• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngoài con heo rừng này ra thì còn có một số thỏ rừng, gà rừng ...vân vân, đúng rồi, còn có một ít Tử Linh Chi, Chu chưởng quỹ nhìn xem rồi cho giá đi." Tần Tử Lăng cười nói.

"Tốt, tốt, Tần tiên sinh xin chờ một lát." Chu chưởng quỹ vội vàng gật đầu, sau đó mới gọi hỏa kế cầm con lợn rừng này đi cân, lại thỉnh dược sư chuyên môn thu mua dược liệu tới xem Tử Linh chi.

Sau đó Chu chưởng quỹ mới cầm bàn tính gẩy gẩy một hồi rồi nói với Tần Tử Lăng: "Tần tiên sinh, mặc dù con lợn rừng này rất lớn, nhưng thịt heo rừng cũng không phải thứ đáng tiền gì, cho nên tổng cộng lại, ta tính cho ngài mười lượng bạc, ngài thấy được không>"

"Được, ta rất tin tưởng Chu chưởng quỹ." Tần Tử Lăng rất dứt khoát gật đầu nói.

"Không dám nhận! Không dám nhận!" Chu chưởng quỹ vội vàng chắp tay, mặt mũi tràn đầy dung quang phiếm phát, cảm thấy làm ăn với những người giống như Tần Tử Lăng rất sảng khoái lại còn thư thái.

"Đúng rồi, Chu chưởng quỹ, chỗ ông có thịt rừng nào đặc biệt bổ dưỡng không, giống như thịt con Vân Văn Bạch Hổ mà ta vừa mua đó. Nếu có thì ta muốn mua một chút." Tần Tử Lăng nói.

Ích Huyết Hoàn mặc dù có hiệu quả rất tốt, lại không no bụng, nhưng bất kỳ thuốc nào đều sẽ có tính kháng thuốc. Mỗi ngày gần đây Tần Tử Lăng đều nốc hai viên Ích Huyết Hoàn, dần dần cảm nhận được dược hiệu của Ích Huyết Hoàn đang từ từ hạ xuống.

Hôm trước ở "Sơn Dã Tố Cư" vừa vặn gặp được Vân Văn Bạch Hổ, biết hổ cốt và thịt hổ cực kì bổ khí huyết, nên liền mua thử một lần, hiệu quả đúng là cực kỳ tốt, cho nên hôm nay mới hỏi thăm một chút.

"Thịt rừng đặc biệt bổ dưỡng sao, trước mắt thì không có, còn về phần con Vân Văn Bạch Hổ kia mặc dù không so được với dị thú, nhưng cũng là dã thú nhất đẳng hung mãnh, lại ẩn sâu trong núi, rất khó săn được, chỗ của chúng tôi một năm cũng chỉ thu được một hai con thôi, hơn nữa hàng vừa về đến liền sẽ được đưa vào trong nội thành xử lý, những thịt rừng đặc biệt bổ dưỡng khác cũng là như thế, ở chỗ này của ta là không thể trực tiếp bán ra. Ngày đó vừa đúng lúc bị Tần tiên sinh bắt gặp, cái chân của con hổ kia lại đúng lúc bị thương phá hoại, nên ta mới làm chủ cắt bỏ nó để bán cho Tần tiên sinh." Chu chưởng quỹ nói.

"Thì ra là thế." Tần Tử Lăng nghe vậy khó tránh khỏi có chút thất vọng nói.

"Bất quá nếu như Tần tiên sinh có nhu cầu thì ta sẽ nói với đông chủ một tiếng, chắc là đông chủ sẽ đồng ý để lại cho ngài một ít. Chỉ là không biết giá cả mà Tần tiên sinh có thể chấp nhận là bao nhiêu." Chu chưởng quỹ thấy vẻ mặt của Tần Tử Lăng lộ ra vẻ một tia thất vọng, nhớ tới những lời dặn dò trước kia của Tiêu Thiến liền vội vàng nói.

"Vậy liền làm phiền Chu chưởng quỹ nói lại với Tiêu Thiến cô nương. Còn về giá cả, trong vòng ba mươi lượng đi." Tần Tử Lăng nghe vậy chắp tay nói.

Bây giờ hắn mỗi cách một ngày đi săn đều được khoảng chừng năm đến sáu lượng bạc, thu hoạch của một tháng qua tầm sáu bảy mươi lượng, nếu như gặp được thịt rừng thích hợp, góp nhặt ba mươi lượng bạc chắc là cũng không khó, nhưng nếu mà cao hơn thì sợ là sẽ ảnh hưởng đến việc chi tiêu để mua dược liệu đan dược thường ngày.

"Không thành vấn đề, ta sẽ nói lại với đông gia." Chu chưởng quỹ mỉm cười nói.

...

Sau khi cầm mười lượng bạc từ hàng đã bán, Tần Tử Lăng không quay về võ quán mà đi Ích Nguyên Đường trước.

"Khách quan ngài đã tới rồi, xin hỏi lần này muốn mấy viên Ích Huyết Hoàn" Ích Nguyên Đường, nhân viên phục vụ nhìn thấy Tần Tử Lăng tiến đến liền vội vàng tiến lên nghênh đón, vẻ mặt lấy lòng hỏi.

Cứ cách một ngày là Tần Tử Lăng đều tới mua mấy viên Ích Huyết Hoàn, người phục vụ trong tiệm đều đã nhớ kỹ hắn.

"Có Bổ Nguyên Đan sao" Tần Tử Lăng không trả lời mà hỏi lại.

"Khách quan hôm nay đến thật là đúng lúc, luyện dược sư của chúng tôi gần đây lại bí chế ra một nhóm Bổ Nguyên Đan. Bất quá giá cả của một Bổ Nguyên Đan là mười lượng." Không đợi nhân viên phục vụ trả lời, chưởng quỹ đã tự thân lên đây nói tiếp.

Mặc dù việc làm ăn của Ích Nguyên Đường rất tốt, nhưng mà khách hàng giống như Tần Tử Lăng cũng là rất ít gặp.

Đặc biệt là Bổ Nguyên Đan, một viên mười lượng, là mấy tháng thu nhập của người bình thường, ở ngoài thành này, người có thể bỏ tiền ra mua cũng là phi thường có hạn, có thể nói hộ khách mua Bổ Nguyên Đan là phi thường cố định.

Những ngày này, Tần Tử Lăng đều thường xuyên đến mua Ích Huyết Hoàn, hôm nay lại là muốn mua Bổ Nguyên Đan, đối với Ích Nguyên Đường mà nói thì đây chắc chắn là khách hàng cần phải trọng tâm chú ý.

"Vậy thì lấy cho ta một viên." Tần Tử Lăng nói.

"Được rồi khách quan." Chưởng quỹ lên tiếng, sau đó tự mình đi tàng dược thất phía sau tiệm thuốc lấy một viên Bổ Nguyên Đan ra.

Viên Bổ Nguyên Đan này được chứa trong một hộp gỗ cỗ kính, nhìn vào có cảm giác rất xa hoa.

"Mời khách quan xem, viên Bổ Nguyên Đan này dùng chín chín tám mươi mốt loại trân quý dược liệu cùng với thủ pháp luyện chế bí truyền của Ích Nguyên Đường chúng tôi, phải luyện chế trong bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể thành đan, là đan dược thượng đẳng chân chính, bổ huyết khí bổ nguyên khí." Chưởng quỹ mở hộp gỗ ra, trong hộp gỗ có phủ một tấm gấm, trên tấm gấm có đặt một viên đan dược có kích thước chừng trái long nhãn, nhìn xuyên thấu qua vẻ ngoài oánh nhuận bóng loáng, bên trong có thể thấy được một chút khí vụ huyết sắc đang lượn lờ, tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết đây không phải là một viên đan dược bình thường.

"Hảo đan! Hôm nay ta mua một viên để thử hiệu quả trước, nếu mà tốt thì lần sau lại đến mua nữa." Hiện giờ thì Tần Tử Lăng đã tu luyện thần hồn tới Khu Vật cảnh, có giác quan nhạy cảm nhất định khi quan sát vật phẩm, cho dù không hiểu đan dược, chỉ bằng vào cảm giác nhạy cảm này cũng lập tức có thể cảm nhận được huyết khí và sinh cơ bừng bừng được chứa trong viên đan dược này, hoàn toàn không phải Ích Huyết Hoàn có thể so sánh.

Trả tiền, Tần Tử Lăng cầm đan dược, chưởng quỹ tự mình tiễn hắn ra Ích Nguyên Đường.

Rời đi Ích Nguyên Đường, Tần Tử Lăng trở về căn nhà cũ nát vắng bóng người của Lưu Tiểu Cường ở Phường Hiển Hà trước, tháo trang ra, sau đó mới ăn Bổ Nguyên Đan.

Bổ Nguyên Đan vào bụng, ngay từ đầu Tần Tử Lăng còn không có cảm giác gì, nhưng rất nhanh thì hắn đã cảm nhận được dạ dày đang càng ngày càng ấm áp, một cỗ khí huyết phun ra ngoài, làm cho toàn thân hắn đều có một loại cảm giác bành trướng sung huyết.

Đôi bàn tay hắn vừa dùng lực, khí huyết giống như một con sông hùng vĩ đang nhanh chóng lao đi, hai bàn tay thoáng cái liền đỏ lên, gân xanh nổi gồ ghề, lộ ra vẻ rất dữ tợn.

"Quả nhiên là tiền nào đồ nấy! Nói không chừng hôm nay mình liền có thể đột phá đến Bì Mô cảnh giới!" Tần Tử Lăng hít sâu một hơi, tận lực bình ổn khí huyết trong cơ thể, sau đó rời đi phòng cũ, nhanh chóng chạy đến võ quán.

Khi đến võ quán, Tần Tử Lăng liền nhanh chóng điên cuồng huấn luyện.

"Thật là đáng thương a! Tự ngược mình như vậy thì có ích gì, cái luyện võ cần không chỉ là sự khổ luyện, cái quan trọng hơn là phải có căn cốt, ngộ tính thiên phú, tiền tài! Hắn không có căn cốt, không có thiên phú ngộ tính, càng không có tiền tài, vậy mà muốn thông qua phương thức tu luyện tự ngược này để đột phá trong lúc nguy cấp, thật sự là si nhân nằm mơ, ý nghĩ hão huyền!" Nhìn thấy Tần Tử Lăng lại bắt đầu điên cuồng huấn luyện, trên mặt của Nam Cung Việt lộ ra vẻ châm chọc, liên tục lắc đầu.

Những đệ tử nội viện khác nghe vậy cũng lắc đầu theo, trong đó cũng bao quát La Ngọc Kha, cô ả có dáng người rất nóng bỏng, nhìn rất mắn đẻ kia.

Lúc đầu nàng còn nghĩ đến mấy phần giao tình trước kia của hai người, còn muốn bí mật khuyên Tần Tử Lăng một chút, để hắn không cần phải ngốc như vậy, chuyện của Lưu Tiểu Cường không phải là chuyện mà hắn có thể quản được, luyện võ cũng không phải là đường ra của hắn, La Ngọc Kha nàng càng không phải là người mà hắn có thể ngấp nghé thèm nhỏ dãi, phải nhận rõ hiện thực, rời khỏi võ quán sớm một chút, đi tìm phần công việc để nuôi sống gia đình.

Nhưng những ngày gần đây, Tần Tử Lăng phảng phất như biến thành người khác vậy, kỳ thật ở trong mắt nàng đây không phải là cái gì khắc khổ tiến tới, cũng không phải là cái gì trọng tình trọng nghĩa, mà là không có tự hiểu lấy mình, là ngu ngốc!

Thậm chí nàng còn cảm thấy may mắn cho sự sáng suốt của mình lúc trước, không bị vẻ ngoài tuấn lãng và thái độ ân cần của hắn mê hoặc.

Trong lòng nghĩ vậy, La Ngọc Kha vô ý nhìn về phía Nam Cung Việt.

Trước kia, nàng còn cảm thấy con người của Nam Cung Việt quá cay nghiệt, không có một bộ túi da tốt như Tần Tử Lăng, hơn nữa còn khá lăng nhăng, thường xuyên cùng mấy tên công tử ca khác ra ngoài những nơi pháo hoa, cho nên đối với sự ân cần của Nam Cung Việt nàng đều bảo trì một khoảng cách nhất định, không cự tuyệt, cũng không tiếp nhận, trước sao nay vậy, trước tiên cứ làm đồng môn sư huynh muội đã.

Bây giờ thấy bộ dạng hiện giờ của Tần Tử Lăng, nàng càng ngày càng cảm thấy sự ưu tú của Nam Cung Việt.

"Nếu như Nam Cung Việt chịu thu hồi cái tính lăng nhăng kia, kỳ thật cũng là không tồi!" Trong lòng La Ngọc kha suy nghĩ.

...

Đôi bàn tay đỏ chót đang không ngừng đập mạnh vào túi thiết sa chứa những dược liệu đã được đặc chế.

Song chưởng không ngừng bành trướng, bởi vì đập liên tiếp không ngừng nên da bắt đầu khô lại.

Khí huyết dược lực không ngừng giáp công cả trong lẫn ngoài, không ngừng cưỡng ép dung nhập vào trong màng da, không ngừng bị lặp đi lặp lại rèn luyện.

Làn da càng ngày càng rắn cỏi, khí huyết bên trong đôi bàn tay cũng bởi vì không ngừng rèn luyện mà trở nên càng tinh thuần hậu trọng.

Lúc sắp tới buổi trưa, khi Tần Tử Lăng lại đập một chưởng lên trên túi thiết sa thì đột nhiên có một loại cảm giác rất vi diệu từ bàn tay truyền đến đại não.

Đó là một loại cảm giác vi diệu đột phá điểm giới hạn, sự vật bắt đầu phát sinh chuyển biến, chỉ có thể hiểu ý nhưng rất khó nói bằng lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK