"Xem ra nếu như muốn điều khiển ba con Đồng Thì cùng một lúc một cách nhẹ nhàng thì phải dựa vào pháp ấn ngưng kết thần hồn." Tần Tử Lăng vuốt vuốt huyệt Thái Dương, thu hồi Viên Nhị và Tứ Thủ, chỉ để lại Viên Đại.
Hắn đặt tên cho con Đồng Thi quái điểu bốn đầu này là Tứ Thủ.
Sau đó, Tần Tử Lăng nhờ tới sự giúp đỡ của Viên Đại để xuống được sườn núi, một đường quay về Thôn An Hà, vừa về tới nhà, do mất máu quá nhiều, dùng não quá độ nên Tần Tử Lăng ngã đầu liền ngủ.
Mà đang ngủ Tần Tử Lăng lại không biết rằng, nếu như Lệ Mặc còn sống, nếu như lão ta biết được có người không cần sự trợ giúp của thần hồn pháp ấn mà có thể nhất tâm tam dụng, có thể điều khiển một lúc ba con Đồng Thi linh hoạt như cánh tay thì sẽ kinh ngạc đến trợn mắt hốc mồm.
. . .
"Tử Lăng, khí sắc của đệ hôm nay không được tốt lắm! Luyện võ cũng cần phải điều độ a, đặc biệt là ở trong tình huống thiếu thịt và dược liệu, nếu không sẽ là hăng quá hoá dở." Ngày thứ hai, khi Tần Tử Lăng đang điên cuồng đánh vào túi thiết sa, Trịnh Tinh Hán đi tới, quan tâm nói.
"Rất cảm tạ sư huynh đã quan tâm, gần đây đệ có chút cấp tiến, chẳng mấy chốc nũa là sẽ không sao." Tần Tử Lăng dừng lại, tiện tay cầm một cái khăn tay đang treo ở nhánh cây bên cạnh, vừa lau mồ hôi vừa nói cười với Trịnh Tinh Hán.
"Vậy là tốt rồi! Nhưng mà Bì Mô cảnh giới muốn tốn tiền hơn Luyện Cân Cốt rất nhiều, mặc dù bây giờ đệ có tiền thì cũng phải kiềm chế một chút, nếu không một khi đả thương thân thể, đừng nói là không có cách nào đột phá, tuổi lớn một chút còn bị bệnh quấn thân nữa." Trịnh Tinh Hán nói.
"Đúng rồi sư huynh, cái bao cát đặc chế và bí chế dược thủy này có thể mang về nhà được không? Huynh cũng biết là nhà đệ ở bên ngoài thành, trước khi mặt trời lặn liền phải rời đi, về đến nhà thì trời cũng chưa tối hoàn toàn, còn có một khoảng thời gian để luyện võ, cho nên đệ liền nghĩ. . ." Thái độ đầu tiên của Tần Tử Lăng là thành khẩn gật đầu, sau đó mới đột nhiên xoay chuyển, hỏi tới chuyện bao cát cùng bí chế dược thủy.
Đôi mắt Trịnh Tinh Hán sững sờ nhìn xem Tần Tử Lăng, biết hắn căn bản không nghe lọt những gì mình nói, miệng ngập ngừng, cuối cùng tức giận nói: "Được thì được, nhưng mà bao cát và dược thủy đều dùng dược liệu trân quý bí chế mà thành, đệ muốn mang về nhà thì cần phải dùng tiền mua, hơn nữa giá cả đắt đỏ, không thể nào miễn phí như ở trong võ quán."
"Cần bao nhiêu tiền?" Tần Tử Lăng nghe vậy không khỏi lộ vẻ vui mừng, chỉ cần có thể mang về nhà là được, tiền không thành vấn đề.
Bây giờ hắn đã có ba con Đồng Thi hộ thân, chờ thêm một thời gian, lại vào sâu trong sơn lĩnh hẳn là có thể bắt giết đến càng đáng tiền hung cầm mãnh thú.
"Bao cát hai lượng bạc, có thể dùng hơn nửa năm mới cần điều hòa dược nê một lần nữa. Phối chế một thùng dược thủy cần một phần dược tề bí chế, một phần dược tề cũng là hai lượng bạc, nhưng mà dược hiệu của dược thủy phối chế này chỉ có một tháng, sau một tháng phải tiếp tục mua dược tề." Trịnh Tinh Hán trầm mặt trả lời.
"Vậy sư huynh bán cho đệ một cái bao cát, mười phần dược tề." Tần Tử Lăng nghĩ nghĩ nói.
Trịnh Tinh Hán nghe vậy trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, hạ giọng nói: "Đệ mua nhiều dược tề như vậy làm gì?"
"Đệ cảm thấy dược thủy này đặc biệt phù với hợp thể chất của đệ, ngâm thời gian càng dài thì hiệu quả càng tốt, liền giống như việc phục dụng dược liệu bồi bổ vậy, nếu mà so sánh giá tiền thì còn có lợi hơn rất nhiều khi mua dược liệu bồi bổ bên ngoài, hơn nữa cường độ luyện võ của đệ rất lớn, cho nên. . ." Tần Tử Lăng cũng hạ giọng, vẻ mặt thần bí cảnh giác nói.
"Còn có chuyện như này?" Trịnh Tinh Hán đầu tiên là lộ vẻ nghi hoặc, sau đó rất nhanh liền cười nói: "Nếu quả thật là như vậy thì còn có thể giúp đệ tiết kiệm không ít tiền a."
Lý do mà Tần Tử Lăng đưa ra mặc dù có chút vượt quá dự kiến của Trịnh Tinh Hán, nhưng mà thể chất của con người là khác nhau, cho nên dược hiệu cũng xác thực sẽ có chút khác biệt, dược thủy của Hàn Thiết Chưởng Viện vốn là dùng các loại dược liệu quý báu bổ dưỡng bí chế mà thành, thật sự có hiệu quả chữa trị màng da, cường tráng gân cốt, tẩm bổ khí huyết. Nhưng mà đây chỉ là thuốc bôi, công hiệu chủ yếu vẫn là chữa trị màng da, cường tráng gân cốt , bình thường sẽ không có hiệu quả giống như Tần Tử Lăng nói.
Nhưng cũng không nói là không có ngoại lệ.
Nếu Tần Tử Lăng đã nói như vậy thì Trịnh Tinh Hán cũng lười suy nghĩ và chất vấn thêm, Tần Tử Lăng cũng không phải là một đứa con nít ba tuổi, cũng không phải là nhiều tiền có chỗ tiêu, nếu hắn đã quyết định mua với số lượng lớn thì nước thuốc này phải có đặc thù công hiệu với hắn.
"Đệ cũng nghĩ như vậy." Tần Tử Lăng thấp giọng nói.
"Được thôi, lát nữa ta sẽ chuẩn bị cho đệ một chút, đệ cứ cầm trước đi. Còn về chuyện tiền nong, nếu như bây giờ đệ không có nhiều tiền như vậy thì ta sẽ trả cho đệ trước, qua ít ngày đệ đưa lại cho ta là được." Trịnh Tinh Hán nói.
"Thật sự rất cảm ơn ý tốt của sư huynh, nhưng mà đệ có đủ bạc." Tần Tử Lăng nói, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hắn chỉ vừa mới tiến vào nội viện được có mấy ngày, mấy vị sư huynh đệ khác còn chưa thâm giao gì, đừng nói là cảm tình, ngay cả cách làm người của họ mà Tần Tử Lăng còn không rõ, nhưng con người của Trịnh Tinh Hán lại có chút ổn trọng, có khí độ của một vị đại sư huynh.
"Xem ra đệ nhận được không ít việc nha! Chả trách đệ phải mua thêm dược thủy về nhà, sau này bận rộn như vậy thì đúng là chỉ có thể tận dụng thời gian buổi tối để bổ sung. Nhưng mà, lấy người tiền tài giúp người tiêu tai, tiền này cũng không phải là dễ lấy như vậy, lúc làm việc thì đệ nhớ chú ý an toàn, nếu không giải quyết được thì cũng đừng làm việc theo cảm tính, dù sao thì tính mạng mới là thứ quan trọng nhất." Trịnh Tinh Hán nghe vậy thấm thía nói.
"Thật cảm tạ sư huynh, đệ sẽ chú ý. " Tần Tử Lăng gật đầu nói, đương nhiên sẽ không giải thích chuyện mình chỉ nhận có một công việc.
"Luyện công đi!" Trịnh Tinh Hán vỗ vỗ vai của Tần Tử Lăng rồi quay người rời đi.
Tần Tử Lăng cầm lấy khăn tay lau mồ hôi rồi lại bắt đầu luyện công, chờ đến khi mặt trời muốn xuống núi thì hắn mới đến hậu viện nộp tiền, cầm mười phần dược tề, khiêng một túi bao cát được chế từ dược nê hỗn hợp với mảnh thiết sa, nhanh chân rời đi võ quán.
Đi ra cửa thành, nghĩ đến việc nháy mắt lại tiêu hết hai mươi hai lượng bạc, trong túi bây giờ chỉ còn lại mấy khối bạc vụn, cộng lại ngay cả nửa lượng bạc cũng không đủ, Tần Tử Lăng không khỏi cảm khái một phen.
"Thật sự là xài tiền như nước chảy a! Xem ra vẫn phải mau chóng vào núi sâu bắt giết mãnh thú mới được, nếu không một lần đi săn chỉ kiếm được bốn năm lượng thì làm sao đủ cho mình tiêu xài. Hơn nữa một khi bắt đầu rèn luyện Bì Mô toàn thân thì việc bồi bổ mỗi ngày cũng cần tiêu tốn thêm, không có tiền làm sao được a!"
Trong lòng cảm khái, Tần Tử Lăng quay đầu ngóng nhìn Ô Dương Sơn Mạch như một con cự long chiếm cứ sau lưng Thành Phương Sóc, trong mắt toát ra vẻ nhiệt tình cùng chờ mong.
Ở sau trong Ô Dương Sơn mạch không chỉ có dị thú dị cầm, mà còn có một vài dược liệu vô cùng quý giá, đây mới thực sự là đồ đại bổ đáng tiền.
Nhưng mà hiện giờ thì Tần Tử Lăng cũng chỉ có thể ngóng nhìn ước mơ một chút mà thôi, Ở trong chỗ sâu của Ô Dương Sơn mạch là nơi vô cùng hung hiểm, có chút dị thú dị cầm thậm chí còn mạnh hơn Võ sư Kình Lực Cảnh rất nhiều, dù rằng hắn có ba con Đồng Thi hộ thân thì việc tiến vào bên trong cũng là chuyện tràn ngập hung hiểm, chớ nói chi là hiện giờ hắn còn chưa có biện pháp điều khiển ba con Đồng Thi trong thời gian dài và khoảng cách xa, thực lực của hắn cũng chỉ là Bì Mô cảnh.
Sau đó sáu ngày, Tần Tử Lăng vẫn luôn duy trì ban ngày đi võ quán luyện võ, cách mỗi đêm liền vụng trộm rời Thôn An Hà lên núi đi săn.
Sau sáu ngày, Tần Tử Lăng cảm giác chính mình đêm đó tổn thất khí huyết hoàn toàn khôi phục lại.