• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc nhẫn nhìn cổ xưa không có gì lạ, nhưng Tần Tử Lăng lại biết rằng đây là vật phẩm quý nhất trên người của tông chủ Thi Ma Tông Lệ Mặc, Dưỡng Thi Hoàn.

Dưỡng Thi Hoàn này và ngón tay của lão ta rơi vào trong giếng cổ, là do lão ta tự bạo, có một sợi tàn hồn chạy ra định vị chiếc nhẫn này, để sau này đi lấy lại, cho nên dù là tàn hồn của lão không thể đoạt xá thành công, ngược lại là sau khi bị Tần Tử Lăng đến từ một thế giới khác dung hợp, những cảnh tượng này lại khắc vào sâu trong ý thức của Tần Tử Lăng, đến mức nhiều đêm liên tiếp hắn đều mơ thấy ác mộng.

"Khi tế luyện cái Dưỡng Thi Hoàn này, Lệ Mặc không chỉ có dùng bình thường huyết tế chi pháp, mà còn khắc lên trên thần niệm lạc ấn cao cấp hơn, cho dù người khác có đoạt được cái Dưỡng Thi Hoàn này thì cũng không thể dùng huyết tế chi pháp mở nó ra. Nhưng mà mình đã dung hợp ý thức tàn hồn của Lệ Mặc, không biết có thể dùng huyết tế chi pháp mở nó ra được không." Tần Tử Lăng thầm nghĩ, cắn nát ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi lên trên chiếc nhẫn.

Máu tươi rơi trên chiếc nhẫn biến mất không thấy gì nữa, đồng thời cái cảm giác huyết nhục tương liên càng thêm mãnh liệt phun lên trong lòng Tần Tử Lăng, sau đó hắn cảm thấy tinh thần hoảng hốt, toàn thân rùng mình một cái, "Thân hắn đã ở" trong một không gian to bằng cỡ sân bóng đá, cao gần trăm mét, tràn ngập khí tức đen như mực, vô cùng âm lãnh và mục nát.

Mà trên thực tế, Tần Tử Lăng rõ ràng biết được hiện giờ thân thể của mình còn đang ở chỗ cũ, mắt hắn còn có thể nhìn thấy sơn thủy bên ngoài giếng cổ của đạo quán.

"Thật sự là thần kỳ, cái này giống như một không gian ảo có thể ra vào thông qua ý thức của đại não, nhưng trên thực tế đây là một không gian thật sự tồn tại." Tần Tử Lăng vừa sợ hãi thán phục, vừa bắt đầu đánh giá diện tích của cái không gian lớn bằng sân bóng đá này.

Trong cái không gian to lớn này, không chỉ có bốn những luồng khí đen như mực, vô cùng âm lãnh, trên mặt đất còn bày ra mười hai bộ quan tài lớn nhỏ không đều.

Trên quan tài khắc đầy những phù văn có hình thù kỳ quái, trên phù văn có u quang chớp hiện, mỗi một lần chớp hiện, liền có thể thu được một sợi hắc khí âm sát bồng bềnh.

Bên trong mười hai bộ quan tài thì có chín bộ quan tài là trống không, còn trong ba bộ quan tài còn lại đều có một cỗ thi thể.

Hai cỗ thi thể trong đó có hình dáng như vượn, nhưng thân hình lại lớn hơn những con vượn bình thường rất nhiều, thân hình cao khoảng ba mét, toàn thân lóe ra những luồng ánh sáng băng lãnh như đồng thau, cho người ta một cảm giác giống như được đúc bằng đồng bằng sắt, vô cùng cứng rắn.

Cái quan tài còn lại thì có một con quái điểu mọc ra bốn cái đầu lớn đang nằm trong đó, toàn thân của con quái điểu này cũng lóe ra những luồng ánh sáng băng lãnh như đồng thau, nhưng đôi cánh của nó lại bị hủy hoại vô cùng kinh khủng.

Trên thân mỗi một cổ thi thể đều có khắc đầy phù văn, những phù văn này và những phù văn được khắc trên quan tài hô ứng lẫn nhau, chợt lóe chợt tắt, liền có từng sợi hắc khí tu tập trên phù văn của quan tài rồi bay vào trong những phù văn kia, cho người ta một loại cảm giác giống như thi thể này đang hô hấp.

Không chỉ như thế, theo hắc khí không ngừng bay vào bên trong phù văn, ánh sáng kim loại trên thân của thi thể ngày càng thuần khiết, thậm chí dường như cái cánh bị tàn phá của con quái điểu có bốn cái đầu to kia cũng đang được chữa trị.

Khi Tần Tử Lăng "Nhìn về phía" ba bộ thi thể này, ba bộ thi thể tựa hồ như có cảm ứng, bỗng nhiên từ trong quan tài đứng thẳng dậy, tròng mắt đen ngòm nhìn về phía Tần Tử Lăng, trong con ngươi nhảy lên những u quang xanh biếc.

Hình tượng này muốn quỷ dị bao nhiêu thì có bấy nhiêu, làm cho người ta rùng mình.

Càng quỷ dị hơn chính là, Tần Tử Lăng bất chợt phát hiện ra khi mình đối mặt với ba bộ cương thi đột nhiên đứng lên này lại không sinh ra bất kỳ một nỗi sợ hãi nào, ngược lại còn cảm thấy như tâm thần tương liên và thân thiết, thậm chí còn có một chút xúc động khát máu giết chóc.

Cỗ xúc động khát máu giết chóc này cũng không phải tới từ ý thức của Tần Tử Lăng, mà là đến từ ba bộ cương thi này.

"Cái này. . ." Cổ họng của Tần Tử Lăng run run, trong đầu cố gắng nhớ lại ý thức tàn hồn của Lệ Mặc sau khi bị hắn dung hợp, những hình tượng hỗn loạn và những ký ức đã bị phá thành mảnh nhỏ.

"Cương thi thế mà cũng giống như võ đạo có phân chia đẳng cấp, phổ thông là Hắc Thi, kế tiếp là Thiết Thi, Đồng Thi, Ngân Thi, Kim Thi, còn có nữa nhưng nhất thời nửa khắc lại không nhớ nổi, tàn hồn chính là tàn hồn,

Ký ức vụn vặt rối loạn, nhưng mà cũng may là tàn hồn, nếu là một ý thức linh hồn hoàn chỉnh, sợ rằng mình không có cách nào thủ vững bản tính!"

"Tê, chiến lực của Đồng Thi vậy mà có thể so với Võ Sư Kình Lực Cảnh, quán chủ chẳng qua cũng chỉ là Võ Sư Kình Lực Cảnh thôi, ở trong Quận Thành cũng được xem như là cao thủ có danh tiếng và uy vọng rồi, nếu như mình có thể điều khiển ba bộ cương thi này, chẳng phải là có được ba tên Kình Lực Cảnh thủ hạ rồi." Tần Tử Lăng hồi ức suy tư một hồi, trong đầu dần dần hiểu rõ một chút tin tức tri thức, không khỏi vừa mừng vừa sợ, trong lòng cuồng loạn một hồi.

"Hình như những cương thi khác trong cái Dưỡng Thi Hoàn này đều là Ngân Thi, Kim Thi, trong lúc Lệ Mặc bị đuổi giết, hắn đều thả hết ra để ngăn cản công kích, thật không biết là Lệ Mặc đã đạt tới cảnh giới gì, người đuổi giết hắn lại có tu vi gì, ba bộ Đồng Thi này ngay cả tư cách hỗ trợ ngăn cản cũng không có."

"Cường giả trên thế giới này còn mạnh hơn trong tưởng tượng của mình rất nhiều, mình nhất định phải điệu thấp, đồng thời mau chóng tăng cao tu vi, nếu không khi gặp được những cường giả giống như Lệ Mặc, sợ là đến chết cũng không biết chết như thế nào." Tiếp tục suy nghĩ một hồi, Tần Tử Lăng có loại cảm giác rùng mình bất an, suy nghĩ tỉ mỉ mà sợ.

Nghĩ đến việc phải nhanh chóng tăng cao tu vi, Tần Tử Lăng rất nhanh lại nhìn về phía ba bộ Đồng Thi.

Ba bộ Đồng Thi này chính là cao thủ tuyệt thế đối với tình trạng hiện giờ của hắn.

Nếu có thể điều khiển ba bộ Đồng Thi này thì tương đương với việc có ba vị cường giả Kình Lực Cảnh đang làm việc cho hắn, không chỉ có thể bảo vệ sự an toàn cho người thân tron thời loạn thế này, mà còn có thể giải quyết vấn đề thức ăn và thuốc bổ một cách dễ dàng.

Nhưng vấn đề là, làm thế nào mới có thể điều khiển được ba bộ Đồng Thi này nhỉ?

Tần Tử Lăng lại suy nghĩ lần nữa.

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh có một người áo đen đang cầm cái chuông lục lạc, hoặc là cầm phiên kỳ, một bên rung chuông hoặc phất cờ, một bên bấm pháp quyết điều khiển cương thi.

Tần Tử Lăng trong lòng khẽ động, tìm kiếm khắp nơi, nhưng không phát hiện ra bất kỳ cái lục lạc hay phiên kỳ nào, ngược lại thì phát hiện ra một cái rương nhỏ được đặt ở nơi hẻo lánh gần một cái quan tài khổng lồ.

Khi Tần Tử Lăng nhìn thấy cái rương nhỏ này, trong đầu không khỏi tê dại, giống như đã quên mất chuyện phi thường quan trọng, nhưng lại nghĩ hoài không ra.

Tần Tử Lăng cũng lười suy nghĩ, cầm cái rương nhỏ kia rồi mở nó ra.

Chỉ thấy trong rương có chứa một tấm lệnh bài cổ xưa hình tam giác không biết làm bằng vật liệu gì, lớn chừng bàn tay, còn có một quyển kinh văn.

Tần Tử Lăng nhìn thấy tấm lệnh bài cổ xưa hình tam giác kia cũng không nhớ nổi bất cứ ký ức nào về nó, nhưng khi hắn nhìn thấy quyển kinh văn kia, trong lòng lại chấn động mạnh một cái, vội vàng mở quyển kinh văn kia ra.

Kinh văn cực kỳ mỏng, sau khi mở ra, trên đó viết lít nha lít nhít văn tự, ở giữa quyển kinh văn thì vẽ một bức Tinh Hà Đồ.

Cái này Tinh Hà Đồ chợt nhìn không có gì, nhưng khi nhìn chăm chú nhìn tiếp, bức Tinh Hà Đồ bất thình lình mở rộng ra, phảng phất một vũ trụ mênh mông vô ngần đang được hình thành, thân người ở trong đó nhỏ bé đến mức ngay cả bụi cũng không bằng.

Vô số nhật nguyệt tinh thần vận chuyển, hội tụ vào một chỗ giống như một con sông trùng trùng điệp điệp, tuyên cổ bất diệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK