Lúc này Diêm Khôi đang nằm chổng vó, phát ra tiếng ngáy vang trời, hoàn toàn không biết trong hư không có một thần hồn đang ngó chừng hắn, khóe miệng còn mang theo một nụ cười lạnh lùng.
"Thời điểm đang ngủ là lúc mà thần hồn mê mang hư nhược nhất, dễ dàng nhất bị thần hồn nhập mộng, bị ác mộng trấn áp. Lần trước ở Từ Gia Bảo có quá nhiều cao thủ, đề phòng sâm nghiêm, dương cương khí huyết của tên Từ Nguyên Tiêu kia còn mạnh hơn tên Diêm Khôi này không ít, lúc đó mình lại vừa mới học được thần hồn chi thuật, cho nên không dám cho chuyện thêm phức tạp, trực tiếp dùng phi châm lấy tính mạng của hắn. Mấy tháng này mình tu luyện ngày đêm, thần hồn chi thuật ngày càng tinh tiến, Diêm La Bang này cũng chỉ là một tiểu môn tiểu phái, phần lớn là người bình thường không có bao nhiêu vũ lực huyết khí, cho nên chả cần cố kỵ gì, vừa vặn thử xem uy lực của nhập mộng mê thần chi thuật, cũng coi như là để gã Diêm Khôi này chết được rõ ràng minh bạch."
. . .
"Trả mạng cho ta! Trả mạng cho ta!" Diêm Khôi đột nhiên rùng mình khi nghe được những tiếng kêu thê lương rùng mình truyền từ ngoài xa đến gần.
Thanh âm càng ngày càng gần, càng ngày càng làm cho người ta sợ hãi, Diêm Khôi mở mắt ra, sau đó hắn thấy trên khe cửa của cửa sổ có những vết máu sền sệt đang tràn vào không ngừng.
Máu tươi không ngừng tràn vào, rất nhanh đã lan đến trong sàn nhà, dọc theo chân giường trèo lên.
"Người tới! người đâu mau tới đây!" Diêm Khôi vừa hoảng sợ vừa từ trên giường đứng lên, bỗng nhiên nhảy một cái, trực tiếp phá tan cửa sổ.
Diêm Khôi vừa mới phá tan cửa sổ, liền bị dọa đến hồn đều muốn xuất khiếu.
Chỉ thấy trong viện cũng toàn là máu tươi, những máu tươi này đang không ngừng phun trào trên mặt đất, từ từ biến thành một huyết nhân có thất khiếu đều chảy máu, bộ mặt vô cùng dữ tợn đáng sợ.
"Trả mạng cho ta! Trả mạng cho ta!" Gã huyết nhân này quơ cánh tay đang chảy máu ngừng chảy bò về phía Diêm Khôi.
"Người tới! Người mau tới đây!" Diêm Khôi một bên lui lại, một bên kêu to.
Tiếng rống vang vọng khắp sân, nhưng bốn phía lại yên tĩnh như chết, không có một chút động tĩnh.
"Không đúng, đây là mộng, nhất định là mộng! Ta muốn tỉnh lại, tỉnh lại!" Rốt cuộc thì Diêm Khôi cũng là bang chủ của một bang phái, bình sinh cũng xem như trải qua một chút sóng gió, rất nhanh ý thức được không chuyện thích hợp, trong lòng không ngừng giãy dụa hò hét.
Nhưng cho dù hắn biết đây là một giấc mơ, là giả, nhưng vẫn là không thể tỉnh lại, phảng phất như bị cơn ác mộng này trấn áp lại, những cảnh tượng kinh khủng bốn phía vẫn như cũ không ngừng vọt tới chỗ hắn, bên tai vẫn vang vọng những tiếng kêu thê lương làm cho người nghe sợ hãi.
Bất lực, khủng hoảng, đang không ngừng lan tràn trong lòng Diêm Khôi!
Hắn cũng đã từng mơ qua không ít ác mộng, nhưng chỉ cần nhận thức được là ác mộng thì sẽ rất nhanh liền có thể thoát khỏi đó, từ trong mộng cảnh tỉnh lại, nhưng hôm nay có làm thế nào cũng uổng công, hơn nữa cơn ác mộng này thật sự rất kinh khủng, rất chân thật, làm cho ý thức của hắn chỉ thanh tỉnh trong chốc lát rồi lại rơi vào trong những cơn ác mộng kinh khủng kia.
Diêm Khôi thấy được đôi huyết thủ đã vươn tới ngực của mình, móc trái tim mình ra, hắn còn nhìn thấy lỗ chân lông toàn thân đều đang không ngừng chảy máu.
"Đừng a! Tha mạng a!" Diêm Khôi kêu khóc.
"Diêm Khôi, nhìn xem ta là ai" trong hư không, đột nhiên xuất hiện một nam tử, gã ngồi xếp bằng, sau đầu có một vòng sáng chói lóa.
"Tần Tử Lăng! Ngươi, sao ngươi lại ở chỗ này" Diêm Khôi thấy Tần Tử Lăng liền lên tiếng kinh hô.
"Làm càn! Còn không quỳ xuống!" Diêm Khôi vừa kêu một tiếng liền có hai vị thần tướng người khoác kim giáp, tay cầm đao kích xuất hiện sau lưng Tần Tử Lăng, hai mắt trừng trừng, uy nghiêm hét lớn.
"Đây là mộng, lão tử làm đếch gì phải quỳ!" Trong lúc ngủ mơ Diêm Khôi bỗng nhiên ý thức được đây là mộng, ở trong giấc mộng rống to.
"Làm càn!" Hai vị thần tướng gầm thét lần nữa, mỗi người duỗi ra một cánh tay, bàn tay kia kim quang lóng lánh, không ngừng phóng đại, mang theo vô cùng nặng nề uy nghiêm như trời rơi xuống, một trái một phải, thoáng cái liền đem Diêm Khôi trấn áp trên mặt đất.
Diêm Khôi cảm thấy xương cốt toàn thân đều như muốn tan ra thành từng mảnh, muốn động đậy một chút cũng không được, hai bàn tay óng ánh kia còn đang không ngừng phóng ra uy nghiêm to lớn, trấn đến hắn sợ vỡ mật, rốt cuộc không phân biệt được đây là mộng vẫn là chân thực, vội vàng hét lớn: "Thiên thần tha mạng, tha mạng!"
"Ta hỏi ngươi một ít chuyện, ngươi phải thành thật trả lời, nếu không liền để ngươi vĩnh viễn ở lại ngao luyện trong cái huyết ngục này." Tần Tử Lăng mở miệng nói, trong mộng cảnh tiếng nói của hắn vô cùng uy nghiêm, giống như là thượng thiên mở miệng.
"Vâng, vâng, tiểu nhân nhất định thành thật trả lời." Diêm Khôi cuống quít dập đầu đạo.
Tần Tử Lăng đợi Diêm Khôi đình chỉ dập đầu rồi mới lên tiếng hỏi một vài vấn đề.
Diêm Khôi thành thật khai báo hết những vấn đề mà Tần Tử Lăng hỏi, như là trong những năm qua đã làm những chuyện xấu nào, cốt cán đồng lõa trong bang gồm những ai, tiền được cất ở chỗ nào, còn có tại sao lại đặc biệt nhằm vào cửa hàng thủy phấn yên chi "Hoa Vận" vân vân.
"Thật đúng là phát rồ a! Không giết ngươi đều có lỗi với những dân chúng bị ngươi hại chết!" Sau khi Tần Tử Lăng nghe xong, trong lòng sát ý phun trào, cười lạnh, trong đêm tối, một vòng hàn quang giống như tia chớp xẹt qua cổ Diêm Khôi.
Máu tươi lập tức từ trên cổ Diêm Khôi chảy xuống, Diêm Khôi rốt cục cũng tỉnh lại, hai tay che lấy cổ, muốn phát ra âm thanh, nhưng khí quản đã bị cắt vỡ, ngoại trừ những tiếng "Hô hô" ra, căn bản là chả có âm thanh nào khác nữa.
Máu tươi đang không ngừng tuôn ra từ giữa năm ngón tay của hắn, nhuộm đỏ hết chăn giường.
Rất nhanh, Diêm Khôi liền mở to hai mắt, không nhúc nhích.
"Có mấy lần thì Diêm Khôi đều suýt chút nữa liền muốn thoát khỏi ác mộng trấn áp, xem ra dựa vào tu vi thần hồn hiện giờ của mình, nhập mộng trấn áp Ngưu Bì cảnh thì không vấn đề gì lớn, nhưng đổi thành Thiết Bì cảnh hoặc người có ý thức đặc biệt kiên địnht thì có lẽ sẽ tương đối khó khăn." Trong hư không, thần hồn Tần Tử Lăng như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Diêm Khôi một lát, sau đó liền hóa thành một cơn âm phong, vquaasn lấy lưỡi dao rời khỏi phòng Diêm Khôi.
Sau khi rời khỏi phòng Diêm Khôi, thần hồn Tần Tử Lăng quấn lấy lưỡi dao, rất nhanh liền bay qua một căn phòng khác một cách thần không biết quỷ không hay.
Có một vài căn phòng, hắn đi vào rồi lập tức đi ra, có vài căn phòng sau khi hắn đi vào liền điều khiển lưỡi đao cắt cổ người đang ngủ mê, sau đó trong phòng rất nhanh liền tràn ngập mùi huyết tinh.
Những người bị hắn cắt vỡ yết hầu mất mạng này đều là những người mà Diêm Khôi nhắn nhủ trước đó, những người này không chỉ là cốt cán của Diêm La Bang, hơn nữa trong tay mỗi người đều có mạng người.
Sở dĩ Tần Tử Lăng có thể nhận biết những người này đều là bởi vì lúc Diêm Khôi trả lời vấn đề trong mộng, trong đầu sẽ tự động hiển hiện hình ảnh, mà thần hồn nhập mộng Tần Tử Lăng cũng có thể nhìn thấy những hình ảnh này.
"Đáng tiếc là còn ba người không ở trong hang ổ, bây giờ thì chỉ còn lại tên cẩu đầu quân sư Dịch Hiên nữa thôi." Thần hồn Tần Tử Lăng bay vào trong phòng của Dịch Hiên.
Rất nhanh, Dịch Hiên đột nhiên mở mắt, rón rén từ trên giường đứng lên, mặc xong quần áo, cầm một lưỡi dao mỏng đặt trong túi quần áo, sau đó gỡ một bức tranh sơn thủy được treo trên tường xuống, Dịch Hiên sờ tới sờ lui bức tường nhìn chả khác xung quanh là mấy, sau đó dường như đã sờ được cái gì, ngón tay của hắn bóp nhẹ cái khe trên tường, gạch trên tường lại bị xê dịch xuống.
Sau đó Dịch Hiên vươn tay vào trong móc ra một túi tiền nhỏ.
Mở túi tiền ra thì thấy có một chút ngân phiếu, một chút vàng lá và châu báu.
Sau khi Dịch Hiên lấy túi tiền ra liền rất nhanh rời khỏi căn phòng, một đường nhẹ chân nhẹ tay đi tới phòng Diêm Khôi.