"Ồ!" Gã nam tử kia lộ ra vẻ hoang mang, sau đó lại lắc đầu, quay người đi vào lầu nhỏ.
"Mặc dù lực công kích của Thần hồn chi đạo ở giai đoạn trước không mạnh, nhưng tới lui vô tung vô ảnh tính và tính đặc thù lại không phải là chuyện mà võ đạo có thể sánh được." Tần Tử Lăng thấy gã nam tử kia không hề phát hiện được gì, lúc này mới đột nhiên lấy lại tinh thần, bây giờ mình đang là một du hồn, mắt thường của gã nam tử kia căn bản không có cách nhìn thấy mình, không khỏi nhịn không được cười phá lên, đồng thời cũng âm thầm mừng rỡ tự đắc.
Tần Tử Lăng thầm nghĩ, thần hồn đã trôi qua tiểu lâu kia.
Hắn luôn cảm giác khí tức trong cái lầu nhỏ này có chút không giống, thậm chí có thể nói lộ ra một vẻ âm trầm quỷ dị, trong mơ hồ còn có từng sợi huyết khí bay lên, quanh quẩn xung quanh lầu nhỏ.
Một gian nhà ở giữa lầu nhỏ có trưng bày một cái đan lô, bên dưới đan lô có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Bên cạnh đan lô có một tên đạo đồng đang quạt lửa, một tên đạo đồng khác thì đang đứng hầu ở sau lưng của một đạo sĩ.
Lão đạo sĩ kia ngồi xếp bằng bên cạnh cái đan lô, lão mặc đạo bào màu trắng, ống tay áo có thêu ba đóa hoa sen màu máu, khuôn mặt thanh tú, có để năm sợi râu dài, niên kỷ độ chừng bốn mươi năm mươi, nhìn hơi có vẻ đạo cốt tiên phong.
Trong tay đạo sĩ đang nắm một cây phất trần, bên cạnh thả là một cái chậu đồng có dịch thể màu máu.
Dịch thể màu máu kia cực kì đậm đặc, cũng không biết là dùng cái gì luyện thành.
Đạo sĩ quan sát hỏa hầu của đan lô, thỉnh thoảng lại cầm phất trần chấm một cái vào trong chậu đồng, sau đó hất lên, liền có một chất lỏng màu đỏ hóa thành một sợi dây đỏ xẹt qua không trung rơi vào trong đan lô.
"Tiên sư, tiến độ của viên Cửu Chuyển Huyết Nguyên Tráng Cốt Bí Đan này tới đâu rồi." Nam tử bước vào phòng luyện đan, hơi chắp tay với gã đạo sĩ kia, hỏi.
"Hết thảy tiến triển thuận lợi, hiện giờ còn thiếu tinh huyết của ba con dị thú cuối cùng nữa thôi, nhưng mà một con trong đó nhất định phải là Nhị phẩm Huyết Văn Ly Tính, còn hai con còn lại thì chỉ cần không phải dị thú bị thuần hóa nuôi dưỡng trong nhà là được, yêu cầu thì không có, nhưng phẩm giai càng cao càng tốt, tỉ lệ thành đan càng cao, phẩm chất đan dược cũng sẽ càng tốt." Gã đạo sĩ được xưng là tiên sư kia cầm cây phất trần hất lên, cũng không thèm đứng dậy mà chỉ là đan xen ngón trỏ với ngón cái lại với nhau, lập chưởng hành lễ, nhẹ nhàng trả lời, dáng vẻ như là một cao nhân đắc đạo phong khinh vân đạm.
"Chuyện về dị thú thì tiên sư không cần phải phí sức, ta tự có an bài, sẽ mau chóng đưa tới. Chỉ là chuyện luyện đan này thì cần tiên sư để bụng nhiều hơn." Trong đôi mắt của gã nam tử hiện lên một vẻ vui mừng, từ tốn nói.
"Dễ nói, dễ nói. Bất quá chuyện luyện đan này rất là hao tâm tổn sức, thương thế của ta chưa lành, chỉ sợ đến thời khắc mấu chốt lại thất bại trong gang tấc. Cho nên còn cần Từ bảo chủ lại đưa tới cho ta sáu vị đồng năm sinh vào giờ dương tháng dương năm dương và sáu vị đồng nữ sinh vào giờ âm tháng âm năm âm dùng để chữa thương." Đạo sĩ vẫn giữ cái vẻ phong khinh vân đạm như cũ nói.
"Chỉ cần tiên sư có thể luyện ra Cửu Chuyển Huyết Nguyên Tráng Cốt Bí Đan, đừng nói là sáu vị đồng nam đồng nữ, dù là mười vị trăm vị thì ta cũng sai ngươi bắt tới." Từ bảo chủ Từ Bằng Côn nói.
"Từ bảo chủ quả nhiên là người làm đại sự!" Đạo sĩ có chút chắp tay, nói.
Tần Tử Lăng ở bên ngoài cửa sổ nghe được đoạn đối thoại của hai người này, thần hồn cũng nhịn không được khẽ run rẩy, nếu không phải thấy được gã đạo sĩ và tên nam tử kia đều là nhân vật lợi hại, mà hiện giờ hắn chỉ có thể miễn cưỡng khu động Tú Hoa Châm, sợ là thật sự sẽ liều lĩnh xông vào chém giết hai tên ác ma mặt người dạ thú, cực kỳ tàn nhẫn máu tanh này.
Ngay lúc Tần Tử Lăng đang phẫn nộ đến thần hồn đều run rẩy thì gã đạo sĩ đang đối mặt với cửa sổ kia dường như đã nhận ra điều gì, nhìn thẳng về phía vị trí của Tần Tử Lăng, hai mắt dị thường sắc bén, giống như có điện quang bắn ra.
Tần Tử Lăng thấy thế không khỏi giật nảy mình, vội vàng bay đi, không còn dám nhìn trộm nữa.
Nhìn Huyết Phách dương cương chi khí của gã đạo sĩ kia cũng chả kém tên nam tử kia là bao, nhưng ánh mắt của hắn lại làm cho Tần Tử Lăng có cảm giác như mình có thể bị nhìn thấu vậy.
"Cũng không biết tên nam tử kia và gã yêu đạo kia là ai mà có cảm ứng nhạy cảm như vậy. Xem ra mặc dù thần hồn là vô tung vô ảnh, mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng cao thủ dựa vào giác quan nhạy cảm vẫn có thể cảm nhận được." Tần Tử Lăng vừa bay vừa thầm giật mình trong lòng.
Hắn biết được rằng cho dù là mình tu luyện thần hồn chi đạo, có thủ đoạn thần quỷ khó lường, nhưng nếu như muốn giết chết cao thủ chân chính cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Đương nhiên trừ phi đối phương có thể phá giải bí thuật thần hồn chi đạo, nếu không một khi bị tu sĩ thần hồn đạt đến Khu Vật cảnh để mắt tới, lấy thủ đoạn quỷ dị và xuất quỷ nhập thần của tu sĩ thần hồn, chắc chắn sẽ làm cho đối phương ăn ngủ không yên.
Sau khi rời đi tòa tiểu lâu kia, Tần Tử Lăng không còn dám gây thêm phiền toái nữa.
Mặc dù thần hồn của hắn miễn cưỡng đạt đến Khu Vật cảnh, nhưng nhục thân của hắn lại quá yếu ớt, ly thể trong một thời gian dài, nhục thân không có thần hồn chủ trì khó tránh khỏi sẽ suy bại.
Huống hồ, đêm nay nhìn thấy tên nam tử và gã yêu đạo kia dường như đã mơ hồ cảm nhận được hắn, điều này cũng làm cho Tần Tử Lăng sinh lòng cảnh giác.
Một đường tiếp tục xuyên tường tìm kiếm, Tần Tử Lăng rốt cục tìm được Từ Nguyên Tiểu đang nằm ngáy o o trong một căn phòng ở một khu vực khá vắng vẻ, dù là diện tích hay là trang trí đều xấu hơn rất nhiều so với những đại trạch viện ngoài kia.
"Tên Từ Nguyên Tiêu này ở bên ngoài thì vênh vang đắc ý, dường như là đại lão gia, nhưng ở trong Từ Gia Bảo này cũng chỉ là một đứa con thứ mà thôi, chỉ có thể ở trong một căn phòng hẻo lánh, không được tính là nhân vật gì." Tần Tử Lăng nhìn thoáng qua Từ Nguyên Tiêu đang nằm ngáy o o, rất nhanh liền về tới gốc cây đại thụ đang giấu Tú Hoa Châm kia, cuốn lấy Tú Hoa Châm quay về phòng ngủ của Từ Nguyên Tiêu.
Lăng không bồng bềnh nhìn xem ngủ tên Từ Nguyên Tiêu đang ngủ giống như con lợn chết, với tính cách trước kia của Tần Tử Lăng, vì thống khoái giải mối hận trong lòng thì chắc chắn hắn sẽ nhập mộng hiện thân nói cho tên này biết rằng người giết ngươi chính là tên thảo dân mà ban ngày ngươi không coi ra gì kia, nhưng lúc này thì tâm tính của Tần Tử Lăng lại bình lặng như nước, ánh mắt giống như nhìn người chết vậy, không mang theo sắc thái tình cảm nào.
Một luồng hàn quang xẹt qua không trung, mang cơn âm phong lành lạnh, một cây Tú Hoa Châm dài bằng ngón tay cái bỗng nhiên đâm vào huyệt Thái Dương của Từ Nguyên Tiêu.
"A!" Tiếng kêu thảm thiết thê lương đột nhiên vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Từ Nguyên Tiêu bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, dùng tay che lấy huyệt Thái Dương, nơi đang có máu tươi từ từ chảy ra.
Đúng lúc này, một luồng hàn quang rơi vào trong ngực của Từ Nguyên Tiêu, lần này một sợi tơ máu chảy ra vẩy lên trên giường một vài giọt máu.
Những giọt máu kia vậy mà mang theo một mùi hôi tanh tưởi.
"A!" Cả người của Từ Nguyên Tiêu lăn lông lốc xuống giường, miệng vết thương bắt đầu bốc mùi hư thối, sắc mặt biến thành màu đen phát xanh.
"Tê!" Mặc dù đã sớm ngờ tới thi dịch của Tứ Thủ điểu rất độc, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, Tần Tử Lăng vẫn là hít một hơi lạnh.
Đương nhiên cái này cũng có quan hệ với vị trí đâm của Tú Hoa Châm.
Bất kể là đại não hay là trái tim đều là chỗ hiểm của cơ thể người, một khi bị nhiễm phải kịch độc thì trên cơ bản là trí mạng, chỉ là phát tác nhanh như vậy lại vượt quá dự kiến của Tần Tử Lăng.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân lộn xộn.
Tần Tử Lăng lạnh lùng nhìn thoáng qua Từ Nguyên Tiêu đang thở yếu dần, cuốn lên Tú Hoa Châm nhẹ nhàng lướt đi.
Lúc rời đi, Tần Tử Lăng nhìn sang nhà lầu luyện đan của gã đạo sĩ kia, ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy sát ý.