên phú, chăm chỉ khắc khổ những này thì khỏi cần nói.
Vỏn vẹn chỉ là yêu cầu về phương diện thịt và dược liệu bồi bổ, nếu không có đủ tiền thì sẽ không cách nào tiếp tục luyện võ.
Cho nên sau khi tu luyện tới Bì Mô cảnh, trừ khi trong nhà có nội tình, nếu không đều phải bắt đầu tìm biện pháp kiếm tiền, mà kiếm tiền thì tất nhiên là phải tiêu tốn thời gian và tinh lực, như vậy đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến tiến độ luyện võ, từ đó làm cho rất nhiều người bị kẹt ở Bì Mô cảnh giới.
Đương nhiên, những thứ này đối với Tần Tử Lăng – người tu luyện thần hồn chi đạo, lại còn có thể điều khiển Đồng Thi mà nói, trước mắt không tính là vấn đề gì lớn.
Thứ thiếu nhất hiện giờ của hắn vẫn là phương pháp tu luyện và nguyên bộ bí dược cao cấp ở sau Bì Mô cảnh giới.
Một khi đạt được phương pháp tu luyện và nguyên bộ bí dược cao cấp hơn, Tần Tử Lăng có lòng tin có thể đột phá đến Bì Mô nhị thứ tầng, Thiết Bì cảnh trong một thời gian ngắn.
Khi đó hắn mới được xem như một nhân vật có số có má ở ngoài thành của cái Thành Phương Sóc này, cho dù là không dựa vào thần hồn chi thuật và Đồng Thi thì cũng có một chút sức tự vệ, ở thế giới này cũng có thể trải qua cuộc sống thịnh vượng và giàu có.
"Kẻ này có thể đi đến một bước này, tâm tính xác thực là thượng đẳng, đặc biệt là biểu hiện gần đây thật sự là vượt quá dự liệu của ta. Chỉ tiếc là nền tảng thiên tư quá bình thường, vốn liếng cũng mỏng, đi đến một bước này cũng cơ bản là chấm dứt, bằng không thì thật đúng là muốn trọng điểm bồi dưỡng hắn một chút." Trong phòng, Tả Nhạc nhìn xem Tần Tử Lăng đang lẳng lặng chờ bên ngoài phòng, hết sức bình thản, trong mắt toát ra vẻ phức tạp, có thưởng thức có tiếc hận.
Lại qua thời gian một nén nhang, Tả Nhạc mới không vội không chậm đẩy cửa đi ra.
"Tả Sư!" Thấy Tả Nhạc ra đây, Tần Tử Lăng tiến lên hơi khom mình hành lễ.
"Ngồi đi!" Tả Nhạc đi vào trong viện, ngồi xuống một tấm bàn đá dựa vào tường, chỉ chỉ lên ghế đá rồi thản nhiên nói.
"Vâng." Tần Tử Lăng ngồi xuống, eo thẳng tắp.
"Con có biết tại sao công pháp nhiều nhất trong võ đạo lại là quyền cước không?" Tả Nhạc nhẹ nhàng vân vê cái cằm còn thưa thớt mấy sợi râu, chậm rãi hỏi.
Tần Tử Lăng nghe vậy trong lòng hơi động một chút, mơ hồ đoán được chút nguyên nhân, nhưng trên mặt vẫn khiêm tốn thỉnh giáo, nói: "Thỉnh Tả Sư chỉ điểm!"
"Ngoại trừ việc tay chân linh hoạt, là tứ chi mà chúng ta sử dụng nhiều nhất, dễ dàng nhập thủ nguyên nhân này ra, còn bởi vì tay và chân là nơi dễ phát lực nhất, là bộ phận dễ dàng dẫn khí huyết lên khi phát lực, cũng là nơi mà con ngươi có cảm nhận rõ ràng nhất về lực lượng và khí huyết, tứ chi là nơi tu luyện đến Bì Mô cảnh dễ dàng nhất, mà ngoài tứ chi ra thì những bộ phận khác sẽ trì độn hơn rất nhiều, cũng khó bước vào Bì Mô cảnh giới hơn. Chỉ có bước vào Bì Mô cảnh thì mới có thể tìm thấy cánh cửa của Kình Lực."
"Hơn nữa tay lại càng linh hoạt, nhạy cảm hơn chân rất nhiều, cho nên luyện quyền luyện chưởng sẽ nhiều hơn thối công, luyện thối công cũng khó hơn không ít, nhưng một khi luyện thối công có chút thành tựu, uy lực cũng lớn hơn một chút. Sau này khi con gặp được người luyện thối công thì phải thận trọng, không thể khinh địch." Tả Nhạc nghiêm mặt nói.
Tần Tử Lăng yên lặng gật đầu.
"Bây giờ con mới chỉ vừa bước vào Bì Mô một tầng, nói đến Kình Lực Cảnh thì còn rất xa. Nhưng mỗi một bước tu luyện của Bì Mô cảnh thật ra đều là vì chuẩn bị cho Kình Lực cảnh, cho nên hôm nay ta sẽ nói cho con biết một chút cái gì gọi là kình lực, phải làm thế nào mới có thể sinh ra kình lực, chỉ khi biết được những này thì sau này khi con rèn luyện màng da mới có mục tiêu rõ ràng."
Nói đến đây Tả Nhạc dừng lại, trầm ngâm một lát mới tiếp tục nói: "Mặc kệ là người bình thường hay là Võ Đồ Luyện Cân Cốt Luyện Bì Mô, lực lượng mà bọn hắn bộc phát trong nhát mắt về mặt tính chất đều thuộc về khí huyết chi lực, đều là huyết khí chi dũng, ngoài sự khác nhau về lực lớn hay nhỏ thì cũng không có gì khác cả, cho nên gọi chung là Khí Huyết cảnh."
"Kình lực sinh ra đồng thời với huyết khí chi lực, nhưng lại không thuộc về huyết khí chi lực, nó mang theo tính chất lực lượng của bản thân nó. Chúng ta tu luyện là Hàn Thiết Chưởng, tu chính là Hàn Thiết Kình, kình lực bộc phát ra có hai tính chất là băng hàn và cương thiết."
Tần Tử Lăng nghe đến đây không khỏi nhớ tới trước đó từng bước rèn luyện màn da đến rắn rỏi, phẩm chất của khí huyết cũng từng bước tăng lên, trong lòng không khỏi hơi động một chút, liên tưởng đến mối quan hệ giữa áp suất và các thuộc tính của vật chất trong thế giới trước.
Ở trong một thế giới văn khác có nền khoa học kỹ thuật phát triển, Tần Tử Lăng đã từng được học kiến thức về khoa học tự nhiên, nên biết được rằng than chì và kim cương đều có bản chất là nguyên tố cacbon, nhưng tính chất của hai loại này lại khác nhau rất nhiều, loại trước có tính chất mềm mại đen nhánh không thấu ánh sáng, mà loại sau thì óng ánh sáng long lanh, là vật chất cứng nhất trong tự nhiên. Các nhà khoa học cũng đã tổng hợp thành công kim cương với cacbon trong điều kiện áp suất siêu cao.
Tần Tử Lăng còn đọc một báo cáo khoa học nói rằng trong điều kiện bốn trăm vạn áp suất của bầu khí quyển, các nhà khoa học đã thấy được hydro chuyển từ trạng thái khí sang trạng thái kim loại.
"Ý của Tả Sư là huyết khí bị màng da phong kín, không ngừng áp súc rèn luyện, khi đạt tới một giá trị giới hạn nhất định liền sẽ phát sinh biến hóa về chất, từ đó chuyển hóa thành kình lực!" Tần Tử Lăng thốt ra.