Hồi lâu sau, Tần Tử Lăng mới khôi phục lại tâm cảnh, một lần nữa ngồi xếp bằng, tay kết pháp ấn.
Lần này vẫn giống vậy, hắn rất nhanh liền định trụ thần hồn, điểm điểm tinh thần quang huy chui vào đỉnh đầu, để hắn cảm giác được toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, còn có một loại cảm giác lực lượng đang không ngừng tăng cường.
"Trong 'Bất Diệt Tinh Hà Quan Tưởng Đại Pháp' có nói, thế giới như biển, nhục thân là vượt biển chi chu, thần hồn là người cưỡi đò. Thần hồn không ở trong nhục thân, liền muốn ngâm nước. Nhưng nếu thần hồn kiên cố cường đại, liền có thể nhảy ra khỏi thuyền, ngự thủy cưỡi sóng mà đi. Thần hồn bây giờ của mình đang không ngừng cường đại, cũng không biết rằng đã nhảy ra khỏi thuyền chưa."
Trong lòng Tần Tử Lăng hiện lên một suy nghĩ, sau đó trong đầu hiển hiện có quan hệ đến thần hồn nhảy ra khỏi thuyền chi pháp trong "Bất Diệt Tinh Hà Quan Tưởng Đại Pháp".
Sau đó trong đầu suy nghĩ đi từng bước đến mũi thuyền, rồi nhảy lên một cái, nhảy vào biển cả.
Cú nhảy lên này, Tần Tử Lăng bỗng nhiên cảm giác được toàn thân mình chợt nhẹ, sau đó cả người lăng không tung bay ở trên bàn sách, phảng phất cả người nhẹ nhàng, không có chút trọng lượng nào cả.
Hắn có thể nhìn thấy hết những cảnh vật ở phía ngoài, bao gồm cả chính bản thân mình đang xếp bằng ở trước bàn sách.
"Ta có thể nhìn thấy chính mình" Tần Tử Lăng bị một màn quỷ dị trước mắt hù đến giật mình kêu lên, sau đó hắn mới nhớ được là thần hồn của mình đã thành công Xuất Khiếu rồi, lại mất một hồi kinh hỉ và không dám tin.
"Ta đã là đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu!" Trong lòng vui mừng, Tần Tử Lăng nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh nhục thân, sau đó lật qua lật lại những cuốn sách bày biện trên bàn.
Thần hồn vô hình vô chất , theo lý mà nói hẳn là có thể trực tiếp xuyên qua, nhưng khi mà Tần Tử Lăng thử nghiệm lật qua lật lại sách vở, không chỉ có không có trực tiếp xuyên thấu, mà lại có thể thật sự lật được sách vở.
Chỉ là những quyển sách vở này vốn rất nhẹ nhàng, nhưng khi lật qua lật lại lại cho hắn một cảm giác phi thường cảm giác nặng nề, giống như những cuốn sách này do những miếng sắt tạo thành.
"Có thể lật qua lật lại vật thật, cái này, đây đã là cảnh giới Khu Vật!" Tần Tử Lăng nhìn xem một màn này, tựa hồ giống như người bình thường gặp ma giữa ban ngày.
Lệ Mặc khổ tu tám mươi năm, cũng chỉ mới đạt Phân Thần cảnh giới, tất nhiên là Lệ Mặc đã đạt đến Phân Thần cảnh giới đỉnh phong, chạm đến cánh của của Đoạt Xá cảnh, thần hồn Khu Vật không chỉ có đã có thể cử trọng nhược khinh, còn có thể phân ra thần hồn ngưng luyện pháp ấn lạc ấn trên người cương thi, phối hợp với huyết tế chi pháp, coi như thần hồn không Xuất Khiếu, cũng có thể bằng vào thần hồn ý niệm điều khiển cương thi một cách nhẹ nhàng.
Tần Tử Lăng lật qua lật lại sách vở nhẹ nhàng đều có cảm giác nặng nề, hiển nhiên là kém hơn rất nhiều so với cử trọng nhược khinh của Lệ Mặc.
Nhưng Lệ Mặc đã khổ tu hơn tám mươi năm, mà Tần Tử Lăng chỉ bỏ ra một chút thời gian thôi thì đã trực tiếp vượt qua Định Thần, Xuất Khiếu, Phụ Thể ba Đại cảnh giới bước vào Khu Vật cảnh giới, như vậy so sánh thì sự chênh lệch của Lệ Mặc với Tần Tử Lăng chính là khác nhau một trời một vực.
Một hồi lâu sau, Tần Tử Lăng mới tỉnh táo lại.
"Cuối cùng thì ông trời vẫn là chiếu cố cho người trùng sinh a. Lần đầu tiên mình tu luyện thần hồn liền đã bước vào Khu Vật cảnh giới, tất nhiên là có liên quan đến việc mình dung hợp hai thần hồn hoàn chỉnh và một tàn hồn trong thân thể này, đặc biệt Lệ Mặc là người đã tu luyện thần hồn tới cảnh giới Phân Thần. Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được, một kẻ tay mơ như mình có thể nhảy vọt đến cảnh giới Khu Vật làm cao thủ thần hồn."
Sau khi nghĩ thông hết những nguyên nhân trong đó, Tần Tử Lăng liền không kìm nén được sự tò mò trong lòng, tâm niệm vừa động, thần hồn mà mắt của người bình thường không thể nhìn thấy được đang trực tiếp đụng thẳng vào vách tường mà không mở cửa sổ bay ra.
Lại sau đó, Tần Tử Lăng chỉ cảm thấy áp lực từ bốn phía bỗng nhiên lớn một chút, nhưng chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, áp lực này liền đột nhiên biến mất, hắn đã xuất hiện trong sân.
"Thần hồn quả nhiên có thể đi xuyên qua tường!" Tần Tử Lăng nhìn qua chính bản thân mình trong phòng, có chút sững sờ, lại có chút hưng phấn khó mà ức chế được.
Ở một thế giới khác, hắn mắc phải hội chứng xơ cứng teo cơ một bên (ALS), cho nên việc tự do hành động là chuyện không thể nào. Khi đến thế giới này, mặc dù khởi đầu chính là ăn bữa hôm lo bữa mai loạn thế và gia cảnh suy tàn, nhưng hắn lại thu được sự tự do mà ở kiếp trước đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Phi thiên độn địa, xuyên tường vượt núi, tới lui như gió!
Thừa dịp hưng phấn trong lòng, thần hồn của Tần Tử Lăng cách mặt đất khoảng nửa mét, đạp trên cơn gió rời khỏi nhà như là đang lướt sóng vậy, một đường lướt tới hướng Quận Thành.
Trăng sáng huyền không, ánh trăng như nước.
Tần Tử Lăng đạp gió mà đi, hào hứng ngày càng tăng vọt, đột nhiên nhớ tới một câu thi từ "Ngã dục thừa phong quy khứ, lại khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn", không khỏi lên hiếu kì, bay về phía ánh trăng.
Chỉ là khi bay càng cao, Tần Tử Lăng liền cảm giác càng tốn sức, gió rét thổi tới làm cho hắn có cảm giác như bị đông cứng và bị thổi tan tành.
Đại khái bay đến hơn nghìn thước, Tần Tử Lăng liền cảm giác không chịu nổi gió rét thổi mạnh, vội vàng ngừng suy nghĩ, hạ xuống mặt đất, tiếp tục bay về phía Quận Thành.
Trong thời gian này, Tần Tử Lăng lại khảo nghiệm tốc độ bay của thần hồn, phát hiện tốc độ càng nhanh, thần hồn liền có cảm giác thở không nổi, thậm chí là cảm giác thần hồn muốn tan ra thành từng mảnh.
Lại về sau, thần hồn rời đi Thôn An Hà khoảng bốn dặm, Tần Tử Lăng liền không cảm giác được sự tồn tại của thân thể mình, một cảm giác âm thầm sợ hãi ở trong đầu dâng lên, phảng phất như tiến lên thêm nữa thì hắn sẽ trở thành cô hồn dã quỷ du đãng trên thế gian này.
Tần Tử Lăng không dám lại tiếp tục tiến lên, quay người trở về.
Trong lúc quay về, hắn nhìn thấy có một đội nhân mã đang chạy về hướng Từ Gia Bảo ngay trong đêm tối.
Trên thân của mỗi người trong đội nhân mã đều là huyết khí quanh quẩn, đặc biệt là gã đàn ông cao lớn đang cưỡi Vân Báo Mã, khí huyết trên người gã nồng đậm hơn rất nhiều, ở trong mắt của Tần Tử Lăng đơn giản chính là một ngọn lửa trong đêm tối, không chỉ rõ ràng, hơn nữa còn tản ra hỏa diễm cực nóng, để hắn sinh ra một loại trực giác là khi tới gần liền sẽ bị phỏng.
Đội nhân mã kia hiển nhiên không phát hiện được Tần Tử Lăng, rời đi rất nhanh, mà Tần Tử Lăng cũng tiếp tục trở về Thôn An Hà.
"Theo ký ức không trọn vẹn của Lệ Mặc, trên thế giới này không chỉ có chân chính thần hồn cường giả, mà lại còn có pháp thuật có thể trấn sát thần hồn, thậm chí khí huyết tràn đầy võ đạo cường giả, bằng vào tự thân khí huyết liền có thể cầm thần hồn chấn động trùng sát, xem ra chuyện này không giả. Mặc dù hiện giờ mình đã có thể miễn cưỡng Khu Vật, nhưng bởi vì cảnh giới này không phải do mình vất vả tu luyện mà thành, chỉ sợ còn không thể xem như chân chính Khu Vật cảnh, chỉ có thể coi là nửa bước Khu Vật cảnh. Thần hồn của mình kỳ thật vẫn là rất yếu, mặc kệ là tốc độ bay, độ cao hay khoảng cách đều bị hạn chế rất lớn. Hơn nữa nhục thể của mình lại suy yếu hơn thần hồn, một khi thần hồn ly thể, nhục thân không có thần hồn điều khiển thì cũng sẽ trở nên suy yếu."
"Xem ra, nếu không phải bất đắc dĩ, thần hồn chi thuật này phải dùng một cách cẩn thận, hơn nữa còn phải mau chóng tăng cảnh giới nhục thân lên. Nhục thân là thuyền, chỉ có cường đại nhục thân thì thần hồn ở trong đó mới có thể an tâm, mới có thể không ngừng lớn mạnh."
Sau khi Thần hồn bay trở lại nhục thân, Tần Tử Lăng cảm thấy tinh thần rã rời, thế mới biết thần hồn chi đạo mặc dù huyền diệu khó lường, lại có rất nhiều hạn chế, hơn nữa khi muốn thi triển ra cũng là việc cực kì hao tâm tổn sức, thậm chí khi thần hồn rời khỏi nhục thân trong một thời gian dài, cũng làm cho Tần Tử Lăng cảm giác rằng mình đã trở nên hư nhược mơ hồ, lại nghĩ tới chuyện vừa gặp được lúc nãy, cùng với những ký ức không trọn vẹn trong đầu, Tần Tử Lăng không bị sự hưng phấn của "Kỹ năng mới" làm cho mê mang, cho rằng dựa vào thực lực hiện giờ của bản thân là có thể tùy ý làm bậy, ngược lại càng làm cho hắn thêm cảnh giác, không dám tự mãn chủ quan một chút nào.
Âm thầm cảnh cáo bản thân một phen, Tần Tử Lăng tập trung ý chí, quan tưởng bản thân đang ngồi xếp bằng ở trong tinh hà trùng trùng điệp điệp, điểm điểm tinh quang không đỉnh bay vào, thần hồn không ngừng lớn mạnh.
Theo không ngừng quan tưởng, thời gian dần qua Tần Tử Lăng cảm thấy từng cơn ủ rũ tràn lên đại não, cũng không còn cách nào tiếp tục Định Thần quan tưởng "Bất Diệt Tinh Hà", liền đình chỉ tu hành, lên giường đi ngủ.
. . .
Ngày thứ hai, khi Tần Tử Lăng tỉnh lại, cả người thần thanh khí sảng, cảm giác suy yếu hôm qua cũng không còn sót lại chút gì.
Ăn sáng xong, Tần Tử Lăng mang theo thức ăn ở võ quán mà Ấn Nhiễm Nguyệt chuẩn bị cho hắn, một đường chạy về phía Quận Thành.