Rất nhanh, trời đã về chiều, Tần Tử Lăng dừng việc khổ luyện lại, ngâm hai bàn tay đang sưng như móng heo kia của hắn vào dược thủy độc môn của võ quán.
Một cảm giác man mát từ da thịt thẩm thấu vào trong bàn tay, Tần Tử Lăng cảm nhận được da thịt và cơ bắp trên bàn tay đang không ngừng khôi phục sức sống dưới tác động của dược lực.
"Trước kia luyện võ gần ba năm mà chả có tý đột phá gì, trong lòng vẫn luôn cho rằng độc môn bí phương và luyện pháp của quán chủ không đáng giá, thì ra vấn đề là ở trên người mình." Tần Tử Lăng cảm nhận được sự biến hóa trên bàn tay, trong lòng vừa âm thầm suy nghĩ, vừa đi đến trước bóng cây cúi đầu cáo từ Tả Nhạc.
Tả Nhạc vẫn giữ cái tư thế xa cách như xưa.
Tần Tử Lăng cũng chả thèm quan tâm, giống như thường ngày yên lặng quay người rời đi.
Lúc nhanh đến Thôn An Hà, Tần Tử Lăng tìm một chỗ không có người chú ý rồi lấy con dã sơn kê mà tối qua vừa bắt được từ trong Dưỡng Thi Hoàn ra.
Việc hắn âm thầm tu luyện thần hồn chi thuật và có thể điều khiển Đồng Thi khẳng định là không thể nào tiết lộ ra ngoài, cho nên dù có săn bắt được thịt rừng thì hắn cũng không tiện mang về nhà, đây cũng là nguyên nhân mà hắn bán hết phần lớn số thịt rừng đó ra thành tiền.
Đương nhiên, mang một hai con sơn dã kê về cho người nhà bồi bổ thì có thể tìm được lý do.
Dù sao thì đôi khi hắn cũng sẽ tiếp một vài việc hộ tống linh hoạt ở trong võ quán, thù lao của những việc này không tệ lắm. Kiếm được tiền, mua một ít thịt rừng về nhà bồi bổ cũng là chuyện bình thường mà.
Đáng tiếc Tần Tử Lăng chỉ là Luyện Cân Cốt cảnh, chỉ có thể đối phó với ba năm người bình thường, thực lực thì bình thường, cũng chả có danh khí gì, những việc này linh hoạt như vậy không thường có, trước khi đột phá đến Bì Mô cảnh thì chỉ có thể lâu lâu mang một chút thịt rừng về nhà, chắc chắn là không thể mỗi ngày đều mang thịt về nhà.
Mà Võ Đồ Luyện Bì Mô cảnh ở trong Thành Phương Sóc đã được xem là một hảo thủ có thể đánh, cũng được xem là đối tượng mời chào của một vài thế lực, việc tìm bọn hắn xuất thủ cũng linh hoạt hơn rất nhiều, thu nhập cũng khả quan hơn nhiều so với người bình thường.
Nếu như có thể tu luyện tới Bì Mô nhị tầng Thiết Bì cảnh, ở trong Thành Phương Sóc cũng miễn cưỡng được cho là một vị cao thủ, thu nhập hiển nhiên cũng càng thêm khả quan, thậm chí có thể nắm được quyền lực quyền lực không nhỏ trong một chút tiểu gia tộc.
Giống như Trịnh Tinh Hán, đừng xem hắn đã vô vọng với Kình Lực cảnh, nhưng ở Phường Hiển Nguyên, hắn chắc chắn là một nhân vật có số có má.
Đây cũng là nguyên nhân mà một số người vét sạch vốn liếng cũng phải đi luyện!
Đối với bọn hắn mà nói, đây là một ván bài của cuộc đời. Cược thắng thì sau này có thể ăn ngon uống say, cuộc sống giàu có.
Thua cuộc thì đương nhiên là chỉ có thể nhận mệnh.
Gia đạo Tần gia sa sút, Tần Tử Lăng bỏ văn học võ cũng vì nguyên nhân này. Bởi vì trong thời buổi loạn thế này, học võ so với học văn thực tế hơn rất nhiều.
Về đến nhà, Ấn Nhiễm Nguyệt đang bận rộn ở trong sân, còn mẫu thân thì ở phòng bên cạnh dệt vải.
Tần Tử Lăng đem dã sơn kê đưa cho Ấn Nhiễm Nguyệt nói: "Đem con dã sơn kê này đi xử lý một chút, hầm một nồi canh để mọi người cùng nhau bồi bổ."
"Được rồi thiếu gia!" Ấn Nhiễm Nguyệt tiếp nhận sơn dã kê, ánh mắt khi nhìn Tần Tử Lăng đặc biệt sáng ngời, sáng đến mức mà Tần Tử Lăng đều có chút không đối mặt với nàng.
Mặc dù có thêm một Lưu Tiểu Cường, gánh vác trong nhà thoáng cái nặng hơn rất nhiều, nhưng đối mặt với Tần Tử Lăng hiện giờ, trong lòng Ấn Nhiễm Nguyệt ngược lại càng cảm thấy yên tâm hơn.
Sau khi đưa dã sơn kê cho Ấn Nhiễm Nguyệt, Tần Tử Lăng đi qua chào hỏi với mẫu thân của mình, sau đó mới tiến đông sương phòng bên cạnh để thăm hỏi Lưu Tiểu Cường.
Trạng thái hiện giờ của Lưu Tiểu Cường đã tốt hơn rất nhiều so với lúc sáng, sắc mặt không chỉ hồng nhuận không ít, mấu chốt nhất là đôi mắt to như chuông đồng kia đã không còn tro tàn, mà là lộ ra khát vọng sống.
"Công tử!" Thấy Tần Tử Lăng tiến đến, Lưu Tiểu Cường dùng tay trái ấn trên ván giường, giãy dụa muốn ngồi dậy.
Vết thương trên tay trái hắn cũng không tính là nghiêm trọng, còn có thể miễn cưỡng dùng sức, ở bên giường có để một cái bô để hắn tự mình tiểu tiện, nhưng đại tiện thì tạm thời phải cần người hỗ trợ.
"Ngươi đừng nhúc nhích!" Tần Tử Lăng thấy thế liền vội vàng tiến lên đỡ hắn ngồi dậy tựa người lên đầu giường.
"Đa tạ công tử." Lưu Tiểu Cường nói.
"Cũng không cần khách khí như vậy." Tần Tử Lăng nắm lấy tay trái rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mu bàn tay của hắn, sau đó quan tâm hỏi: "Có muốn đi đại tiện không."
"Ta. . ." Mặt Lưu Tiểu Cường thoáng cái liền đỏ lên.
Tần Tử Lăng thấy vậy thì không nói thêm gì nữa mà ôm hắn đi tới nhà xí.
Tần gia trước kia cũng là một gia đình giàu có nên cũng có xây một căn phòng nhỏ dùng để làm nhà xí, không giống với người bình thường chỉ cần ở bên ngoài tùy tiện ngồi xổm là được, bên trong còn dùng bình phong để ngăn cách, có một cái thùng gỗ có thể ngồi xổm, bên cạnh còn có một cái giá đỡ và một thớt gỗ hai chân.
Giá đỡ và thớt gỗ đều là do Tần Tử Lăng cố ý phân phó Ấn Nhiễm Nguyệt mang lên trước khi hắn đi võ quán.
Lưu Tiểu Cường ngồi trên thùng gỗ, hai chân đặt trên thớt gỗ, tay phải miễn cưỡng có thể dùng lực nắm chặt lấy giá đỡ, cũng được xem như là ngồi vững.
"Đại tiện xong rồi thì gọi ta." Tần Tử Lăng nói.
"Vâng!" Đôi mắt Lưu Tiểu Cường đỏ hoe gật gật đầu, cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Ngược lại thì Tần Tử Lăng cảm thấy chuyện này cũng chả có gì, vỗ vỗ bả vai của Lưu Tiểu Cường rồi đi ra ngoài.
Kiếp trước hắn bị bệnh ASL, việc đi đại tiểu tiện đều phải cần hộ lý giúp đỡ, hắn rất hiểu cảm giác thống khổ lúc này của Lưu Tiểu Cường.
Ra nhà xí, Tần Tử Lăng lại tới gian phòng của Lưu Tiểu Cường, lấy cái bô mà hắn đã từng dùng ra.
Khi Tần Tử Lăng cầm cái bô ra khỏi phòng, đúng lúc gặp phải Ấn Nhiễm Nguyệt đang mang theo con sơn dã kê đã luộc sơ từ trong phòng bếp đi ra, đang chuẩn bị ra sân rút lông gà.
Nàng nhìn thấy Tần Tử Lăng cầm cái bô liền không khỏi giật mình kêu lên, vội vàng buông gà rừng xuống, chạy chậm qua đó rồi đưa tay ra nói: "Thiếu gia, sao ngài có thể làm những chuyện này được, để cho em làm, để em làm cho."
Nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt vì dinh dưỡng không đầy đủ của Ấn Nhiễm Nguyệt đang tràn đầy kinh hoảng bất an, Tần Tử Lăng không khỏi có chút đau lòng.
Ở kiếp trước, những cô gái ở độ tuổi giống như nàng còn đang được cha mẹ nuông chiều, không để cho nàng phải chịu khổ dù chỉ là một chút, nào giống như Ấn Nhiễm Nguyệt hiểu chuyện như vậy, việc nhà gì cũng làm hết, thấy hắn đi đổ bô thì giống như trời sập vậy.
"Có cái gì mà ta không làm được, sau này những việc dơ bẩn này trong phòng của Lưu Tiểu Cường đều giao lại cho ta, em chỉ cần lo cho hắn ngày ba bữa, giặt quần áo và quét dọn là được." Tần Tử Lăng nói.
"Không được, không được, thiếu gia, đây đều việc mà hạ nhân phải làm, thân phận của ngài tôn quý như vậy, sao lại có thể. . ." Ấn Nhiễm Nguyệt liên tục lắc đầu nói.
"Cái gì mà hạ nhân với không hạ nhận, quý giá hay không quý giá, Lưu Tiểu Cường là do ta mang về nhà, đã liên lụy đến em rồi, những việc dơ bẩn như thế này thì khó để một người con gái như em làm được!" Tần Tử Lăng ngắt lời nói.
Dứt lời, Tần Tử Lăng liền bưng theo cái bô nhanh chóng rời đi.
Nhìn xem bóng lưng đang nhanh chóng bước đi của Tần Tử Lăng, đôi mắt của Ấn Nhiễm Nguyệt si ngốc, phảng phất như người bị mất hồn.
Đối với một Tần Tử Lăng đến từ một thế giới khác mà nói thì đây là chuyện hết sức bình thường mà một quý ông phải làm, nhưng đối với Ấn Nhiễm Nguyệt mà nói thì Tần Tử Lăng đã quá che chở và sủng ái cho một tỳ nữ như nàng!