• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hạ Nghiên, ngươi đi phòng thu chi lãnh ba lượng bạc tới cho Tần tiên sinh." Thấy Tần Tử Lăng gật đầu đồng ý, Tiêu Thiến nói với Hạ Nghiên đang đứng bên cạnh.

"Vâng." Hạ Nghiên gật gật đầu, rời khỏi cái đình.

"Nếu như Tần tiên sinh sau này còn có những thu hoạch khác, mặc kệ là thịt rừng hay là dược liệu thì mời tiên sinh hãy đưa đến chỗ của ta, ta cam đoan sẽ thu mua với giá tốt nhất, cho dù là dị thú thì ta cũng có thể hỗ trợ an bài bán đấu giá, giúp ngài bán được với giá tiền tốt nhất." Sau khi Hạ Nghiên rời đi, Tiêu Thiến nói.

"Không thành vấn đề, nhưng mà ta lại không biết những loại dược liệu trong núi nào đáng tiền, muốn ngắt cũng không biết ngắt loại nào, không biết Tiêu cô nương có cách nào hỗ trợ chỉ điểm một chút không." Tần Tử Lăng trong lòng hơi động nói.

Thần hồn của hắn có thể bay lượn trong núi, tầm nhìn và phạm vi dò sét sẽ rộng hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa ở những vách núi cheo leo mà người thường khó lòng di chuyển thì hắn lại có thể dễ dàng bay qua dò xét nơi đó. Trước đó, hắn chỉ nghĩ có đi săn kiếm tiền, nhất thời sơ sẩy quên mất rằng dược liệu trên núi cũng có thể bán lấy tiền.

Về phần dị thú, hiện tại đã vượt qua phạm vi thực lực của hắn, huống hồ cho dù hắn thật sự săn được dị thú cũng để lại cho mình ăn, làm sao lại đem ra đấu giá được, chuyện này không cần cân nhắc.

Nhưng mà Tiêu Thiến lại nói có thể giúp đỡ an bài đấu giá dị thú, điều này làm cho Tần Tử Lăng thầm giật mình trong lòng, biết được đông gia của "Sơn Dã Tố Cư" này rất không đơn giản.

"Chuyện này không có vấn đề, trong phòng của ta liền có một cuốn sách tương đối đầy đủ về các loại dược liệu, lát nữa ta sai Hạ Nghiên đưa qua cho ngươi." Tiêu Thiến nói.

"Nào dám làm phiền Hạ Nghiên cô nương đưa tới cho ta, cứ đặt trong cửa hàng để lần sau ta tới lấy là được." Tần Tử Lăng nói.

Bây giờ hắn không muốn để lộ thân phận.

"Cũng tốt, lát nữa ta kêu Hạ Nghiên mang tới đặt trong cửa hàng, ngươi tùy thời đều có thể đến lấy." Tiêu Thiến như có điều suy nghĩ nhìn Tần Tử Lăng một chút, sau đó ngầm hiểu lẫn nhau gật đầu nói.

Lúc này, Hạ Nghiên cầm ba lượng bạc đi tới.

Tần Tử Lăng lấy bạc rồi thừa cơ cáo từ rời đi.

Tiêu Thiến tự mình đưa Tần Tử Lăng ra cửa hàng, đưa mắt nhìn hắn biến mất ở đầu đường mới quay người nói với Chu chưởng quỹ: "Sai người mang những dã vật mà Tần tiên sinh vừa bán tới hậu viện cho ta."

Chu chưởng quỹ hơi sững sờ, lập tức vội vàng gật đầu nói: "Được rồi, đông gia."

. . .

"Hạ Nghiên, ngươi thấy thế nào" Hậu viện, Tiêu Thiến chỉ chỉ vào hai con thỏ rừng và một con xích kỷ mở miệng hỏi Hạ Nghiên vừa mới cúi người tra xét.

"Đều là trên đầu bị một kích mất mạng, xương đầu vỡ nát. Đây không phải là chỗ lợi hại nhất, dùng kim loại trọng kích vào đầu thì chỉ cần đạt tới Võ Đồ cấp độ Thiết Bì là có thể làm được, một chút Ngưu Bì lợi hại cũng có thể làm được. Mấu chốt là mặc kệ thỏ rừng hay là xích kỷ đều là loại động vật vô cùng linh hoạt nhanh nhẹn trong núi, muốn một kích đánh trúng đầu nó là chuyện rất khó khăn, mà muốn cả ba lần đều đánh trúng đầu, trừ phi là đặc biệt may mắn, nếu không ta khẳng định làm không được."

"Cho nên, người này rất có thể là Võ Đồ Thiết Bì đã tu luyện thối công, thậm chí có thể là kình lực Võ Sư. Nhưng kỳ quái là ta không thấy được khí thế cường đại của Võ Sư trên người của hắn, hoặc là hai chân có khí huyết cường đại đang phun trào, hơn nữa bất kỳ một Võ Sư Kình Lực nào ở Thành Phương Sóc đều là một nhân vật có tiếng tăm, chúng ta chắc chắn là phải nhận biết mới đúng, cho dù là danh khí của Võ Đồ Thiết Bì am hiểu thối công còn lâu mới sánh được với Võ Sư Kình Lực, nhưng bởi vì người am hiểu thối công rất ít, bình thường khi đạt được cấp độ Thiết Bì là cũng có chút danh khí rồi, nhưng trong ấn tượng của ta lại không có người như vậy. Hơn nữa, hiện giờ ta cũng là trăm mối vẫn không có lời giải, đầu năm nay mặc kệ là kình lực Võ Sư hay là Võ Đồ Thiết Bì am hiểu thối công muốn kiếm tiền còn không phải là chuyện dễ dàng sao, sao lại cần tốn công tốn sức đi săn thỏ rừng, xích kỷ, kiếm chút tiền lẻ này" Hạ Nghiên trả lời.

"Phán đoán của ngươi cũng giống với ta, thực lực của người này ta cũng nhìn không thấu, hành vi cũng xem không hiểu." Tiêu Thiến nói.

"Ngay cả tiểu thư cũng nhìn không thấu sao, hắn sẽ không thật sự là kình lực Võ Sư đó chứ, kình lực Võ Sư mà thu liễm khí thế thì ta nhìn không thấu. Nhưng tiểu thư đã từng bước vào. . ." Hạ Nghiên hít một hơi khí lạnh, vừa nói đến đằng sau thì chợt nhớ ra chuyện gì đó liền vội vàng dừng lại.

"Ha ha, rốt cuộc thì ta cũng là người bị đả thương căn cơ tản kình lực, nhãn lực chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng, nếu đối phương tận lực ẩn tàng thì vấn là rất khó để mà phán đoán." Tiêu Thiến thấy vậy liền tự giễu cười cười nói, trong mắt lại ẩn giấu đi vẻ không cam lòng và thất lạc.

"Tiểu thư thiên phú hơn người, chỉ cần có thể tìm được Bát Hoang Bích Mãng thì tất nhiên sẽ có thể tái tạo lại căn cơ, khôi phục kình lực." Hạ Nghiên nghe vậy liền vội vàng trấn an nói.

"Bát Hoang Bích Mãng là dị thú Tam phẩm, mạnh chẳng kém gì Đại Võ Sư Luyện Cốt Cảnh, không nói nó chỉ sinh hoạt ở chỗ sâu của Ô Dương Sơn, chỉ việc tiến vào chỗ sâu của Ô Dương Sơn thôi đã là chuyện phi thường hung hiểm rồi, cho dù là may mắn vào được chỗ sâu của Ô Dương Sơn, lại an toàn tìm thấy Bát Hoang Bích Mãng, nhưng không có Đại Võ Sư hoặc là ít nhất ba vị Võ Sư có tu vi Hóa Kình, muốn săn giết nó là chuyện gần như không khả năng. Nếu như gia gia còn tại thế, có lẽ còn có chút hi vọng, bây giờ nha. . ." Tiêu Thiến nói đến đây, cười khổ lắc đầu.

"Người có thể săn giết Bát Hoang Bích Mãn ở trong Quận Phương Sóc này cũng có hạn, nhưng Quận Thanh Hà kế bên là quận lớn, Võ Sư có tu vi Hóa Kình và Đại Võ Sư Luyện Cốt Cảnh cũng tương đối nhiều, nói không chừng sẽ có người đi săn Bát Hoang Bích Mãng. Còn có Châu Thành nữa, chỗ đó cường giả càng nhiều, nghe nói trong phòng đấu giá thỉnh thoảng sẽ xuất hiện dị thú." Hạ Nghiên nói.

"Ha ha, chỉ là nghĩ nghĩ mà thôi. Thật sự mà có Bát Hoang Bích Mãng xuất hiện thì đã bị người tranh giành mất rồi, lúc nào thì đến lượt cái Quận Phương Sóc nhỏ nhỏi của chúng ta! Đi thôi Hạ Nghiên, ta biết tâm ý của ngươi, nhưng vận mệnh là thế đấu, có thể làm sao được!" Tiêu Thiến cười khổ khoát tay một cái nói.

Hạ Nghiên thấy thế muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn bẻ lái câu chuyện trở về, nói: "Vậy tên Tần Phong này, chúng ta có cần hay không. . ."

"Không cần, mục đích mở cửa làm ăn của chúng ta là để kiếm tiền, chỉ cần có thể kiếm tiền, chuyện khác không cần phải truy cứu nữa. Nhưng mà tên Tần Phong chắc chắn là có mấy phần bản lãnh, căn dặn Chu chưởng quỹ chiêu đãi hắn cho tốt, đừng có ý đồ xấu trên phương diện giá tiền với hắn, nên cho bao nhiêu liền cho bao nhiêu. Đúng, lát nữa còn phải vào phòng ta lấy quyển « danh quý dược tài lục » mang tới giao cho Chu chưởng quỹ, lần sau khi Tần tiên sinh đến thì giao lại cho hắn." Tiêu Thiến ngắt lời nói.

"Hiểu rồi." Hạ Nghiên gật đầu nói.

. . .

Một vụ giao dịch nhỏ như vậy mà lại để Tiêu Thiến vị đông gia xinh đẹp trẻ tuổi này tự mình chiêu đãi hắn, hơn nữa còn nhắc đến dị thú, Tần Tử Lăng hiểu rằng Tiêu Thiến đang hiểu lầm hắn rồi.

Nhưng mà đây cũng là sự hiểu lầm mà Tần Tử Lăng muốn.

Tâm phòng người không thể không có.

Cái hiểu lầm này có thể làm cho Tiêu Thiến đắn đo về hắn, sẽ không dễ dàng có ý đồ xấu, chèn ép giá hàng hóa, cũng có thể giải thích cho hành vi buôn bán dã vật vô tội vã sau này.

Cho nên, hắn đều không thèm che giấu vết thương của hai con thỏ và xích kỷ, thậm chí khi Tiêu Thiến nhắc đến dị thú thì hắn cũng biểu hiện rất bình tĩnh.

Sau khi Tần Tử Lăng rời khỏi "Sơn Dã Tố Cư" thì cũng không lập tức đi võ quán, mà là xoay người đến một hiệu thuốc tên là "Ích Nguyên Đường".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK