Ngày thứ hai, Tần Tử Lăng không đi võ quán.
Bởi vì theo lẽ thường mà nói, hôm nay là ngày mà Nhiễm Nguyệt bị mang tới Từ Gia Bảo, hắn thân là thiếu gia của nàng thì làm sao có thể đúng giờ đi học võ ở võ quán trong thành giống như không có chuyện gì được, bình thường là phải xin phép nghỉ ở trong nhà.
Đương nhiên cho dù Tần Tử Lăng có đi võ quán đi nữa, với thân phận và chút bản lãnh của hắn thì Từ Gia Bảo cũng sẽ tuyệt đối không có khả năng hoài nghi đến hắn.
Bất quá để cho cẩn thận, Tần Tử Lăng vẫn là ở nhà.
Mới vừa sáng sớm, Ấn Nhiễm Nguyệt và Thôi thị đã sầu mi khổ kiểm, hoảng sợ không thôi, đặc biệt là Thôi thị, thỉnh thoảng còn vụng trộm rơi mấy giọt nước mắt.
Giữa trưa, một nông phụ trung niên với vẻ mặt kích động vọt vào Tần gia.
"Thôi đại tỷ, Thôi đại tỷ, chuyện tốt, chuyện tốt a, Nhiễm Nguyệt bây giờ không cần đi Từ Gia Bảo nữa." Nông phụ trung niên vừa vào cửa liền lập tức hét lên.
Thôi thị và Ấn Nhiễm Nguyệt đang buồn rười rượi nghe vậy liền toàn thân chấn động, Thôi thị còn khẩn trương túm lấy tay của vị nông phụ trung niên kia, vẻ mặt khẩn trương cùng không dám tin nói: "Mẹ của Cẩu Tử, bà nói cái gì?"
"Ta nói là Nhiễm Nguyệt không cần phải đi Từ Gia Bảo nữa!"
"Tại sao?" Lúc này thì Thôi thị và Ấn Nhiễm Nguyệt đều đã nghe rõ ràng, tròng mắt hai người trợn tròn.
"Ta vừa mới nghe được tin tức, cái tên Từ Thất thiếu gia kia đã chết rồi từ tối hôm qua rồi, cha con Tào Chính Bân đang vội vàng hấp tấp chạy tới Từ Gia Bảo kia kìa! Không chừng là do tối hôm qua ở nhà lão ta uống rượu quá nhiều hoặc là ăn phải thứ gì đó, nếu không thì một người đang yên đang lành tại sao lại chết được?" Nông phụ trả lời.
"Chết rồi!" Thôi thị và Ấn Nhiễm Nguyệt nghe vậy trợn mắt hốc mồm, các nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một kết quả như vậy.
"Nhưng mà chết tốt lắm, như vậy thì Nhiễm Nguyệt không cần phải bị tên dâm tặc kia chà đạp rồi!" Nông phụ hạ giọng nói.
"Ha ha, không sai, không sai!" Thôi thị đột nhiên cười to lên, sau đó lôi kéo tay của nông phụ nói: "Mẹ của Cẩu Tử à, cám ơn bà rất nhiều, bà khoan hãy đi."
Nói xong thì Thôi thị quay người về phòng cầm bốn năm cái trứng gà nhét vào trong tay nông phụ, nói: "Cầm về cho Cẩu Tử ăn, đứa trẻ này đang trưởng thành, không thể để hắn thua thiệt được."
"Cái này, cái này sao có thể?" Nông phụ vội vàng nói.
"Hẳn là, hẳn là, bà đã đem đến cho tôi một tin đại hỉ à." Thôi thị nói.
"Hắc hắc, vậy thì tôi cũng không khách khí nữa." Nông phụ chất phác cười cười, vui vẻ cầm trứng gà rời đi.
Đưa mắt nhìn nông phụ cầm trứng gà rời đi, Thôi thị vui đến phát khóc lau lau nước mắt, xoay qua hướng Tần Tử Lăng, nói: "Con à, thật sự là bị con nói trúng rồi, tên ác nhân quả nhiên bị ông trời báo ứng rồi!"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Ấn Nhiễm Nguyệt nghe vậy liền nhớ tới chuyện nửa đêm hôm qua Tần Tử Lăng chạy ra, nhìn hắn một cái giống như đã suy nghĩ điều gì.
"Mẹ, Nhiễm Nguyệt, bây giờ thì hai người cuối cùng cũng yên tâm rồi chứ, vậy bây giờ con đi võ quán đây." Tần Tử Lăng nói.
. . .
Rời khỏi Thôn An Hà, Tần Tử Lăng cũng không có đi võ quán ở Quận Thành, mà là đi tới một dãy núi cách Thôn An Hà chừng mười dặm.
Đối với Tần Tử Lăng mà nói, thứ thiếu nhất hiện giờ chính là thịt và dược liệu để bồi bổ khí huyết, mà không phải là khổ luyện.
Tần gia hiện giờ gia cảnh bần hàn, hắn căn bản không mua nổi thịt và dược liệu để bồi bổ, đành phải nghĩ biện pháp vào núi đi săn.
Dãy núi này tên là Tây Thặng Sơn, là một chi mạch của Ô Dương Sơn, mặc dù chỉ là chi mạch, nhưng cũng là nơi núi cao rừng sâu, nhiều vách núi cheo leo, đất đá lởm chởm, độc trùng mãnh thú đông đảo.
Không phải lão thợ săn thì bình thường sẽ không có người dám đi đoạn trên Tây Thặng Sơn này, cho nên chỗ này cũng được xem như là nơi ít người lui tới.
Bây giờ, Tần Tử Lăng liền nhân lúc rảnh rỗi ban ngày đến đây điều nghiên địa hình, quen thuộc với địa hình xung quanh, để ban đêm vào núi đi săn.
Ban đêm vào núi đi săn là chuyện phi thường hung hiểm. Nhưng chỗ dựa lớn nhất của Tần Tử Lăng chính là Đồng Thi kiêm bảo tiêu và kiêm luôn trợ thủ của hắn, còn có thần hồn chi thuật nữa.
Đồng Thi là thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thần hồn thì khi thi triển xuất khiếu chi thuật, bản thể cũng là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, một khi bị người phát hiện, để lộ tin tức thì chắc chắn sẽ dẫn tới đại phiền toái thậm chí là họa sát thân.
Cho nên, ngay cả lão thợ săn có kinh nghiệm phong phú cũng đều chỉ đi săn vào ban ngày, mà Tần Tử Lăng – một Võ Đồ chưa bao giờ có kinh nghiệm đi săn lại dám lựa chọn đi săn vào ban đêm.
Tần Tử Lăng một mực đi dạo ở bên rìa ngoài của dãy núi đến khi mặt trời xuống núi, tìm được mấy chỗ thích hợp để bản thể hắn ẩn thân mới dẹp đường hồi phủ.
Người ở nông thôn không có hoạt động giải trí gì, ăn cơm xong, khi trời tối, không có chuyện gì thì liền lên giường đi ngủ.
Tần Tử Lăng thấy người nhà mình và hàng xóm đều đã chìm vào giấc ngủ liền mặc một bộ trang phục màu đen, tùy thân mang theo một cái bao tải và một cây đao đốn củi lặng lẽ rời khỏi nhà, một đường chạy thẳng đến Tây Thặng Sơn.
Trong màn đêm, Tây Thặng Sơn yên tĩnh dị thường, thỉnh thoảng chỉ vang lên vài tiếng cú kêu, người nghe được sởn cả gai ốc.
Tần Tử Lăng đứng ở chân núi, ngẩng đầu nhìn xem ngọn núi tối đen như mực, cây cối cao lớn giống như quần ma loạn vũ vậy, khẽ cắn môi gọi Đồng Thi Thông Tí Linh Viên ra, rồi cẩn thận từng li từng tí vào núi.
Sâu bọ rắn độc dường như có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm của Đồng Thi, ánh mắt của Tần Tử Lăng nhạy cảm gấp mấy lần khi nhìn trong đêm tối, có một chút sâu bọ rắn độc không đợi bọn hắn đến gần, liền đã bỏ chạy ra xa, cũng bớt đi rất nhiều phiền phức.
Nếu không trong đêm hôm khuya khoắt, trong dãy núi khắp nơi đều là sâu bọ rắn độc, cho dù ngũ giác của Tần Tử Lăng có nhạy cảm hơn nữa cũng phải nơm nớp lo sợ.
Có Đồng Thi Thông Tí Linh Viên mở đường, Tần Tử Lăng rất nhanh liền tìm được một cái hang mà ban ngày chọn trúng.
Cái hang này không lớn, cũng chỉ đủ cho một hai người ẩn thân.
Ban ngày thì Tần Tử Lăng đã thăm dò qua, đằng sau của cái hang này là vách đá rắn chắc, không có khe hở lối ra, chỉ cần để Đồng Thi giữ vững cửa hang thì hắn không cần phải lo lắng sau lưng mình sẽ có độc trùng rắn độc mãnh thú gì đó tập kích, có thể nói là không có bất kỳ nỗi lo về sau.
Phía trước hang có mấy khối đại nham thạch và một vài cây tùng xiêu xiêu vẹo vẹo cản trở tầm nhìn, vừa vặn có thể dùng để che chắn Đồng Thi.
Đương nhiên là sẽ không thể nào có người xuất hiện trong Tây Thặng Sơn trong đêm hôm khuya khoắt thế này, nhưng mà vẫn phải cẩn thận một chút, Tần Tử Lăng vẫn là cho rằng Đồng Thi có che giấu dù sao cũng tốt hơn là đứng đó không che lấp gì.
Chui vào hang, xác nhận qua trong nham động không có sâu bọ rắn độc gì, Tần Tử Lăng mới phân phó Đồng Thi Thông Tí Linh Viên tiềm phục ở cửa hang, thủ hộ bản thể, hắn thì ngồi xếp bằng nhập định, thi triển thần hồn xuất khiếu chi thuật.
Rất nhanh thần hồn liền nhảy ra, từ trong nham động bay ra ngoài.
Ban đêm không ánh sáng, người khó đi đường, nhưng đối với thần hồn mà nói, ánh mắt ở ban đêm và ban ngày không chả khác nhau là mấy, ngược lại thì ban ngày còn có ánh mặt trời tràn ngập dương cương chi khí chiếu xuống, làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.
Thần hồn bay trong phạm hai ba dặm xung quanh bản thể để tìm kiếm con mồi.
Cũng không lâu lắm, Tần Tử Lăng liền phát hiện một con gà rừng to béo.
Tần Tử Lăng đầu tiên là kinh hỉ một hồi, sau đó thì lại do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn nở một nụ bất đắc dĩ.
"Gà rừng thì gà rừng đi, trước giết rồi nói!"
Quyết định chủ ý, thần hồn liền nhào về phía con gà rừng to béo kia.
Thần hồn bổ nhào về phía tới chỗ của con gà rừng, toàn thân của con gà rừng liền run rẩy một hồi, sau đó rướn cổ lên, nhìn xung quanh một chút, đôi mắt gà của nó vậy mà lại lộ linh tính trong rất quỷ dị.
Rất nhanh, gà rừng dường như đã nhận rõ phương hướng, sau đó nhanh chóng chạy về hướng nơi ẩn thân của Tần Tử Lăng.
Tiến vào hang, gà rừng lại toàn thân run rẩy, sau đó rất nhanh liền cảm thấy nguy hiểm, quay người muốn chạy ra ngoài hang động.
Nhưng mà con gà rừng này vừa mới chạy đến cửa hang thì Đồng Thi dùng sống đao của cây đao bổ củi chém chết.