Bức tường của Phương Sóc Quận Thành cao hai mươi mét, nguy nga tráng lệ, giống như một con cự thú đang ẩn mình dưới chân của Ô Dương Sơn Mạch.
Tường thành và cửa thành đều có những binh sĩ mặc áo giáp, cầm đao kiếm thương kích trong tay tuần tra trấn giữ, lộ ra vẻ sâm nghiêm nghiêm nghị.
Lúc này, mặt trời vừa mới từ từ dâng lên từ đường chân trời xa xôi.
Ngoài cửa thành đã tụ tập rất nhiều những bách tính ở ngoài thành đang muốn vào thành, những người dân này ăn mặc mộc mạc, nhưng so với đám lưu dân, dân chạy nạn đang sợ hãi tụ tập ở một bên quan đạo, muốn tiến lên những lại không dám thì đã tốt hơn rất nhiều.
Đám chạy nạn lưu dân này người nào người nấy quần áo tả tơi, bẩn thỉu, da dẻ xanh xao vàng vọt, dáng vẻ nghiêng nghiêng ngả ngả, dinh dưỡng không đầy đủ.
Thậm chí Tần Tử Lăng còn nhìn thấy mấy cỗ thi thể nạn dân đang nằm ngang ven đường ở ngoài thành, có một gã nha dịch đang sai người đem những thi thể này mang lên xe hai bánh cải tiến, sau đó kéo về phía bãi tha ma ở ngoài thành.
"Ai, thế đạo này lúc nào mới khá hơn đây!"
"Đúng vậy a, nghe nói châu mục Vương Lang ở Nam Định Châu đã tự lập làm vương, giết mấy kẻ không theo đầu người lăn đầy đất, máu chảy thành sông, nói không chừng vào ngày nào đó gã sẽ giết đến Vân Châu của chúng ta đó!"
"Nghe nói một phiên quốc ở Tây Nam tên là La Điện Quốc cũng phản rồi, nhiều lần xâm chiếm biên giới, đốt giết cướp giật, việc ác bất tận, rất nhiều bách tính đều đã thoát đi Quận Hợp Nhai."
"Nghe nói bên Quận Cửu Cao cũng bị lũ lụt, nạn châu chấu mấy năm liên tục, rất nhiều bách tính ở đó không thu hoạch được một hạt lương thực nào, nhưng quan phủ không chỉ không mở kho lúa chẩn tai, mà còn tiếp tục gia tăng thuế má, khiến cho dân chúng lầm than, nhiều nơi nhao nhao cầm vũ khí nổi dậy, tạo phản làm loạn. Hiện giờ nghe nói bên Cửu Cao Quận là xương trắng lộ bên đường, ngàn dặm không gà gáy, thật sự là thê thảm."
"Hừ, Quận Phương Sóc của chúng ta thì tốt hơn chỗ nào? Hiện giờ dân chúng bình thường ai dám đi xa nhà? Khắp nơi đều là mã tặc đạo tặc làm loạn, cũng chỉ có ở xung quanh thành trì mới bình yên được một chút, có chút người ở, rời đi bên ngoài hơn mười dặm, ngươi xem một chút còn có mấy hộ gia đình? Những gã làm quan kia chỉ biết ở trong thành tranh quyền đoạt thế, tầm hoan tác nhạc, ức hiếp bách tính, thu liễm tiền tài, lại không có người nào chịu mang binh tiêu diệt đạo tặc."
"Xuỵt! Lời này cũng không thể nói lung tung!"
"Ai, thế đạo này không yên ổn a!"
". . ."
Tần Tử Lăng đứng ở trong đám người, nhìn cảnh tượng trước mắt, nghe mọi người thấp giọng thì thầm, không khỏi thở dài một hơi thật sâu.
Trước kia, hắn chỉ trông thấy nỗi khổ loạn thế ở trong sách lịch sử, xem mạng người như cỏ rác, thậm chí coi con cái là thức ăn, những chuyện này rốt cuộc cũng quá mức xa xôi, thân ở thời đại phồn hoa thịnh thế, văn minh và khoa học kỹ thuật phát triển, bất kỳ tưởng tượng nào của Tần Tử Lăng đều rất yếu ớt.
Thẳng đến mười ngày trước, hắn trùng sinh trong cái thế giới phong kiến loạn thế rất giống với những miêu tả trong sách lịch sử, hắn mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là loạn thế cực khổ, loạn thế nhân mạng như cỏ rác.
Trong thời buổi loạn thế này, hắn không quyền không thế, gia cảnh bần hàn, nhà thì ở trong một thôn trang bên ngoài thành, chỉ có những bức tường thấp hư hại phòng hộ, võ đạo của bản thân cũng chả có thành tựu gì, chỉ là một gã Võ Đồ Luyện Cân Nhục bình thường, chỉ có thể đối phó với ba năm thằng cao to chưa từng luyện võ, một khi chiến loạn lan tràn đến Quận Thành, hoặc là có mã tặc giặc cỏ chạy đến vùng này, chút bản lãnh này của hắn ngay cả tự vệ cũng khó khăn, thì đừng nói chuyện bảo hộ người nhà, cứu vớt thương sinh, đó chẳng qua chỉ là một chuyện tiếu lâm mà thôi.
Cho nên, vài ngày trước, sau khi Tần Tử Lăng nhận rõ tình cảnh của mình, trong lòng phi thường tuyệt vọng.
Thẳng đến hôm qua, trong lòng Tần Tử Lăng mới đốt lên hi vọng.
Ngón cái và ngón trỏ của tay phải nhẹ nhàng di chuyển một chút phần da văn màu đen nhàn nhạt trên ngón út tay trái, Tần Tử Lăng ngang nhiên bước vào cửa thành.
Quận Thành chia làm nội thành và ngoại thành.
Nội thành có tường thành và sông hộ thành khác, ở bên trong đều là hào môn vọng tộc, quan lại quyền quý của Quận Thành.
Đông Tây có 4 con đường chính và Nam Bắc có 6 con đường chính, đem toàn thành chia thành những phố phường lớn nhỏ không đều.
Sau khi Tần Tử Lăng tiến vào cửa thành phía Tây, xuyên qua hai con đường chính, xe nhẹ đường quen đi tới một tòa nhà lớn có trưng hai con sư tử đá trước cửa ở thành Tây.
Đại môn của trạch viện có màu son, trên đầu có treo một tấm bảng hiệu, viết bốn chữ lớn cứng cáp hữu lực, "Hàn Thiết Chưởng Viện".
Tần Tử Lăng đẩy đại môn màu son ra, hiện ra ở trước mặt hắn là một luyện võ tràng rộng rãi.
Trong luyện võ tràng đã tụ tập hai mươi người, có nam có nữ, nam nhiều nữ ít.
Hai mươi người đều rất trẻ trung, vài người đang luyện quyền chưởng, vài người nắm lấy tạ đá luyện lực, còn vài người thì vây quanh cọc mộc nhân. . .
Có một vị nam tử đang ngồi ở dưới một gốc cây đại thụ nằm trong nơi hẻo lánh của luyện võ tràng.
Hai bên tóc mai của hắn mặc dù đã hơi trắng bệch, thân thể gầy gò cũng có chút còng xuống, nhưng khung xương lại rất lớn, nhất là hai bàn tay, lớn hơn người bình thường rất nhiều, cho người ta một cảm giác là khí độ uy mãnh.
Hắn chính là Tả Nhạc quán chủ của võ quán "Hàn Thiết Chưởng Viện".
"Quán chủ, Tử Lăng cho ngài thỉnh an." Tần Tử Lăng tiến vào võ quán, tới trước mặt Tả Nhạc cúi đầu thỉnh an.
Tả Nhạc phối hợp bưng trà uống, cũng không ngẩng đầu lên chỉ phất phất tay, ra hiệu hắn tự đi tập luyện.
Tần Tử Lăng đối với phản ứng xa cách của Tả Nhạc cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Cái loại học đồ chỉ có cảnh giới Luyện Cân Nhục như hắn bất quá chỉ là đối tượng kiếm tiền của Tả Nhạc mà thôi, hôm nay đến một nhóm, ngày mai đi một nhóm, không phải là môn đồ đệ tử chân chính của ông ta.
Chỉ có những người đạt tới Luyện Bì Mô mới có thể vào pháp nhãn của lão, trở thành đệ tử mà lão trọng điểm vun trồng, cũng chỉ có bọn hắn mới có tư cách xưng hô Tả Nhạc một tiếng sư phụ, những người giống như Tần Tử Lăng chỉ có thể xưng quán chủ.
Tần Tử Lăng vừa mới quay người lui ra, một gã nam tử trẻ tuổi đâm đầu đi tới, trên người gã mặc thượng đẳng sợi tổng hợp quần áo luyện công, hai mắt dài nhỏ, bờ môi rất mỏng, ẩn ẩn lộ ra một tia âm lãnh bạc tình bạc nghĩa khí chất.
"Tử Lăng, lát nữa theo ta luyện tay một chút." Nam tử trẻ tuổi đi đến trước mặt Tần Tử Lăng dậm chân, híp hai mắt lại, nhìn hắn với ánh mắt trêu tức và khinh miệt, nói bằng giọng điệu không được phản kháng.
"Được rồi, Nam Cung sư huynh." Tần Tử Lăng có chút khom người trả lời, biểu lộ bình tĩnh, chỉ là trong đôi mắt hiện lên một vòng hàn mang mà người khác không phát hiện được.
Nam Cung Việt thấy Tần Tử Lăng vậy mà không lộ vẻ tức giận hoặc kinh hoảng, đôi mắt híp kia của hắn không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh thì khóe miệng của hắn cong lên một nụ cười lạnh khinh miệt, sát vai Tần Tử Lăng bước qua.
"Tả Sư, buổi sáng tốt lành!" Nam Cung Việt rất nhanh bước tới trước mặt Tả Nhạc, vẻ âm lãnh cao ngạo trên mặt đã sớm biến mất không thấy nữa, thay vào đó là vẻ khiêm cung.
"Con tới rồi!" Thái độ của Tả Nhạc đối với Nam Cung Việt rõ ràng là có sự khác biệt, thấy gã qua đây chào hỏi, không chỉ buông xuống chén trà trong tay, còn mỉm cười gật gật đầu với gã, ánh mắt còn sắc bén của lão đang dò xét gã từ trên xuống dưới.
"Huyết khí bành trướng như nước thủy triều, phun trào hữu lực, xem ra hôm qua phụ thân của con lại hao tài. Nhưng mà với thiên phú và tuổi tác hiện giờ của con, hết thảy đều là đáng giá. Chỉ cần concó thể tiếp tục dùng màng da phong bế huyết khí, không ngừng áp súc rèn luyện nó, siêng năng tu hành, sẽ có hi vọng không nhỏ luyện được kình lực. Chỉ có luyện được kình lực thì mới có thể phát huy ra uy lực chân chính Hàn Thiết Chưởng, mới xem như đăng đường nhập thất trên võ đạo, mới có thể trở thành võ đạo lão sư, một mình gánh vác một phương, ở Phương Sóc Thành của chúng ta cũng miễn cưỡng được xem là một nhân vật." Ánh mắt của Tả Nhạc lợi hại đến mức dường như có thể nhìn thấu ngũ tạng lục phủ của Nam Cung Việt, rất nhanh trên mặt lão lại hiện một tia mừng rỡ nói.
Nam Cung Việt thấy sư phụ khen gã, còn nói gã có hi vọng không nhỏ luyện được kình lực, trên mặt không khỏi lộ ra một tia đắc ý, bất quá Nam Cung Việt rất nhanh liền thu hồi vẻ đắc ý của mình, mà là lần nữa khiêm cung khom người nói: "Đây hết thảy đều do Tả Sư dốc lòng dạy bảo, mới có đệ tử hôm nay."
"Ha ha!" Tả Nhạc nghe vậy không khỏi thoải mái cười to, càng xem Nam Cung Việt thì càng thích, liền gọi hắn tới ngồi bên cạnh mình, thấp giọng dạy bảo riêng cho hắn.
. . .
"Thế nào, Nam Cung Việt lại muốn tìm ngươi luyện tập sao?" Một bên khác, một thằng cao to đang giơ tạ đá luyện lực, dáng dấp cường tráng như trâu, lồng ngực rộng rãi đen nhánh giống như được làm bằng sắt, hắn tiện tay ném một cái tạ đá cho Tần Tử Lăng đang bước tới, hai mắt nhìn về phía Tả Nhạc và Nam Cung Việt đang nói chuyện ở dưới cây đại thụ, vẻ mặt mang theo một vẻ khinh thường cùng chán ghét.
Người này tên là Lưu Tiểu Cường, là học đồ có quan hệ hơi tốt của Tần Tử Lăng ở trong võ quán.
"Ừ" Tần Tử Lăng một bên đáp lời, một bên bước nhanh về phía trước tiếp được tạ đá.
Chỉ là tạ đá quá nặng, mặc dù hắn đã tiếp được, bước chân lại có chút không vững vàng, lui về sau một bước mới đứng vững.
"Hắn đang cố ý muốn cho ngươi nếm mùi đau khổ!" Trên mặt của Lưu Tiểu Cường hiện lên vẻ bất bình nói.
"Ta biết!" Tần Tử Lăng cười khổ nói, nói xong lại nhìn sang một vị nử tử trẻ tuổi đang luyện quyền cước ở một bên khác của luyện võ tràng.