Từ gia trang, trung tâm khu phía, trong một tòa nhà lớn nhất.
Đại đường rộng rãi, bầu không khí ngưng trọng.
Thi thể của Từ Nguyên Tiêu bị đặt nằm dưới đất, trong thời gian ngắn ngủi, thi thể đã xuất hiện thi ban, huyệt Thái Dương và ngực đã phát ra mùi hôi thối.
Một gã đạo sĩ mặc đạo bào màu trắng đang dùng khăn tay che miệng mũi lại, hơi hạ mình cúi đầu xem xét vết thương của Từ Nguyên Tiêu.
Đạo sĩ kia không phải ai khác chính là trước đó gã đạo sĩ mà Tần Tử Lăng đã nhìn thấy trong phòng luyện đan ở tiểu lâu.
"Tiên sư có phát hiện gì không?" Tên nam tử có thân hình cao lớn mà Tần Tử Lăng nhìn thấy trong phòng luyện đan trầm giọng hỏi, vẻ mặt cực kì âm trầm, hai mắt phun lửa, giống như một con hung thú đang muốn cắn người.
"Từ Thất công tử bị trúng thi độc, hơn nữa thi độc này ít nhất cũng là cao giai Đồng Thi hoặc thậm chí là Ngân Thi cấp. Nếu không thì với thân thể khoẻ mạnh, khí huyết dồi dào và cảnh giới Bì Mô của Từ Thất công tử thì cho dù bị người dùng châm nhỏ nhiễm phải thi độc đâm trúng huyệt Thái Dương và trái tim, còn chưa đến mức sẽ chết trước khi hạ nhân chạy đến." Bạch bào đạo sĩ trả lời, thần sắc che lấp.
"Cao giai Đồng Thi thậm chí Ngân Thi, chuyện này sao có thể" Nam tử cao lớn và mấy người bên cạnh nghe vậy liền thay đổi sắc mặt.
"Cao giai Đồng Thi thậm chí Ngân Thi, hiển nhiên rất là thưa thớt, cho dù là ở trong Thi Ma Tông thì ít nhất cũng phải là đà chủ mới có thể có được những con cương thi cỡ này. Nhưng mà, thi độc cỡ này thì ngược lại, muốn lấy được cũng không phải là khó lắm, đương nhiên đây chỉ là đối với những giáo đồ nội môn của Thi Ma Tông thôi." Bạch bào đạo sĩ nói.
"Ta đã tra hỏi qua, trước khi Nguyên Tiêu phát ra tiếng kêu thảm thì không ai từng vào trong gian phòng của hắn, hơn nữa người ở khu phía nam này đều là tộc nhân của Từ Gia Bảo ta, nô bộc tỳ nữ cũng đều là người có lai lịch rõ ràng, tuyệt không có khả năng có gian tế trà trộn vào đây được. Huống hồ, Từ Gia Bảo ta cùng Thi Ma Tông không có thù hằn gì với nhau, Nguyên Tiêu cũng chỉ là một đứa con thứ của ta mà thôi, không có địa vị trọng yếu gì trong gia tộc. Tại sao bọn họ lại muốn giết hắn" Nam tử cao lớn cau mày nói.
"Thế đạo hiện giờ quần hùng tranh hươu, thật sự muốn giết thì cần gì có thù hay không thù." Bạch bào đạo sĩ khinh thường cười lạnh, lại nói: "Từ bảo chủ có thể âm thầm liên thủ với Thánh giáo ta, những người trong thành kia chẳng lẽ sẽ không âm thầm liên thủ với Thi Ma Tông sao, hay là Từ bảo chủ thật sự cho rằng bọn hắn sẽ thành thành thật thật tuân thủ quy định của triều đình, trơ mắt nhìn xem Từ Gia Bảo các ngươi từng bước phát triển."
"Về phần có gian tế trà trộn vào hay không, chuyện này thì cần Từ bảo chủ hảo hảo điều tra, dù cho tường có kín đếu đâu đi nữa thì cũng có gió lùa qua khe hở. Chỉ là tại sao bọn hắn lại muốn giết Thất công tử thì thật sự là ta xem không hiểu! Không phải là cảnh cáo, làm vậy thì quá ngu xuẩn ấu trĩ!" Nói đến đây, bạch bào đạo sĩ lắc đầu.
"Mặc kệ là ngu xuẩn hay là ngây thơ, chỉ cần để cho ta thẩm tra ra bọn hắn có âm thầm liên thủ với Thi Ma Tông thì chắc chắn bọn hắn sẽ không thoát khỏi liên quan!" Từ bảo chủ nắm chặt hai tay, thần sắc dữ tợn nói.
. . .
Trong đêm tối, thần hồn của Tần Tử Lăng thần hồn đang bay trên không những khoảnh ruộng liên miên, chuyện phát sinh sau đó ở Từ Gia Bảo thì kẻ đầu têu như hắn lại chả biết gì.
Rất nhanh, thần hồn đã tới được chỗ gò núi nhỏ mà bản thể đang ẩn thân.
Còn chưa đến được chỗ ẩn thân của bản thể, một cơn gió đêm thổi tới, Tần Tử Lăng ngửi được mùi hôi thối của thi thể.
Tần Tử Lăng không khỏi giật mình trong lòng, nghĩ thầm: "May mắn hiện giờ đang là đêm hôm khuya khoắt, không có người đến nơi này, nếu không sẽ khó tránh khỏi việc bị bại lộ nơi ẩn thân."
Trong lúc suy nghĩ, thần hồn của Tần Tử Lăng đã về trong cơ thể.
Lần này thần hồn ở bên ngoài bay đi bay lại một thời gian rất dài, khi thần hồn trở về cơ thể của Tần Tử Lăng thì hắn cảm thấy rằng mình giống như bị bệnh một hồi, khí huyết vận hành không khoái.
"Xem ra sau này nếu thần hồn không đạt tới Phân Thần cảnh thì vẫn là không thể xuất khiếu trong thời gian dài, nếu không sẽ làm cho bản thể có nguy cơ gặp nạn, hơn nữa bản thể cũng sẽ trở nên suy yếu, sẽ làm chậm tiến trình luyện võ của mình." Trước khi trở về cơ thể và những phát hiện sau khi trở về cơ thể làm cho Tần Tử Lăng sinh lòng cảnh giác, âm thầm cảnh cáo chính mình.
Phân Thần cảnh, thần hồn có thể từ một phân thành hai, một phần ở bên ngoài, một phần ở bên trong để điều độ cơ thể, mà thần hồn rời thể trước khi đạt tới cảnh giới này, nhục thân sẽ trở thành một cái thể xác hoàn toàn không có hồn, vô ý thức, một khi có người phát hiện và phá hủy nhục thân, thần hồn liền không có chỗ ở, rồi sẽ không ngừng suy yếu và cuối cùng là tiêu vong.
Nghĩ thầm, Tần Tử Lăng thu hồi Đồng Thi Thông Tí Linh Viên, kéo lấy cái thân phận mệt mỏi lẻn về Thôn An Hà nhân lúc ánh trăng lặng yên.
Rón rén leo tường vào trong, Tần Tử Lăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang chuẩn bị tiến vào phòng mình thì đột nhiên dừng bước lại, sau đó chậm rãi quay người nhìn về phía tây sương phòng.
Cánh cửa của tây sương mở một nữa, đôi mắt mỹ lệ, thanh tú động lòng người của Ấn Nhiễm Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
"Khụ khụ, hơi bị tiêu chảy." Sắc mặt Tần Tử Lăng có chút lúng túng giải thích nói.
Ấn Nhiễm Nguyệt "A" một tiếng, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm Tần Tử Lăng, ở dưới ánh trăng đôi mắt của nàng càng thêm rực rỡ.
"Khụ khụ, sao ngươi còn chưa đi ngủ" Tần Tử Lăng hỏi, trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ, luôn cảm thấy ánh mắt của Ấn Nhiễm Nguyệt có thể xem thấu bí mật của hắn.
"Ngủ không được!" Ấn Nhiễm Nguyệt nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên người Tần Tử Lăng, thấp giọng trả lời.
"Không cần lo lắng, sau khi tỉnh dậy thì chuyện gì cũng sẽ qua, đi ngủ đi!" Tần Tử Lăng nhẹ nói.
"Ừm!" Ấn Nhiễm Nguyệt khéo léo nhẹ gật đầu, sau đó quay người trở về phòng.
Trở lại phòng, Ấn Nhiễm Nguyệt luôn cảm thấy hành vi đêm nay của Tần Tử Lăng rất khác thường.
"Người ra ngoài trước đó chắc chắn là thiếu gia, cho nên khi mình gõ cửa thì ngài không có mở, hơn nữa đi nhà xí lại thì cần gì leo tường, nhưng tại sao thiếu gia muốn giấu giếm nhỉ?"
Nằm ở trên giường, Ấn Nhiễm Nguyệt trăm mối vẫn không có cách giải, bất quá nhắc tới cũng kỳ quái, sau chuyện này, lại nghĩ tới những lời nói trước đó của Tần Tử Lăng, Ấn Nhiễm Nguyệt vậy mà an tâm hơn rất nhiều, không còn sợ hãi và tuyệt vọng với tương lai như trước nữa, trong lúc bất tri bất giác nàng liền thiếp đi mất.
Thấy Ấn Nhiễm Nguyệt trở về phòng, Tần Tử Lăng cũng trở về phòng, sau đó ngồi xếp bằng định thần, tu luyện "Bất Diệt Tinh Hà Quan Tưởng Đại Pháp" .
Lần tu luyện này cũng không biết là do vừa giết người hay không mà lúc tu luyện lại thuận theo tự nhiên, còn xuất hiện huyễn tượng.
Trong huyễn tượng, Tần Tử Lăng phảng phất như về tới kiếp trước, thân thể dần dần đông cứng, cho dù là hắn có cố gắng thế nào thì cũng không thể động đậy nổi một ngón tay, thời gian dần qua, làn da của hắn đã mất đi sức sống, trở nên khô cạn, sau đó thì cơ bắp bắt đầu hư thối, có những con giòi bọ màu trắng bò ra, bạch cốt hiển lộ.
Nhưng mà Tần Tử Lăng cũng không có kinh hoảng, mà bảo vệ tâm thần bất động.
Hiện tượng này có ghi lại trong "Bất Diệt Tinh Hà Quan Tưởng Đại Pháp".
Thần hồn chi đạo đem loại huyễn tượng này gọi là Thiên Ma, thần hồn tu luyện càng cường đại thì lúc tu hành cũng sẽ xuất hiện càng cường đại Thiên Ma.
Thiên Ma ý nói là ma chiếm cứ não hải Thiên Đình.
Khi thần hồn không ngừng mạnh lên thì trong đầu sẽ xuất hiện mặt trái của ý niệm thần hồn, ví dụ như sợ hãi, bất lực, lo nghĩ, khẩn trương, phẫn nộ, uể oải, bi thương, thống khổ, bực bội, bất an, ghen ghét, tức giận, cừu hận, giết chóc vân vân, những ý niệm này đều sẽ lớn mạnh theo.
Những mặt trái của ý niệm thần hồn này sẽ tương xung với bản tính ý niệm thần hồn, cho nên sẽ diễn sinh ra các loại Thiên Ma.
Khi có người bắt đầu tu luyện thần hồn, những Thiên ma này sẽ không ngừng lớn mạnh, nếu không thể thủ vững bản tâm, người tu hành sẽ lâm vào trong một thế giới hư ảo khác mà không thể thoát thân ra ngoài, không phải là thần hồn diệt vong thì cũng sẽ đánh mất bản thân triệt để trở thành một ma đầu lạc lối.
Cho nên khi tu hành thần hồn chi đạo không chỉ thần bí quỷ dị, mà lại rất hung hiểm.
"Tinh hà hùng vĩ, vòng đi vòng lại, vũ trụ bất diệt, tinh hà vĩnh tồn!"
Bỗng nhiên, Tần Tử Lăng thấy được mênh mông tinh hà cùng vị nam tử đang ngồi xếp bằng ở trong tinh hà vĩ ngạn kia, một loại lực lượng như tuyên cổ bất diệt đang nhộn nhạo trong lòng, đủ loại thịt nhão bạch cốt thi thể nhao nhao tán đi.
Chỉ là thi thể bạch cốt vừa mới tán đi thì Tần Tử Lăng lại đột nhiên hãm sâu vào trong một đám nữ tử trẻ tuổi không mảnh vải trên thân, cho người ta cảm giác muốn dục tiên dục tử, làm cho Tần Tử Lăng suýt chút nữa là không nguyện ý tỉnh lại, tình nguyện tiếp tục trầm luân như vậy.
Bất quá cuối cùng thì Tần Tử Lăng vẫn thủ vững bản tâm, trong đầu không ngừng đi quan tưởng bức " Bất Diệt Tinh Hà Quan Tưởng Đồ" kia, vĩnh hằng bất diệt, to lớn vô tận chân ý.
Đủ loại huyễn tượng xuất hiện, lại từng cái biến mất.
Không biết đã trải qua bao lâu, khi Tần Tử Lăng muốn mượn " Bất Diệt Tinh Hà Quan Tưởng Đồ" để đánh tan huyễn tượng thì trong hư không xuất hiện một vị nam tử thân khoác kim giáp, lưng đeo bội kiếm, toàn thân tản ra kim quang, cho người ta một cảm giác vô cùng uy nghiêm, phảng phất như là thiên thần.
Thiên binh của Thiên Đình!
Tần Tử Lăng không khỏi đại hỉ trong lòng, biết rằng mình đã trấn áp được những thiên ma được hình thành từ mặt trái của ý niệm thần hồn, nên cuối cùng những thiên ma này đều đã đền tội, hóa thành thiên binh của Thiên Đình để thủ vệ đầu óc hắn.
Thiên binh Thiên Đình không phải là tồn tại thực chất, không cách nào hiện thân để công kích nhục thân, nhưng khi ở trong thần hồn giao chiến lại có thể triệu hoán ra để chiến đấu.