• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhiễm Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì" Tần Tử Lăng ngăn cản Ấn Nhiễm Nguyệt.

"Thiếu gia!" Ấn Nhiễm Nguyệt ngẩng đầu thấy là Tần Tử Lăng liền thoáng cái nhào vào ngực hắn, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

"Đừng sợ Nhiễm Nguyệt, mọi chuyện đều đã có ta!" Tần Tử Lăng cảm nhận được thân thể của Ấn Nhiễm Nguyệt đang run rẩy ở trong ngực mình, dùng tay vỗ nhẹ vào đầu vai của nàng, nhẹ nhàng nói.

"Cao Ngang, hắn là ai" Tên công tử mặt rỗ kia thấy Ấn Nhiễm Nguyệt nhào vào lồng ngực của Tần Tử Lăng liền xếp quạt giấy trong tay lại, sắc mặt âm trầm nói.

"A!" Nghe được âm thanh của tên công tư kia, Ấn Nhiễm Nguyệt liền giật mình một cái, vội vàng rời khỏi vòng tay ôm ấp của Tần Tử Lăng, núp sau lưng hắn.

"Từ Thất thiếu gia, hắn là thôn dân của thôn chúng tôi tên là Tần Tử Lăng, Ấn Nhiễm Nguyệt là tỳ nữ mà mẫu thân hắn thu dưỡng." Tào Cao Ngang trả lời.

"Ừm!" Tên công tử được xưng là Từ Thất thiếu gia kia nghe vậy thì sắc mặt mới tốt lên một chút, tay cầm quạt giấy chỉ vào Ấn Nhiễm Nguyệt nói với Tần Tử Lăng: "Tần Tử Lăng phải không, tỳ nữ này của ngươi đã được bản công tử coi trọng, ngươi ra giá đi."

Nghe được lời nói này của tên Từ Thất thiếu gia, sắc mặt Ấn Nhiễm Nguyệt càng tái nhợt hơn, bàn tay nắm chặt lấy góc áo của Tần Tử Lăng, giống như sợ hắn thật sự đem nàng bán đi.

"Nhiễm Nguyệt là người nhà của ta, không phải hàng hóa!" Tần Tử Lăng trầm mặt nói.

Ấn Nhiễm Nguyệt nghe hắn nói liền run lên bần bật, nước mắt rơi lã chả.

"Tần Tử Lăng, ngươi có biết rằng mình đang nói chuyện với ai không, vị này chính là thất thiếu gia của Từ Gia Bảo. Từ Gia Bảo đại diện cho cái gì thì không cần ta phải nhiều lời nhỉ. Từ thất thiếu gia coi trọng Ấn Nhiễm Nguyệt đó là vinh quang của Tần gia ngươi, cũng là phúc khí Ấn Nhiễm Nguyệt, nếu ngươi dám lải nhải ở đây, coi chừng bản công tử sai cho người đánh gãy chân chó của ngươi!" Tào Cao Ngang cầm quạt xếp chỉ vào Tần Tử Lăng, vẻ mặt cao ngạo nói, giống như hắn cũng là thiếu gia gì đó của Từ Gia Bảo vậy.

Tên Từ Thất thiếu gia kia nghe vậy thì “phạch” một tiếng mở chiếc quạt xếp thiếp vàng của mình ra đong đưa, vẻ mặt khoan thai đắc ý, hiển nhiên là chắc chắn khi Tào Cao Ngang nhấc lên danh hào của mình thì Tần Tử Lăng sẽ ngoan ngoãn khuất phục.

Lúc này đã có một vài hương thân ở lân cận tụ tập lại, lúc đầu khi thấy Tào Cao Ngang dẫn người bắt nạt Tần gia, trên mặt còn toát ra một ít vẻ oán giận bênh vực kẻ yếu, có vài anh nông dân đã chuẩn bị tiến lên hỏi cho ra lẽ, nhưng nghe thấy danh hào của Từ Gia Bảo liền lập tức thay đổi sắc mặt, chân vừa tiến lên liền vội vã rụt về, một vài người vợ đã vội nắm chặt lấy người chồng của mình.

Từ Gia Bảo là hào cường của Quận Phương Sóc này, không chỉ có trăm ngàn mẫu ruộng tốt, còn có không ít tử đệ nhậm chức ở trong thành của Quận Phương Sóc và mấy huyện lân cận, sản nghiệp trải rộng cả Quận Phương Sóc, Từ Gia Bảo ở ngoài cửa thành phía Tây còn xây cả tường thành cao lớn kiên cố, trong gia tộc nuôi dưỡng rất nhiều môn khách tư binh, tự thành một thế lực cường đại ở địa phương.

Ở Quận Phương Sóc, đừng nói là dân chúng bình thường, cho dù là một ít quan phủ đại nhân vật của Quận Phương Sóc khi gặp bảo chủ của Từ Gia Bảo thì mặt ngoài đều phải khách khí, không nguyện ý xung đột với bọn họ.

Nữ nhi của Tào gia gả cho Từ Nguyên Vũ thiếu bảo chủ của Từ Gia Bảo là người trời sinh khổng vũ hữu lực, thiên phú hơn người, tuổi còn trẻ đã là kình lực Võ sư, được vinh dự là một trong lục đại thanh niên cao thủ của Quận Phương Sóc.

Mặc dù tên Từ Thất thiếu gia này không phải là người có trọng lượng như Từ Nguyên Vũ, nhưng nói thế nào cũng là huynh đệ của Từ Nguyên Vũ, há lại là người mà những tên dân thường như hắn có thể chọc nổi.

Sau khi Tần Tử Lăng biết được thân phận của tên công tử mặt rỗ này thì trong lòng không khỏi trầm xuống, bên ngoài thì lại nở nụ cười khiêm dung chắp tay với hắn rồi nói: "Hóa ra là Từ Thất thiếu gia, vừa rồi tiểu nhân không biết thân phận của ngài, có nhiều đắc tội, xin ngài tha thứ cho."

"Ha ha, tiểu tử ngươi cũng xem như là người thông minh. Tiểu Nam, cầm hai mươi lượng bạc cho hắn." Từ Thất thiếu gia thấy dáng vẻ khúm núm của Tần Tử Lăng cũng không hề cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn đắc ý cười to một hồi, sau đó nói với một gã tùy tùng sau lưng mình.

"Tần Tử Lăng, còn không mau cám ơn Từ Thất thiếu gia! Đầu năm nay mạng người không đáng giá đâu, mua một ả nô tỳ lanh lợi của mấy người môi giới ở trong thành cũng chỉ cần khoảng mười lượng bạc mà thôi. Từ thiếu gia thoáng cái đã cho ngươi hai mươi lượng rồi!" Tào Cao Ngang lập tức cao cao tại thượng nói.

"Đa tạ Từ Thất thiếu gia khẳng khái, nhưng mà Ấn Nhiễm Nguyệt từ nhỏ đã ở trong nhà của chúng tôi, thân như người nhà, tiểu nhân thực sự không nỡ nàng, còn xin Từ Thất thiếu gia tìm một vị tỳ nữ cơ linh khác." Tần Tử Lăng chắp tay về phía Từ Thất thiếu gia rồi nói.

"Bản thiếu gia chỉ coi trọng Ấn Nhiễm Nguyệt!" Từ Thất thiếu gia sầm mặt lại, trong mắt lộ ra một vẻ tàn nhẫn.

"Còn xin từ Thất thiếu gia giơ cao đánh khẽ!" Trên mặt Tần Tử Lăng toát ra vẻ "khẩn cầu".

"Hừ! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!" Từ Thất thiếu gia không nhìn dáng vẻ khẩn cầu của Tần Tử Lăng, quạt giấy trong tay đập liên tiếp vào lòng bàn tay, lập tức liền có hai gã có khí tức hung hãn, mặc trang phục gia đinh, cơ ngực cao phồng lên, từ phía sau vọt lên.

"Dừng tay!" Đúng lúc này, Thôi thị nghe được những tiếng ồn ào ở bên ngoài liền vội vàng chạy tới trước cửa.

Mặc dù Thôi thị ăn mặc mộc mạc, nhưng trong khí chất đoan trang lại lộ ra vẻ quý khí của một thế gia vọng tộc, không giống như những thôn phụ bình thường khác, một tiếng gọi này của nàng làm cho hai gã gia đình dừng lại, quay đầu nhìn về phía Từ Thất thiếu gia và Tào Cao Ngang.

Tào Cao Ngang thấy Thôi thị ra đây liền tiến lên cười nói, lớp mỡ run run trên gương mặt nghiêm trang: "Thôi thẩm tới thật là đúng lúc, thẩm là người hiểu chuyện, vị này là Thất thiếu gia của Từ Gia Bảo, ngài ấy thấy Ấn Nhiễm Nguyệt thông minh lanh lợi, dáng dấp thanh tú nên nguyện ý dùng hai mươi lượng bạc để mua về nhà sai sử. Nhưng đưa con có đầu óc chậm chạp của thẩm bướng bỉnh không chịu, đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao."

Thôi thị nghe được tên công tử mặt rỗ trước mắt này là Thất thiếu gia của Từ Gia Bảo liền tay run một cái, sợi tơ cầu đang cầm trong tay liền rơi xuống mặt đất, ùng ục ục lăn đến trước chân của tên Từ Thất thiếu gia kia, bị hắn giẫm một cước.

Thôi thị lại làm như không thấy, nhìn Tần Tử Lăng rồi lại nhìn xem Ấn Nhiễm Nguyệt, cố nén những giọt nước mắt đang từ trong hốc mắt lăn xuống.

"Từ Thất thiếu gia, ta nguyện ý đi theo ngươi, ngươi đừng làm khó phu nhân và thiếu gia nhà ta nữa." Ấn Nhiễm Nguyệt bỗng nhiên khẽ cắn môi, sắc mặt tái nhợt nhìn tên Từ Thất thiếu gia kia nói.

"Nhiễm Nguyệt!" Thôi thị nghe vậy không khỏi buồn bã, nước mắt nhịn không được rơi lả chã.

"Phu nhân, thiếu gia, Nhiễm Nguyệt kiếp này không có duyên hầu hạ hai người, chỉ có thể cầu đời sau lại báo đáp hai người!" Ấn Nhiễm Nguyệt quay người quỳ xuống dập đầu với Tần Tử Lăng và Thôi thị.

Thôi thị liền vội vàng tiến lên ôm Ấn Nhiễm Nguyệt vào lòng, khóc giống như là lệ nhân.

Tần Tử Lăng xem thấy cảnh tượng này, trong lòng toát ra lửa giận cháy hừng hực, hận không thể triệu hồi Đồng Thi Linh Viên vả cho tên Từ Thất thiếu gia một bàn tay, đập hắn thành thịt muối.

Nhưng mà trong đầu Tần Tử Lăng càng lửa giận hừng hực thì mặt ngoài lại càng không hiển lộ ra, đầu óc nhanh chóng chuyển động.

Nếu là ở thái bình thịnh thế, hắn cũng dám tiến lên đối cứng một phên, không chịu những uất khí này, nhưng bây giờ là loạn thế, vương pháp giống như vật bài trí trước mặt cường quyền.

Từ Gia Bảo tài cao thế lớn, trong gia tộc không chỉ có cao thủ như mây, nghe nói Võ Sư Kình Lực Cảnh liền có hơn mười vị, hơn nữa còn trắng trợn súc dưỡng tư binh. Chuyện này nếu mà ở trong thời kỳ thái bình thịnh thế thì chính là tạo phản tội, sẽ bị diệt môn, nhưng ở trong thế đạo hiện giờ lại trở thành vốn liếng giúp Từ Gia Bảo quật khởi tranh bá, ngay cả quan phủ cũng không nguyện ý tranh chấp xung đột với Từ Gia Bảo.

Nếu bây giờ mà hắn tiến lên cứng đối cứng, hoặc là trực tiếp triệu hồi ra Đồng Thi thì mẹ của hắn và Ấn Nhiễm Nguyệt chắc chắn khó thoát khỏi cái chết, cho dù là ỷ vào sự trợ giúp của Đồng Thi may mắn đào thoát được thì cũng không tránh khỏi sự truy sát của Từ Gia Bảo.

"Nếu Từ Thất thiếu gia đã nhìn trúng Nhiễm Nguyệt thì đó cũng là phúc khí của nàng. Nhưng từ Thất thiếu gia cũng nhìn thấy rồi, mẫu thân của ta có cảm tình quá sâu với Nhiễm Nguyệt, chuyện này lại tới quá đột nhiên, cho nên rất khó tiếp nhận hiện thực, không biết ngài có thể để Nhiễm Nguyệt ở lại Tần gia thêm mấy ngày nữa, để các nàng hảo hảo tụ hợp; cũng để cho Nhiễm Nguyệt chậm rãi thu thập những vật phẩm của nàng." Suy nghĩ xoay nhanh, Tần Tử Lăng rất nhanh có lý do để thoái thác.

Mặc dù đã sớm biết Tần gia chắc chắn sẽ không dám phản kháng quái vật khổng lồ như Từ Gia Bảo, nhưng Ấn Nhiễm Nguyệt đang ôm Thôi thị thút thít khi nghe được những lời mà Tần Tử Lăng nói, trong lòng nàng vẫn có một loại cảm giác thất lạc cùng chua xót không nói ra được, khóc càng thương tâm hơn.

Từ Thất thiếu gia thấy Ấn Nhiễm Nguyệt khóc thương tâm như vậy liền ngẫm lại, cho dù hôm nay có cưỡng ép mang nàng đi, nàng khóc giống như lệ nhân như vậy cũng chả có niềm vui thú gì, hắn hơi nhíu rồi cau mày, nói: "Bản thiếu gia không thể đợi thêm mấy ngày đâu, chỉ một buổi tối hôm nay thôi, giờ này trưa mai ta sẽ phái người tới đón nàng."

Dứt lời, Từ Thất thiếu gia vung tay lên rồi quay người rời đi.

Bây giờ là loạn thế, hắn căn bản không cân nhắc chuyện mẹ con Tần gia dám mang theo Ấn Nhiễm Nguyệt đào vong trong đêm.

Tần Tử Lăng đưa mắt nhìn Từ Thất thiếu gia và Tào Cao Ngang mang theo gia đinh nghênh ngang rời đi, sắc mặt của hắn cũng dần dần trầm xuống, trong đôi mắt bình tĩnh ấy lộ ra sát ý âm tàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK