• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Haizz, Thôi đại muội tử, Nhiễm Nguyệt hai người không nên quá thương tâm. Chuyện này a, chính là mệnh!"

"Đúng vậy đó, bây giờ ở ngoài Thành Phương Sóc này, Từ gia chính là đại vương, chính là pháp, chúng ta không thể trêu vào a!"

". . ."

Hàng xóm kế bên sau khi tiến lên an ủi Thôi thị và Ấn Nhiễm Nguyệt một hồi liền lắc đầu thở dài rời đi.

Ba người Tần gia cũng trở về nhà.

Sau khi trở về nhà, Tần Tử Lăng hỏi thăm một hồi mới biết hôm nay chính là ngày mừng thọ của Tào Chính Bân, không đủ người giúp việc nên mới mướn Ấn Nhiễm Nguyệt qua hỗ trợ.

Tào Chính Bân là nhạc phụ của Từ Nguyên Vũ Thiếu bảo chủ của Từ Gia Bảo, Từ Nguyên Vũ thân phận tôn quý đương nhiên sẽ khinh thường tự mình đến nhà chúc mừng, nhưng lại thấy ngại khi năm nay nữ nhi của Tào Chính Bân đã cho hắn một đứa con trai mập mạp, nên hắn liền phái một người đệ đệ con thứ là Từ Nguyên Tiêu đại diện hắn đến đây chúc mừng.

Tên Từ Nguyên Tiêu lại vô tình gặp được Ấn Nhiễm Nguyệt, liền nổi sắc tâm, muốn cường bạo Ấn Nhiễm Nguyệt ngay tại chỗ, may mắn Ấn Nhiễm Nguyệt không phải là đại tiểu thư kiều sinh quán dưỡng, sức lực lớn, lại linh hoạt, Từ Nguyên Tiêu lại hơi chủ quan nên nàng đã tránh thoát và rời khỏi Tào gia, lúc này mới xảy ra chuyện mà Tần Tử Lăng vừa nhìn thấy.

"Tên khốn kiếp đáng chết!" Sau khi Tần Tử Lăng Sau nghe xong liền trầm mặt mắng.

"Thiếu gia không nên tức giận, đây là mạng của Nhiễm Nguyệt, cũng do Nhiễm Nguyệt không có phúc khí tiếp tục đi theo thiếu gia và phu nhân." Ấn Nhiễm Nguyệt thấy vậy liền lau nước mắt nói.

"Không đâu Nhiễm Nguyệt, loại ác nhân này chắc chắn sẽ bị ông trời báo ứng thôi, nói không chừng đêm nay ông trời sẽ lấy đi tính mạng của hắn!" Tần Tử Lăng nói.

Thôi thị và Ấn Nhiễm Nguyệt nghe vậy đều yên lặng rơi lệ.

Chuyện cho tới bây giờ ngoại trừ tự an ủi mình thì làm gì có biện pháp nào khác.

"Phu nhân, thiếu gia, hai người đi nghỉ ngơi một chút đi, nô tỳ đi chuẩn bị cơm tối cho hai người." Ấn Nhiễm Nguyệt trầm mặc một lát liền đứng dậy lau đi nước mắt ở khóe mắt nói.

"Ngày mai là ngươi phải đi rồi, đêm nay để ta chuẩn bị cho ngươi một bữa. Tử Lăng đi giết một con gà mái cho mẹ, đêm nay một nhà ba người chúng ta phải ăn một bữa ngon." Thôi thị giữ chặt Ấn Nhiễm Nguyệt nói.

"Phu nhân, chuyện này làm sao có thể được." Ấn Nhiễm Nguyệt vội vàng nói.

"Có cái gì có thể không được, ngươi phục thị ta nhiều năm vậy, ngày mai thì phải đi rồi, cũng phải để cho ta biểu thị một chút tâm ý của mình." Thôi thị nói.

Tần Tử Lăng không nói gì, trực tiếp đi vào trong viện bắt một con gà mái.

. . .

Đêm đó, Tần gia chuẩn bị một bàn bữa tối khá phong phú.

Tuy nói giết gà mái là vì chuẩn bị cho Ấn Nhiễm Nguyệt, nhưng lúc ăn cơm, Ấn Nhiễm Nguyệt lại kẹp đùi gà, khối thịt lớn vào trong chén của Tần Tử Lăng.

Tần Tử Lăng cũng không cự tuyệt, chỉ yên lặng ăn cơm, trong lòng lại cảm khái vô hạn, một cô nương tốt biết bao nhiêu, người làm thiếu gia như mình lại không thể bảo hộ nàng, nàng không chỉ không có bất kỳ lời oán giận nào, ngược lại còn đối đãi với hắn khăng khăng một mực, chuyện này ở thế giới của hắn thì cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không đổi được một nữ nhân như vậy.

Ăn cơm xong, Tần Tử Lăng không nói gì, một mình yên lặng quay về phòng, đóng cửa lại.

Nhìn thấy Tần Tử Lăng yên lặng về phòng, đóng cửa lại, cái gì cũng không nói, Thôi thị và Ấn Nhiễm Nguyệt còn tưởng rằng hắn đang khổ sở tự trách, đều đang yên lặng rơi lệ, một hồi lâu sau hai người mới thở dài một hơi, rồi cùng nhau đi phòng Tây thu dọn đồ đạc.

Phòng Đông, Tần Tử Lăng ngồi xếp bằng nhập định, Sau đó thần hồn nhảy ra khỏi đại não Thiên Đình, một đường chạy tới đầu thôn phía Đông nơi ở của Tào gia.

Lúc này Tào gia còn chưa tan tiệc, còn đang ăn uống linh đình, đèn đuốc sáng trưng, mặc dù Từ Nguyên Tiêu chỉ là một đứa con thứ của một thiếp hầu của Từ gia bảo chủ, nhưng ở Tào gia lại là một đại nhân vật chân chính, ngồi trên chủ vị, tất cả mọi người đều vây quanh mời rượu, nói lời khen tặng hắn.

Cũng không lâu lắm, yến hội tan cuộc.

Từ Nguyên Tiêu ngồi lên xe ngựa rời khỏi Tào gia, chạy về hướng Từ Gia Bảo.

Thần hồn của Tần Tử Lăng bám theo, nhưng khi khoảng cách giữa Từ Gia Bảo và Thôn An Hà vượt qua khoảng cách giới hạn mà thần hồn của hắn có thể tới, Tần Tử Lăng liền bay cao quan sát, một mực đưa mắt nhìn chiếc xe ngựa của Từ Nguyên Tiêu tiến vào Từ Gia Bảo mới để thần hồn trở về cơ thể.

Sau khi thần hồn quay về cơ thể, Tần Tử Lăng liền điều tức an thần một chút, sau đó đứng dậy tìm một cây Tú Hoa Châm.

Khi tìm được Tú Hoa Châm thì thần hồn của Tần Tử Lăng lại Xuất Khiếu một lần nữa, Sau đó để thần hồn thử nghiệm cầm lấy cây Tú Hoa Châm kia.

Dưới ánh nến, trong phòng, một cây Tú Hoa Châm đột nhiên nhúc nhích một cách vô căn cứ, sau đó bay lên không trung, sau đó cây Tú Hoa Châm trên không trung lại không ngừng bay đi bay lại, chỉ là tốc độ không nhanh, một khi người khác sinh lòng cảnh giới, có phòng thủ, sẽ khá khó đắc thủ.

Nói chung, khi người luyện võ tu luyện tới Bì Mô cảnh sẽ khá mẫn cảm với nguy hiểm.

Dáng người của tên Từ Thất thiếu gia kia cao lớn tráng kiện, cơ bắp căng cứng, khí tức kéo dài, hai mắt sắc bén có thần, chí ít cũng là Bì Mô cảnh một tầng, thậm chí có thể là tầng thứ hai Thiết Bì cảnh, dưới tình huống mà hắn ta thanh tỉnh, có một cây Tú Hoa Châm không vội không chậm đâm về phía mình thì khẳng định sẽ bị hắn ta phát giác.

Lại một lát sau, Tú Hoa Châm nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn.

Tần Tử Lăng đang nhắm mắt ngồi xếp bằng bỗng nhiên từ từ mở mắt ra, thở dài một hơi.

"Còn tốt là có thể khu động Tú Hoa Châm, nếu không cũng chỉ có thể nhân lúc tên khốn kiếp kia đi ngủ mới có thể dùng thần hồn nhập mộng để đe dọa hắn, làm loạn tâm thần của hắn. Nhưng người luyện võ có thể phách cường đại, thần hồn bình thường cũng sẽ không yếu, nếu là người có tâm chí kiên nghị một chút, vỏn vẹn chỉ dùng phương pháp nhập mộng cũng cần nhiều ngày thi pháp mới có thể chân chính làm tổn thương thần hồn của hắn, thời gian dài không chịu nổi."

"Nhưng có Tú Hoa Châm rồi thì khác, một khi hắn chìm vào giấc ngủ, muốn lấy tính mạng hắn liền dễ dàng hơn nhiều, trừ phi hắn đã tu luyện đến Kình Lực cảnh giới. Bất quá vì lý do an toàn vẫn là thêm một chút hàng đi!"

Tần Tử Lăng cầm lấy cây Tú Hoa Châm trên bàn, tâm tư chuyển động, dưới ánh nến, lộ ra một vẻ âm trầm ngoan độc không hài hòa với bề ngoài trẻ tuổi tuấn lãng của hắn.

Rất nhanh, cây Tú Hoa Châm trong tay Tần Tử Lăng đã biến mất không thấy đâu nữa, Sau một khắc, trong Dưỡng Thi Hoàn, trên hai cái cánh bị tổn hại nghiêm của Đồng Thi Tứ Thủ điểu có thêm một cây Tú Hoa Châm.

Chỗ bị tổn hại kia không ngừng có dịch thể màu vàng thẩm thấu ra ngoài, rất nhanh liền thấm vào cây Tú Hoa Châm kia.

Mặc dù hai cánh của Đồng Thi Tứ Thủ điểu này bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng Tần Tử Lăng lại từ trong ký ức không trọn vẹn của Lệ Mặc biết được, thật ra nó con mạnh nhất trong ba con Đồng Thi, lúc đầu đã đạt tới cấp Ngân Thi, nhưng bởi vì bị thương nghiêm trọng trong lúc chiến đấu nên mới rơi xuống thành Đồng Thi.

Cho nên độc trong thi dịch của nó là mạnh nhất.

"Hừ, người bình thường khi bị đâm một cây kim rỉ sét vào yếu hại đều khó tránh khỏi muốn bị nhiễm trùng tử vong, mình không tin là cây Tú Hoa Châm ngâm trong thi dịch Đồng Thi nếu mà đâm trúng chỗ yếu hại của tên khốn kiếp kia không lấy được cái mạng chó của hắn!" Tần Tử Lăng nhếch miệng lên hiện ra một nụ cười lạnh vô tình, Sau đó thổi tắt nến, ngồi xếp bằng minh tư dưỡng thần.

Một đóa mây đen bay tới, che khuất ánh trăng.

Mặt đất khắp nơi đều đen kịt.

Lúc này đã là giờ Tý đêm khuya.

Trong bóng tối, Ấn Nhiễm Nguyệt nhìn lên trần nhà, trong lòng đối với tương lai tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, không có một chút nào buồn ngủ.

"Két!", bỗng nhiên Ấn Nhiễm Nguyệt nghe được một tiếng động rất nhỏ, nhưng ở trong màn đêm an tĩnh này thì âm thanh đó lại có vẻ phá lệ chói tai.

Ấn Nhiễm Nguyệt vội vàng rời giường khoác lên y phục, đi đến bên cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ giấy, nàng mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo đang lấp lóe.

Ấn Nhiễm Nguyệt giật nảy mình, sau khi ổn định tâm thần liền cẩn thận từng li từng tí mở ra một cái khe hở để nhìn trộm bên ngoài, nghĩ rằng khi mà có tình huống không đúng liền lớn tiếng la lên.

Lúc này một cơn gió đêm thổi tới, mây đen tản đi, ánh trăng sáng như thủy ngân rọi xuống trong viện, trong viện trống rỗng không có cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK