Quả nhiên, một khắc này, Tần Tử Lăng vừa dùng lực liền có thể nhìn thấy bàn tay đã bị phủ lên một lớp biểu bì rất dày, giống như đeo lên một đôi găng tay bằng da trâu vậy.
Lúc này, cho dù là hắn không tận lực khống chế lực lượng thì cũng sẽ có một chút khí huyết bởi vì sự rắn rỏi của màng da mà bị phong lại, ở bên trong khuấy động, không ngừng bị áp súc rèn luyện, trở nên càng thêm tinh thuần, sau đó khí huyết sẽ lưu chuyển toàn thân, không ngừng đề cao phẩm chất khí huyết trong cơ thể, mà khi phẩm chất của khí huyết phẩm được đề cao thì sẽ tẩm bổ tốt hơn cho từng bộ vị tổ chức trong cơ thể.
"Chả trách gân cốt của người đạt tới Bì Mô cảnh sẽ tráng kiện hơn, xuất thủ và phản ứng cũng sẽ nhanh hơn, thì ra không chỉ là màng da trên bàn tay phát sinh biến hóa, mà là phẩm chất khí huyết cũng phát sinh cải biến, mỗi thời mỗi khắc đều đang thay đổi thể chất của con người. Mặc dù dáng người của Lưu Tiểu Cường rất cao lớn, tổng lượng khí huyết cũng lớn, nhưng bởi vì chưa tu luyện tới Bì Mô cảnh, phẩm chất khí huyết kém hơn một bậc, cho nên dù là nội tình căn cốt có tốt đi nữa thì nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh một trận với Võ Đồ Ngưu Bì cảnh mà thôi, khi đối mặt Thiết Bì cảnh vẫn là kém hơn một mảng lớn." Tần Tử Lăng dừng việc đập vào túi thiết sa, tinh tế cảm thụ khí huyết cuộn trào đang vận chuyển từ trong cơ thể tới đôi bàn tay, tựa như nước chảy đụng phải một con đập bị đứt đoạn một cách bất đắc dĩ, trong lòng có sở ngộ.
"A, vậy mà xong rồi!" Cách đó không xa, dưới bóng cây, Tả Nhạc đang híp mắt nằm tựa ở trên ghế mây, vẻ mặt hài lòng thích ý, lúc này, hai mắt của lão ta đột nhiên có một vệt tinh quang chợt lóe lên, lộ ra một chút kinh ngạc và ngoài ý muốn.
"Thật đột phá rồi." Trịnh Tinh Hán đang giám sát và chỉ điểm cho đám người luyện võ là vị thứ hai phát hiện Tần Tử Lăng đột phá, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trịnh Tinh Hán xem như một "Lão nhân" trong võ quán này, hơn mười năm trời, không biết đã gặp được bao nhiêu học đồ từ đầu là thoả thuê mãn nguyện, ban đầu có lòng tin mãnh liệt, như là dân cờ bạc khi tiến vào sòng bạc, chưa đánh cược mà luôn muốn chính mình nhất định sẽ thắng, còn nghĩ đến khi rồi bên mình sau này sẽ có mỹ nữ thành đàn, xe sang ngựa trọng, cuộc sống giàu có.
Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, những người bước vào sòng bạc bình thường đều thua sạch sành sanh, mà thế gian này thì có rất nhiều người có tư chất bình thường, giống như Nam Cung Việt, tu luyện vỏn vẹn có bốn tháng mà đã đột phá đến Bì Mô cảnh thì là cực thiểu số.
Cho nên lặp lại ngày qua ngày, đa số người kiên trì không đến một năm liền sẽ xám xịt rời khỏi võ quán.
Những người này có một chút là không có tính nhẫn nại, làm chuyện gì cũng chỉ là hứng thú nhất thời, có ít người không chịu khổ được, có ít người thì không thanh toán nổi học phí.
Mà trong số ít người lưu lại đó, nếu như năm thứ hai vẫn không đột phá được thì cũng đều sẽ lựa chọn rời đi.
Dù sao luyện võ không chỉ cần phải cực khổ, mà còn phải tiêu phí cũng rất lớn, khi mà biết được tình huống của mình không có bao nhiêu hy vọng thì có rất ít người có thể tiếp tục kiên trì.
Giống như Tần Tử Lăng như vậy kiên trì gần ba năm không rời đi, có thể nói trong hơn mười năm ở võ quán của Trịnh Tinh Hán, bao gồm cả Tần Tử Lăng thì cũng chỉ thấy được ba người, mà hai ngươi kia cuối cùng vẫn là không thể chờ đợi đến khi kỳ tích phát sinh, cuối cùng chỉ có thể thừa nhận tư chất của mình bình thường, ảm đạm rời đi.
Tần Tử Lăng là vị học đồ đầu tiên mà hắn gặp được có thể kiên trì gần ba năm mà còn thật sự để hắn đột phá được.
"Tần sư đệ, không dễ dàng a, chúc mừng đệ!" Rất nhanh Trịnh Tinh Hán liền đè xuống vẻ kinh ngạc trong đầu, tiến lên vỗ vai Tần Tử Lăng, cười chúc mừng.
"Tạ ơn, Trịnh sư huynh, đúng vậy a, không dễ dàng!" Tần Tử Lăng gật gật đầu, trong lòng cũng là cảm khái không thôi.
"Đột phá đến Bì Mô cảnh rồi thì có phải cảm giác được cả người đều không giống nhau." Trịnh Tinh Hán cười hỏi.
"Ừm, cảm giác khác biệt xác thực rất lớn. Bây giờ đệ xem như hiểu rồi, cùng là khí huyết cảnh, tại sao phải chia ra Luyện Cân Cốt và Luyện Bì Mô, da phát huyết chi dư, một người đem khí huyết tu luyện tới Bì Mô, cũng mang ý nghĩa phẩm chất khí huyết của hắn cũng đã bắt đầu phát sinh biến hóa. Khí huyết là căn bản của con người, khí huyết biến hóa thì những phương diện khác trong cơ thể cũng biến hóa theo." Tần Tử Lăng gật đầu nói.
Trịnh Tinh Hán nghe vậy sững sờ nhìn xem Tần Tử Lăng, im lặng nửa ngày.
"Sư huynh, có vấn đề gì không" Tần Tử Lăng thấy bộ dạng sững sờ của Trịnh Tinh Hán, không hiểu hỏi.
"Không có vấn đề gì, ta chỉ là không nghĩ tới đệ vừa mới đột phá liền có thể hiểu rõ bản chất của vấn đề thôi. Lúc ta đột phá, chẳng qua là cảm thấy giác quan của mình trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, lực lượng cũng tăng thêm rất nhiều, những cái phẩm chất khí huyết tăng vọt gì gì đó là do sau này Tả Sư chỉ điểm thì ta mới chậm rãi phẩm vị đến." Trịnh Tinh Hán trả lời.
Tần Tử Lăng nghe vậy hơi sững sờ, lập tức hiểu được, bởi vì mình tu luyện thần hồn chi đạo, cảm giác bên trong cơ thể vô cùng nhạy cảm, khi đột phá thì có thể cảm giác được phẩm chất của khí huyết có rất nhỏ biến hóa, người khác không có cảm giác nhạy cảm như mình nên nhất thời nửa khắc là không có cách nào nghiệm ra.
"Là vậy sao ha ha, đệ chỉ đoán mò thôi!" Sau khi hiểu rõ, Tần Tử Lăng vội vàng giải thích nói.
"Ha ha, xem ra những người đọc sách như đệ chưa chắc có thiên phú luyện võ, nhưng chắc chắn là thông minh hơn người khác rất nhiều!" Trịnh Tinh Hán cũng không nghĩ nhiều, vừa cười vừa nói.
"Cái gì, Tần Tử Lăng vậy mà đột phá rồi." Động tĩnh bên Trịnh Tinh Hán và Tần Tử Lăng đã gây nên sự chú ý của mọi người, sau đó đám người này rất nhanh liền biết được chuyện Tần Tử Lăng đã đột phá, trong lúc nhất thời như là một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, toàn bộ võ quán đều sôi trào lên, trong lòng mọi người đều là ngũ vị tạp trần, không hề giống nhau.
Có ít người hâm mộ, có ít người ghen ghét, có ít người lại thấy được hi vọng từ trên thân của Tần Tử Lăng, cho rằng hắn đều có thể thành công ở thời khắc cuối cùng thì mình cũng nhất định có thể thành công.
Mà người có tâm tình phức tạp nhất không ai khác ngoài Nam Cung Việt.
Nhiều lần khó xử Tần Tử Lăng, vốn còn muốn để cho chuyện trước lắng xuống rồi tìm thời gian để giáo huấn cho Tần Tử Lăng một trận, lấy lại danh dự. Nhưng bây giờ Tần Tử Lăng đột nhiên đột phá đến Bì Mô cảnh giới, kế hoạch này của Nam Cung Việt liền đổ bể.
Hắn cũng là Võ Đồ Bì Mô cảnh, hắn biết rất rõ thực lực từ Luyện Cân Cốt khi tăng lên Bì Mô cảnh sẽ khác nhau như thế nào.
Hơn mười ngày trước, Tần Tử Lăng mới Luyện Cân Cốt cảnh giới đã có thể đánh ngang tay với hắn, bây giờ thì đã cùng cảnh giới, nếu như lại tìm Tần Tử Lăng luyện võ, tám chín phần mười là sẽ bại, trừ phi hắn có thể đột phá đến Bì Mô tầng hai, Thiết Bì cảnh.
"Nhất định phải cố gắng, nếu không sẽ bị tên tiểu tử nghèo hèn này hạ thấp, còn sẽ bị người chế giễu!" Ánh mắt của Nam Cung Việt trở nên âm trầm, trong lòng âm thầm quyết tâm.
Tâm tình của La Ngọc Kha cũng rất phức tạp, ban đầu hai người từng có một chút giao tình, đối với chuyện Tần Tử Lăng đột phá, nàng hẳn là phải cảm thấy cao hứng dùm hắn mới đúng, nhưng không biết tại sao, dường như nàng không nguyện ý nhìn thấy hắn đột phá.
"Chúc mừng ngươi Tử Lăng!"
"Chúc mừng Tần sư đệ!"
"Chúc mừng, chúc mừng Tần sư huynh!"
Đám người nhao nhao tiến lên chúc mừng Tần Tử Lăng, nội viện đệ tử có người vẫn gọi thẳng tên như cũ, cũng có người đổi thành sư đệ, thái độ rõ ràng đã thân thiết hơn rất nhiều, nhưng những học đồ Luyện Cân Cốt thì đã đổi giọng xưng sư huynh.
Chỉ có đột phá đến Bì Mô cảnh mới là môn đồ đệ tử của Tả Nhạc, địa vị ở trong võ quán cũng đột nhiên phát sinh biến hóa, đã không phải là những tên học đồ giao tiền học võ bình thường có thể so sánh.
Những người kia hôm nay đến ngày mai đi, giống như nước chảy. Sau khi ra ngoài, cơ bản là sẽ trở nên bình thường trong biển người, vì miếng cơm manh áo, xảy ra chuyện gì thì cũng không cần nghĩ là võ quán sẽ là chỗ dựa của người.
Nhưng đột phá đến Bì Mô cảnh thì không giống, không chỉ có vũ lực cường đại, không cần lo là không tìm thấy một công việc tốt, hơn nữa ra ngoài cũng có thể dựa vào danh tiếng của võ quán, xem như là người có ô dù, ở trong thành hay ngoài thành cũng đều có thể đứng vững gót chân, không cần nơm nớp lo sợ.