"Haizz!" Vân Lam nghe vậy khép sổ sách lại, yếu ớt thở dài một hơi, không nói gì.
Tần Tử Lăng vì cửa hàng thủy phấn yên chi "Hoa Vận" mà không tiếc ước chiến với Diêm Khôi, nói rõ nhân phẩm của hắn xác thực rất đáng tin cậy, nhưng nhân phẩm lại không thể thay thế cho vũ lực được.
Trận chiến này, Vân Thái chả có chút lòng tin nào là Tần Tử Lăng sẽ thắng, Vân Lam cũng không khá hơn chút nào.
Dù sao sự thật liền là như vậy, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút liền biết kết quả.
"Mà cũng không biết là cái tên Tần Tử Lăng này nghĩ như thế nào, em nghe nói trong cuộc đàm phán hắn ta một mực nhận định là năm lượng, một đồng cũng không thêm, nhưng giới hạn mà chúng ta cho hắn là mười lăm lượng! Nếu như không phải hắn ta cứ cắn chặt năm lượng, không chừng chuyện này còn có chuyển cơ. Bây giờ thì tốt rồi, một khi hắn bị đánh bại, không chỉ tiền của chúng ta trôi theo dòng nước, phiền phức hơn chính là Diêm La Bang chắc chắn sẽ đối phó với chúng ta trầm trọng thêm." Vân Thái thấy Vân Lam thở dài trầm mặc, nhớ lại tin tức vừa nghe được, nổi nóng nói.
"Em nói Tần Tử Lăng một mực chắc chắn năm lượng bạc, một tiền cũng không chịu thêm" Vân Lam vốn đang lo lắng mà nghe thấy vậy thì đôi mắt đẹp không khỏi sáng lên, trên mặt nhiều chút thần thái.
"Đúng vậy, chẳng lẽ hắn ta không biết mình có bao nhiêu cân lượng sao, sớm biết liền không tìm hắn!" Vân Thái nghe vậy càng nổi nóng nói.
"Đúng vậy, nhìn hắn tuấn tú lịch sự, ăn nói không tầm thường, làm sao lại không biết mình có bao nhiêu cân lượng đâu." Vân Lam nghe vậy nói một mình, như có điều suy nghĩ nói.
"Cái này gọi là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa!" Vân Thái bĩu môi nói.
"Được rồi, dù sao chuyện cũng đã đến nước này rồi, dù em có lo lắng hay nổi nóng cũng vô dụng thôi, hết thảy vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến! Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thực sự không được thì lại nghĩ biện pháp thôi. Còn có, những lời mà em vừa nói về Tần tiên sinh, ở trước mặt chị thì không sao, tuyệt đối không nên ở trước mặt người ngoài nói." Vân Lam nói.
"Tỷ, tỷ yên tâm, em cũng không phải là một đứa con nít ba tuổi. Cho dù Tần Tử Lăng không phải là đối thủ của Diêm Khôi thì cũng không phải là người mà chúng ta có thể chọc." Vân Thái nói.
"Em biết liền tốt." Vân Lam gật đầu nói.
Phường Hiển Hà, một quán rượu bên bờ sông.
"Gã Tần Tử Lăng kia lại dám hẹn huynh giao đấu, ha ha, thật sự là nghé con mới đẻ không sợ cọp a!" Trang Cao Trì cất tiếng cười to.
"Hắc hắc, Tần Tử Lăng sẽ không chịu nổi một kích, mày xám mắt xịt xéo đi, kết quả Trang huynh vừa xuất mã, chuyện này liền có thể giải quyết, như vậy đến lúc đó không phải càng có thể hiển lộ ra sự uy phong của Trang huynh sao hắc hắc, vị tiểu nương tử Vân Lam kia thấy Trang huynh uy phong như vậy, còn không bị mê đến thần hồn điên đảo, chủ động ôm ấp yêu thương, mặc huynh muốn làm gì thì làm." Diêm Khôi nói đến phần sau, vẻ mặt cười dâm nói.
"Hắc hắc, người hiểu ta Diêm huynh vậy!" Trang Cao Trì nghe vậy hai mắt tỏa ánh sáng, phảng phất như thấy được Vân Lam ở trước mặt hắn cởi áo nới dây lưng.
Một ngày này, mặt trời còn chưa xuống núi liền có người liên tiếp đưa thiếp mời cho Nam Cung Việt, thậm chí có hai nhà dứt khoát đưa xe ngựa đứng ở ngoài võ quán, chuyên môn chờ đón Nam Cung Việt.
Thấy một màn này, rất nhiều người đều hâm mộ đỏ mắt, đặc biệt là đệ tử nội viện, người nào người nấy tâm tình rất là phức tạp.
Ước mơ năm đó mà bọn hắn tới đây luyện võ lúc chính là vì tràng cảnh vinh quang giống như vậy. Đáng tiếc là đã trôi qua nhiều năm rồi, bọn hắn vẫn còn đang đau khổ rèn luyện Bì Mô, không biết lúc nào mới có thể đột phá.
Ánh mắt La Ngọc Kha nhìn Nam Cung Việt rõ ràng nóng bỏng thêm không ít, đã có vài lần, Nam Cung Việt kiếm cớ nói chuyện với nàng, hữu ý vô ý đều có đụng chạm tứ chi của nàng, nàng cũng không có né tránh.
Hết thảy đều làm cho Nam Cung Việt rất đắc ý.
Điều duy nhất để hắn cảm thấy mất hứng chính là cái thằng Tần Tử Lăng kia chỉ vùi đầu khổ luyện, đối với những chuyện này như không nhìn thấy.
Thậm chí thẳng đến khi mặt trời lặn về phía tây, Tần Tử Lăng thu dọn đồ đạc rời đi võ quán đều chả thèm nhìn sang Nam Cung Việt một chút.
Loại cảm giác bị đối thủ không để ý đến mình, hơn nữa còn là một gã nghèo xơ nghèo xác, thật sự làm cho Nam Cung Việt nổi nóng sắp phát điên.
Sau khi Tần Tử Lăng rời khỏi võ quán cũng không ra khỏi thành về nhà, mà là một thân một mình lặng yên trở về căn nhà cũ của Lưu Tiểu Cường.
Căn nhà của Lưu Tiểu Cường cũng ở Phường Hiển Hà, chỉ cách hang ổ của Diêm La Bang hang ba con ngõ nhỏ.
Sáng hôm nay trước khi rời nhà, Tần Tử Lăng cũng đã thông báo với người nhà là hôm nay có chút việc phải làm, ban đêm không trở về Thôn An Hà.
Ba tháng gần đây, thỉnh thoảng hắn cũng lấy cái lý do là có chuyện phải làm để không về nhà, người trong nhà cũng quen rồi.
Thời gian còn sớm, nhàn rỗi vô sự, Tần Tử Lăng lôi ra nửa con Hỏa Vân Báo mà hôm qua còn chưa kịp ăn, chặt gần một nửa xuống xử lý qua rồi đặt vào một cái hũ lớn, lại thêm vào một đống táo lớn, những dược liệu như nhân sâm, sau đó đặt trên củi lửa chậm rãi hầm.
Tần Tử Lăng giấu không ít dược liệu bổ dưỡng ở trong nhà của Lưu Tiểu Cường, mỗi ngày giữa trưa đều cho mình thêm đồ ăn, làm những chuyện này cũng đã sớm quen thuộc.
Qua hơn một giờ, cốt nhục của con Hỏa Vân Báo hầm chung với dược liệu là tư bổ phẩm tốt nhất đã ra lò, Tần Tử Lăng liền bắt đầu ăn, trong cái giá lạnh của mùa đông mà cũng ăn đến đầu đầy mồ hôi, từng làn hơi nóng từ trong dạ dày dũng mãnh tiến ra, lan tràn đến quanh thân, làm cho khí huyết quanh thân mãnh liệt.
Chỉ là vì hắn đã dung nhập Thi Lực, khí huyết này dù có sóng ngầm mãnh liệt đi nữa thì người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy thường thường không có gì lạ, hơn nữa lại không có dấu hiệu bành trướng mãnh liệt.
"Hỏa Vân Báo đã bổ như vậy rồi, không biết huyết nhục của dị thú lại bổ cỡ nào đây!" Trong lòng Tần Tử Lăng âm thầm ước mơ một chút, sau đó bắt đầu một thân một mình ở trong sân nhỏ luyện quyền.
Không biết lúc nào, màn đêm buông xuống, hơn nữa còn trời mưa.
Mưa rơi tí tách tí tách, trong tiết trời mùa đông càng làm cho ban đêm lạnh thấu xương.
Nhưng ở trong nhà cũ của Lưu Tiểu Cường lại có một người, bắp thịt toàn thân giống như từng cây thép xoắn vào một chỗ, mình để trần luyện võ, nước mưa lạnh lẽo rơi xuống người hắn lại hóa thành hơi nước bốc lên, hơi nước càng tụ càng nhiều, bao phủ xung quanh thân thể hắn, đến mức trong đêm tối chỉ có thể nhìn thấy một đoàn mây mù đang lăn qua cuộn lại trong sân nhỏ, trong mơ hồ còn lộ ra một cỗ dương cương nhiệt khí.
Hồi lâu, Tần Tử Lăng mới dừng luyện quyền, thống khoái tắm nước lạnh một cái, sau đó mới trở lại phòng, lấy "Bất Diệt Tinh Hà Quan Tưởng Đồ" ra quan sát tỉ mỉ, sau đó nhập định dưỡng thần.
"Đông! —— đông! Đông!" Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên âm thanh đả canh một nhanh hai chậm.
"Canh ba sáng rồi, dạ hắc phong cao chính là lúc giết người a!" Tần Tử Lăng trong lúc nhập đinh lại chậm rãi mở mắt ra, từ sâu trong đôi mắt toát ra một vòng sát cơ âm tàn.
Sau đó trong phòng đột nhiên nổi lên một hồi âm phong, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống mấy độ.
Sau một khắc, Viên Đại xuất hiện trong phòng.
Thấy Viên Đại xuất hiện, Tần Tử Lăng lại nhắm mắt lại, sau một khắc, trong phòng lại nổi lên một hồi âm phong, Tần Tử Lăng thần hồn đã nhảy ra thể xác, thần hồn quấn lấy một thanh đao thủ thuật mỏng, lưỡi đao sắc bén, từ trong khe cửa bay ra, bay thẳng về phía Diêm La Bang.
Mưa còn đang rơi lác đác, trên đường không có người nào.
Hang ổ của Diêm La Bang nhỏ hơn Từ Gia Bảo rất nhiều lần, Tần Tử Lăng căn bản không uổng phí bao nhiêu khí lực liền tìm được phòng của Diêm Khôi.