"Quý sự thì không dám nhận, chỉ là có chút chuyện muốn thương lượng với Diêm bang chủ, hi vọng Diêm bang chủ cho chút mặt mũi." Tần Tử Lăng chắp tay đáp lễ nói.
"Ha ha, dễ nói, dễ nói, Tần huynh mời ngồi." Diêm Khôi cười nói.
Tần Tử Lăng chắp tay nói tạ, sau đó ngồi xuống.
"Là như vậy Diêm bang chủ, ta ở cửa hàng thủy phấn yên chi 'Hoa Vận' có cầm một phần tiền lương. Hôm nay Vân chưởng quỹ tìm ta, nói là Diêm bang chủ chào giá có chút cao, Diêm bang chủ xem có thể hay không cho ta chút mặt mũi, chúng ta có thể thương lượng một chút về mặt giá cả hay không." Tần Tử Lăng nói.
"Hóa ra là vậy à, việc này nếu là người khác tới đây, ta khẳng định không nể mặt mũi, nhưng nếu là Tần huynh tới, vậy thì dù sao cũng phải cho chút mặt mũi. Như vậy đi, Dịch Hiên, ngày mai ngươi qua nói với Vân chưởng quỹ một tiếng, nể mặt Tần huynh đây, giá tiền này chúng ta có thể giảm một thành." Trên mặt Diêm Khôi hiện lên một nụ cười giả dối, vết sẹo trên mặt đang nhúc nhích giống như một con rết vậy.
"Được rồi, bang chủ." Dịch Hiên đứng dậy đáp.
"Diêm bang chủ cũng không cần phải nói giỡn với ta chứ, làm ăn kinh doanh rao giá trên trời thì ta có thể hiểu được. Nhưng chuyện mà các ngươi đang làm là không cần vốn, hơn nữa quy củ vẫn là phải có, rao giá trên trời là phá hủy quy củ và danh tiếng. Như vậy đi, ta nghe nói số tiền trước kia mà Vân chưởng quỹ giao là năm lượng, cho ta cái mặt mũi, tiếp tục giống như trước đi, chuyện này cứ như vậy bỏ qua." Tần Tử Lăng thản nhiên nói.
"Ba!" Diêm Khôi nghe vậy sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, vỗ bàn đứng dậy, khí huyết trên thân phun trào, hai mắt lộ ra vẻ hung quang, vết đao trên mặt động đậy mãnh liệt, lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ.
"Bang chủ!" Bảy tám gã đại hán khôi ngô đứng ở bên ngoài tràn vào ngay lập tức, từng người la lối om sòm, ma quyền sát chưởng.
"Làm gì vậy, tất cả lui xuống!" Dịch Hiên thấy vậy liền vội vàng đứng lên, quát lui những tên tráng hán từ bên ngoài xông vào.
Những gã đại hán kia hung hăng trừng Tần Tử Lăng một chút rồi mới thối lui ra bên ngoài.
"Bang chủ, ngài bớt giận đã." Sau đó Dịch Hiên cẩn thận từng li từng tí trấn an Diêm Khôi đang nộ khí xung thiên, sau đó mới nói với Tần Tử Lăng: "Tần tiên sinh, mặt mũi là 2 người cùng cho, phương pháp đàm phán này của ngài thực sự là quá không nể mặt của Diêm La Bang chúng tôi. Thật muốn truyền đi, người không biết chuyện còn tưởng rằng Diêm La Bang chúng tôi sợ Tần tiên sinh. Nếu không vầy đi, ta khuyên bang chủ của chúng tôi lại giảm thêm một thành."
"Năm lượng bạc chính là ranh giới cuối cùng của ta, nếu như Diêm bang chủ không đồng ý, vậy chúng ta liền mời mấy nhân chứng đến, hẹn thời gian so một trận. Ngươi thắng, chuyện này ta không hỏi đến, nếu như ngươi thua, sau này đừng đụng chạm đến cửa hàng thủy phấn yên chi 'Hoa Vận' nữa." Tần Tử Lăng nói.
"Ngươi cùng ta so ha ha!" Diêm Khôi nghe vậy nở nụ cười, Dịch Hiên ở trên và những bang chúng ở phía ngoài cũng đều hùa theo cười ha ha, giống như nghe được chuyện gì đó buồn cười nhất trên đời vậy.
"Thế nào, Diêm bang chủ không đồng ý sao" Trên mặt Tần Tử Lăng hiện lên vẻ "mờ mịt" nói.
"Ha ha, đồng ý, đương nhiên là đồng ý. Tần huynh nói thời gian đi." Diêm Khôi cười nói, ánh mắt nhìn Tần Tử Lăng giống như đang xem một thằng ngu.
"Buổi trưa ba ngày sau, liền ở nơi này đi, bên ta sẽ mời sư huynh Trịnh Tinh Hán làm chứng, người bên người thì tự ngươi đi mời." Tần Tử Lăng thản nhiên nói.
"Được, quyết định vậy đi." Diêm Khôi nói.
Tần Tử Lăng nghe vậy liền đứng dậy chắp tay một cái, sau đó quay người rời khỏi Diêm La Bang.
"Ha ha!" Tần Tử Lăng vừa đi, bọn người Diêm Khôi lại cất tiếng cười to lần nữa, liền vị cẩu đầu quân sư Dịch Hiên cũng là cười lắc đầu liên tục nói.
"Ta còn cho rằng người này không để ý đến gia cảnh khó khăn, luyện võ ba năm như một ngày, cuối cùng cũng đột phá đến Bì Mô cảnh thì nói thế nào cũng là một người có tâm tính trầm ổn kiên nghị, không nghĩ rằng lại là một gã ngu xuẩn cuồng vọng! Vừa mới đột phá đến Võ Đồ Bì Mô cảnh mà dám giao đấu với bang chủ, đây không phải là tự rước lấy nhục sao "
"Như vậy không phải là tốt sao, tránh phải làm những chuyện phiền phức kia." Diêm Khôi cười nói.
Tần Tử Lăng ra Diêm La Bang, nghe được tiếng cười từ bên trong đại môn truyền ra, nhếch miệng nở một nụ cười lạnh, chỗ sâu trong con ngươi nhìn như thanh tịnh lại hiện lên vẻ âm hiểm ngoan độc.
"Ngớ ngẩn, thật sự cho rằng ta sẽ giao đấu với cái loại rác rưởi như các ngươi sao, đơn giản là chỉ đùa với các ngươi, che giấu tai mắt người khác mà thôi."
Ngày thứ hai, Tần Tử Lăng tìm Trịnh Tinh Hán rồi nói kết quả đàm phán cho Trịnh Tinh Hán biết.
"Diêm Khôi là Võ Đồ Ngưu Bì cảnh lâu năm, đã ở cảnh giới này mài dũa bảy tám năm rồi, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến phong phú, xuất thủ hung ác, đệ đừng tưởng rằng trước đây Nam Cung Việt không thể đánh bại được đệ liền cho rằng tên Diêm Khôi này cũng chỉ tầm đó được, đó là hai khác niệm hoàn toàn khác nhau. Chân chính sinh tử giao đấu là dùng bất cứ thủ đoạn nào."
"Đệ đừng nhìn Nam Cung Việt có thiên phú hơn người, đột phá cảnh giới rất nhanh, điều này chỉ có thể nói rằng thành tựu tương lai của hắn có thể sẽ rất cao. Nhưng thời gian tu luyện của hắn còn ít, sống an nhàn sung sướng đã quen, chưa từng trải qua thực chiến hay kinh lịch hung hiểm nào, nếu như là giao đấu cùng cấp bậc, sợ là gã Diêm Khôi kia chỉ cần ba năm chiêu là có thể đánh bại hắn."
"Đương nhiên, hiện giờ thì Nam Cung Việt cũng đã cao hơn gã Diêm Khôi kia một cảnh giới rồi, mặc kệ là khí huyết tinh thuần, độ nhạy cảm của ngũ giác, hay là khả năng phản ứng nhanh nhẹn đều không phải là thứ mà gã Diêm Khôi kia có thể sánh bằng. Dưới loại tình huống này, cho dù là thời gian tu luyện của Nam Cung Việt có ngắn, không có gì thực chiến và kinh lịch hung hiểm gì, nhưng tên Diêm Khôi kia cũng không phải là đối thủ của hắn."
"Nhưng đệ vẫn chỉ có tu vi Ngưu Bì cảnh, hơn nữa nhìn khí huyết của đệ tiến triển chậm chạp, nếu như không phải lần trước khi giao đấu với Nam Cung Việt đệ biểu hiện ra trình độ cách đấu cao, thì ta chắc chắn sẽ không đề nghị đệ giao đấu với Diêm Khôi. Bây giờ thì đệ vẫn có một chút phần thắng, đấu với hắn ta một trận cũng tốt, gia tăng thêm chút kinh nghiệm thực chiến, có ta áp trận hẳn là không xảy ra vấn đề gì."
Sau khi Trịnh Tinh Hán nghe vậy, trầm ngâm một lát rồi nói.
"Đa tạ sư huynh nhắc nhở, đệ nhất định sẽ cẩn thận, sẽ không chủ quan khinh địch." Tần Tử Lăng trầm giọng nói.
"Ừm." Trịnh Tinh Hán gật gật đầu, sau đó nghĩ nghĩ nói ra: "Từ sau khi đệ đột phá đến Ngưu Bì cảnh, cả ngày toàn ở bên ngoài bôn ba, vừa về đến đây thì lại vùi đầu vào khổ luyện, sư huynh vẫn luôn không có cơ hội giao thủ với đệ, như vậy đi, hôm nay sẽ thử tài với đệ một chút, thử xem tình hình của đệ."
"Làm phiền sư huynh." Tần Tử Lăng lui ra sau mấy bước, vẻ mặt nghiêm nghị chắp tay nói.
Hắn đương nhiên biết rằng Trịnh Tinh Hán đang không yên lòng về hắn, muốn hiểu biết một chút rồi thuận tỷ đấu để chỉ điểm cho hắn một hai, vừa vặn những ngày này Tần Tử Lăng đều khổ luyện mỗi ngày, thậm chí mỗi ngày đều bị Đồng Thi đập cho tơi tả, cũng đang muốn nhìn xem hiệu quả sau những ngày này khổ luyện của mình.
"Bắt đầu đi!" Trịnh Tinh Hán cười nhạt một tiếng.
Dứt lời, Trịnh Tinh Hán cũng không đợi Tần Tử Lăng trả lời, thình lình tiến lên trước, sau đó trực tiếp đạp một cước, hung hăng đá vào vùng eo của Tần Tử Lăng.
Tần Tử Lăng vội vàng dùng cánh tay ngăn cản một chút.
Một cỗ lực lượng cường đại từ nơi giao nhau giữa chân và cánh tay truyền đến, như một con trâu điên đột nhiên đụng tới, mặc dù Tần Tử Lăng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng vẫn âm thầm kinh hãi, bước chân liên tục lui lại.
"Phản ứng vẫn rất nhanh a!" Trịnh Tinh Hán thấy thế cười lớn một tiếng, ngay lúc mà Tần Tử Lăng đang lui lại, hắn đã nâng lên thủ chưởng đao liên tiếp chém vào Tần Tử Lăng giống như là cuồng phong bạo vũ.