• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không nghĩ tới dùng phụ thể chi thuật đi săn lại tốt đến thế, nhanh như vậy liền thu được một con gà rừng lớn rồi." Thần hồn của Tần Tử Lăng trở về thể xác mở mắt ra, sau đó đứng dậy vui rạo rực cầm con gà rừng nhét vào trong bao bố.

Cũng may là giờ này ở đây không có người tu luyện thần hồn chi thuật, nếu không để cho bọn họ biết được có đồng đạo dùng Phụ Thể chi thuật để đi săn gà rừng, mà còn vui vẻ rạo rực nữa thì chắc là gán cho tên Tần Tử Lăng này cái mác nỗi nhục của tu thần giới mất!

Phải biết, từ xưa đến nay, những người tu luyện thần hồn chi thuật đều là thiên chi kiêu tử, là những kẻ thần bí nhất trên thế gian này, là những người được kính nể nhất, nào cần phải vào núi săn gà rừng lúc ban đêm, còn đừng nói là dùng tới Phụ Thể chi thuật nữa.

Tần Tử Lăng cất kỹ gà rừng rồi diễn lại trò cũ, trước sau lại thu hoạch thêm hai con thỏ, một con xích kỷ (con hoẵng màu đỏ), nhét đầy cả bao tải.

Tần Tử Lăng thấy thu hoạch tràn đầy, hơn nữa lại liên tiếp thi triển phụ thể chi thuật, chẳng những làm cho thần hồn hơi chút ủ rũ, mà thể xác không có thần hồn trong thời gian dài cũng trở nên có chút suy yếu, cho nên hắn liền quyết định kết thúc công việc, dẹp đường hồi phủ.

Tần Tử Lăng cầm cái bao tải chứa con mồi để vào trong một góc của Dưỡng Thi Hoàn.

Cái góc hẻo lánh này nằm cách xa khu vực đặt quan tài ở trung tâm, là nơi có âm sát thi khí mỏng manh nhất, cất giữ con mồi trong thời gian ngắn là sẽ không có chuyện gì, ngược lại, bởi vì âm khí bên trong Dưỡng Thi Hoàn quá nặng, nhiệt độ lại thấp, còn có tác dụng giữ được sự tươi ngon.

Nhưng mà cũng bởi vì bên trong Dưỡng Thi Hoàn tràn ngập âm sát thi khí, nếu như để con mồi ở bên trong quá lâu thì thi khí sẽ từ từ thấm vào sẽ gây biến chất.

"Vỏn vẹn chỉ là đi săn ở bên ngoài liền thu hoạch nhiều như vậy rồi, nếu như lại vào bên trong một chút, e rằng có thể bắt giết được những con thú tầm trung."

Xuống núi, Tần Tử Lăng thu Đồng Thi vào lại Dưỡng Thi Hoàn, đứng ở chân núi quay đầu nhìn xem Tây Thặng Sơn đang chìm trong bóng tối, hai mắt hắn tỏa ra ánh sáng lập lòe, phảng phất như ngọn núi trước mặt này là một tòa núi vàng núi bạc vậy.

Ngày thứ hai, Tần Tử Lăng vào thành từ sớm.

Sau khi vào thành, Tần Tử Lăng không đi võ quán mà đi về chỗ phường thị ở thành Tây trước, mua một chút đồ trang điểm, sau đó tìm cái địa phương kín đáo để hóa trang.

Chờ khi Tần Tử Lăng lại tiến vào phường thị một lần nữa thì hắn đã thay đổi từ một chàng trai tuấn lãng trở thành một ông chú có râu quai nón.

Thuật này chính là thuật dịch dung mà trên giang hồ thường dùng, một phần kinh nghiệm của thuật này là đến từ mấy cái ký ức không trọn vẹn của lão ma đầu Lệ Mặc, còn có một phần là do học được trong sách ở kiếp trước, vì kiếp trước phải ngồi trên xe lăn nên chỉ hắn có thể đọc sách để giết thời gian.

Lại tiến vào phường thị lần nữa, sau khi Tần Tử Lăng nghe ngóng một hồi thì đi đến một cửa hàng tên là "Sơn Dã Tố Cư".

Đây là một cửa hàng chuyên thu mua những con dã thú và dược liệu ở thành Tây.

Cửa hàng có hai mặt tiền, một mặt là nơi chuyên thu mua những con dã thú, một mặt thì chuyên thu mua các loại dược liệu.

Khi Tần Tử Lăng bước vào cửa hàng thì có một tên hỏa kế đang cầm hai cái giỏ trúc vội vàng rời đi cửa hàng.

Nhìn xuyên qua khe hở và mùi từ trong giỏ trúc bay ra, không khó để Tần Tử Lăng suy đoán ra thứ ở trong giỏ trúc chính là thịt rừng, chắc là đưa cho quán rượu tiệm cơm hoặc là nhà của người nào đó.

Hiện giờ thì trong cửa hàng không có vị khách nào, chỉ có một gã hỏa kế đang ngẩn người nhìn ra trước cổng, còn có một vị chưởng quỹ kiêm kế toán có để một chòm râu dê đang đánh bàn tính.

Tên hỏa kế ngẩn người nhìn thấy Tần Tử Lăng vác theo một cái bao tải to tướng đi tới, hai mắt không khỏi sáng lên, vội vàng nghênh đón, khách khí hỏi: "Vị gia này, ngài muốn bán hàng phải không ạ?"

"Không sai." Tần Tử Lăng gật gật đầu, sau đó "Bành!" Một tiếng, đem cái bao tải to tướng đó đặt trên quầy của cửa hàng rồi nói: "Ngươi đánh giá rồi cho cái giá đi."

Lúc này chưởng quỹ cũng đã buông bàn tính trong tay xuống, đi tới chắp tay với Tần Tử Lăng một cái, nói: "Ta là chưởng quỹ của nói này, họ Chu, không biết khách quan xưng hô như thế nào."

"Hóa ra là Chu chưởng quỹ, hạnh ngộ, ta họ Tần." Tần Tử Lăng trả lời.

"Hóa ra là Tần tiên sinh, hạnh ngộ, hạnh ngộ." Chu chưởng quỹ lại chắp tay lần nữa, sau đó quay sang nhìn hỏa kế và nói: "Lâm Nhị, mở ra nhìn xem."

Hỏa kế theo lời mở cái bao tải ra, cầm hai con thỏ rừng và xích kỷ ở bên trong ra rồi để vào trong một cái giỏ trúc lớn.

Chu chưởng quỹ thấy có xích kỷ thì hai mắt không khỏi sáng lên, vuốt chòm râu dê, vừa muốn mở miệng, bên ngoài có hai người nữ tử đi tới.

Một vị mặc áo màu vàng nhạt, dáng người cao gầy, hai chân vừa thon lại vừa dài, đường cong trên khuôn mặt tương đối rõ ràng, làn da mềm nhẵn sáng bóng có màu ngà voi nhìn trong rất là mạnh khỏe, mái tóc đen nhánh chỉ dùng dây cột tóc nhẹ nhàng buộc lên, trong sự ưu nhã lại lộ ra một chút khí khái hào hùng và già dặn, tuổi tác hẳn là chỉ mới hai mươi ba hai mươi bốn.

Một cô gái khác thì dáng người rất đầy đặn, tuổi tác cũng lớn hơn một chút, khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khuôn mặt có đường cong nhu hòa, mang theo một chút phong vận thành thục và vũ mị của một người phụ nữ, chỉ là khi cặp mắt đào hoa của nàng nhìn vào con thỏ rừng và xích kỷ lại toát ra một chút lăng lệ, làm cho trong lòng Tần Tử Lăng có chút run lên, biết rằng cô gái này là nhân vật hung ác, tuyệt đối không giống với vẻ ngoài phong vận vũ mị kia.

"Đông gia, Hạ cô nương hai ngài tới rồi sao!" Chu chưởng quỹ thấy hai người này tới thì cũng không nói chuyện giá cả với Tần Tử Lăng nữa, mà vội vàng hành lễ với các nàng.

Người con gái mặc áo vàng nhạt có dáng người cao gầy khẽ vuốt cằm rồi ra hiệu với Chu chưởng quỹ một chút, sau đó chuyển hướng sang Tần Tử Lăng, hơi chắp tay nói: "Xin chào quý khách, ta là đông gia của cửa hàng này, Tiêu Thiến."

"Hóa ra là Tiêu cô nương, hạnh ngộ, Tần Phong." Tần Tử Lăng chắp tay nói, thuận miệng nói một cái tên.

"Hóa ra là Tần tiên sinh, chỗ này hơi nặng mùi, mời tiên sinh theo ta vào hậu viện trao đổi chuyện giá cả." Tiêu Thiến bày ra thủ thế, nói.

Chu chưởng quỹ và hỏa kế thấy đông gia tự mình ra mặt mời Tần Tử Lăng vào hậu viện trao đổi chuyện giá cả thì cũng nhịn không được lộ vẻ cùng ngoài ý muốn.

Tần Tử Lăng không biết thân phận của Tiêu Thiến, nhưng mà bọn hắn biết, cũng biết tính cách xưa này luôn lãnh đạm của nàng.

Tần Tử Lăng mang tới một con xích kỷ mặc dù cũng đáng giá được vài đồng, nhưng còn xa mới đạt cấp độ cần Tiêu Thiến tự mình ra mặt chiêu đãi.

"Đa tạ." Tần Tử Lăng thản nhiên gật gật đầu, sau đó cùng với Tiêu Thiến đi ra một con đường nhỏ phía sau cửa hàng tới hậu viện.

Hậu viện được bố trí rất lịch sự tao nhã nhàn thú, trồng đầy các loại hoa cỏ, giữa sân còn có một cái đình giả sơn và một hồ nước, có mấy con hồng cẩm ngư đang bơi qua bơi lại trong hồ nước trong suốt, hoàn toàn trái ngược với vẻ đẫm máu bên ngoài cửa hàng.

Hai người đi tới cái đình giả sơn ngồi xuống, vị Hạ cô nương thành thục phong vận kia thì bưng nước trà và mang một chút trà bánh lên.

"Xích kỷ mặc dù không tính là thứ quý báu gì, nhưng vật này trời sinh nhát gan, có chút gió thổi cỏ lay liền sẽ chạy trốn, hơn nữa nó chạy nhảy rất giỏi, muốn bắt giết cũng không phải là chuyện dễ dàng, Tần tiên sinh có thể bắt được xích kỷ thì chắc chắn là một vị cao thủ đi săn rồi!" Tiêu Thiến bồi tiếp Tần Tử Lăng nhấp một miệng trà rồi nói.

"Chỉ là do may mắn mà thôi." Tần Tử Lăng nhẹ nhàng trả lời.

"Hai con thỏ rừng, một con xích kỷ đều là một kích trên đầu mất mạng, chuyện này cũng quá may mắn đi chứ!" Tiêu Thiến nói.

Mặc kệ là xích kỷ hay là thỏ rừng đều là Đồng Thi dùng sống đao của cây đao đốn củi chém một đao vào đầu mất mạng, cho nên xích kỷ và thỏ rừng ngoại trừ trên đầu bị thương nghiêm trọng đến biến hình, thì những chỗ khác không có vết thương bị tên bắn trúng hay là vết thương do bẫy thú kẹp trúng.

Tần Tử Lăng nghe vậy chỉ cười không nói, lộ ra dáng vẻ cao thâm mạt trắc, ý vị sâu xa.

"Hai con thỏ rừng kia hẳn là khoảng chừng mười cân, xích kỷ hẳn là khoảng 34-35 cân, da hoàn hảo. Giá trị của thỏ rừng thì không được bao nhiêu tiền, chủ yếu là con xích kỷ kia, thịt thì có thể bổ thân dưỡng phận, da cũng có thể đem đi thuộc, nhà giàu có rất thích thứ này. Ngài xem, ba lượng bạc như thế nào" Thấy Tần Tử Lăng chỉ cười không nói, Tiêu Thiến liền chuyển sang nói chuyện giá cả.

"Tốt!" Tần Tử Lăng gật đầu dứt khoát nói.

Trước khi đến, hắn đã tìm người hỏi giá trong phường thị rồi, giá cao nhất mà bọn họ ra cũng chỉ là hai lượng tám tiền. Nhưng mà sau này Tần Tử Lăng sẽ thường xuyên đi săn, tự mình bày quầy bán hàng khẳng định là chuyện không thực tế, nhất định phải tìm được người mua lâu dài, cho nên hắn chỉ đi hỏi giá, sau khi hỏi xong rồi mới đến "Sơn Dã Tố Cư" bán ra, để tránh bị người xem là kẻ coi tiền như rác.

Giá cả mà Tiêu Thiến đưa ra còn cao hơn một chút so với giá thị trường, Tần Tử Lăng hiển nhiên là đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK