"Lưu Tiểu Cường!" Tần Tử Lăng xông lên trước, kêu một tiếng, sau đó cúi người ôm hắn bế lên giường.
"Tử Lăng, ngươi tới rồi! Nếu mà ngươi còn xem ta là huynh đệ thì giúp ta lấy cây khảm đao kia tới đây." Bàn tay vốn to lớn hữu lực của Lưu Tiểu Cường, giờ này lại bất lực nắm chặt lấy tay của Tần Tử Lăng tay, thở hổn hển nói.
"Tiểu Cường, đừng có nghĩ quẩn như vậy, mọi chuyện đều sẽ tốt thôi." Tần Tử Lăng nói.
"Tử Lăng, ta không phải là một đứa con nít ba tuổi, ngươi cũng không cần lừa ta. Bây giờ ngay cả đi nhà xí mà ta cũng còn không làm được, làm sao sẽ tốt hơn được, nếu mà phải chịu tra tấn thống khổ từ từ chết đi, còn không bằng để cho ta thống khoái một lần!" Lưu Tiểu Cường cười khổ nói.
"Ngươi chỉ bị đoạn gân cốt mà thôi, cũng không phải là thương thế trí mạng gì, sẽ có cách để chữa mà!" Tần Tử Lăng nói.
"Chữa bằng cách nào, lấy cái gì để chữa, Tử Lăng à, chẳng lẽ ngươi không rõ sao, cho dù ta mạng lớn không chết thì cũng triệt để trở thành một tên phế nhân! Nghe ta, lấy thanh khảm đao kia xuống cho ta. Căn nhà này mặc dù vừa nát vừa cũ, nhưng dầu gì cũng có thể đáng mấy đồng tiền, đợi sau khi ta chết, ngươi bán nó đi, sau đó mua cho ta một bộ quan tài rồi tìm một chỗ chôn ta đi, cũng không uổng công chúng ta từng là huynh đệ." Lưu Tiểu Cường nghe vậy đầu tiên là điên cuồng gào thét với Tần Tử Lăng, nhưng rất nhanh lại giống quả bóng da bị xì hơi, dùng giọng điệu cầu khẩn nói.
"Ngươi không cần suy nghĩ lung tung, nếu ngươi đã coi ta là huynh đệ, vậy thì mặc kệ ngươi có bị thương cỡ nào thì ta đều sẽ nghĩ biện pháp chiếu cố và trị liệu cho ngươi." Tần Tử Lăng chân thành tha thiết kiên định nói.
Lưu Tiểu Cường sững sờ nhìn xem Tần Tử Lăng, cả người phảng phất như bị hóa đá.
Đột nhiên, Lưu Tiểu Cường đột nhiên gào khóc.
Sau khi khóc xong, Lưu Tiểu Cường lại cất tiếng cười to, một hồi lâu sau, vẻ mặt Lưu Tiểu Cường kiên quyết nói: "Tử Lăng, có câu nói này của ngươi, Lưu Tiểu Cường ta cũng coi như là không uổng công đến nhân gian này một lần. Ngươi đi đi, ta không muốn liên lụy ngươi!"
"Chờ sau khi thương thế của ngươi khỏi hẳn, ngươi liền sẽ không còn liên lụy ta nữa! Ngược lại, ngươi trời sinh khổng vũ hữu lực, sau khi khỏi hẳn có thể hỗ trợ cho ta, đối với ta thì đó chính là một sự giúp đỡ lớn." Tần Tử Lăng nói.
"Tử Lăng, ngươi không cần phải trấn an ta! Tình trạng của ta tự ta biết rõ, tình trạng của ngươi ta cũng vô cùng rõ ràng." Lưu Tiểu Cường nói.
"Không, ngươi không biết rõ tình trạng của ta, ta của hiện giờ đã không còn giống như hồi trước nữa, ta đã khai khiếu!" Tần Tử Lăng nói.
"Khai khiếu" Trên mặt Lưu Tiểu Cường lộ ra vẻ hoang mang.
"Ngươi có từng nghe qua có rất ít những người tập võ từ thuở thiếu thời nhưng tiến độ rất chậm, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng hắn không có thiên phú luyện võ, chế giễu hắn, khuyên hắn từ bỏ, nhưng kết quả cuối cùng là hắn từng bước đột phá, cuối cùng trở thành một võ đạo tông sư trong truyền thuyết" Tần Tử Lăng không trả lời mà đi hỏi lại.
"Nghe thuyết thư tiên sinh ở trà lâu nói qua, hắn nói đây là có tài nhưng thành đạt muộn!" Nói đến đây, Lưu Tiểu Cường dường như nghĩ tới điều gì, dừng lại một chút, nói ra: "Hôm trước ngươi đột nhiên có thể đánh ngang tay với Nam Cung Việt, chẳng lẽ. . ."
"Không sai, ngay tại hơn mười ngày trước, ta cảm giác mình đột nhiên khai khiếu, mỗi lần luyện võ đều sẽ có cảm ngộ tâm đắc, thậm chí có thể bén nhạy cảm ứng được khí huyết đang trùng kích da thịt mình. Ta tin mình rất nhanh liền có thể đột phá đến Bì Mô cảnh giới, thậm chí ta có lòng tin tương lai mình nhất định có thể bước vào Kình Lực cảnh giới!" Tần Tử Lăng nói.
"Thật" Lưu Tiểu Cường kinh hô một tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt đều hiện lên một chút hồng nhuận, ánh mắt vốn đang tràn đầy tuyệt vọng lại dấy lên một chút hi vọng.
"Đương nhiên là thật, ngươi nghĩ lại xem, ta đã từng đọc sách, tài trí thông minh chả kém gì những công tử của những gia đình giàu có kia, một khi thực lực của ta không ngừng tăng trưởng, lại thêm vào tài trí của mình, sau này khẳng định sẽ không lo không có tiền kiếm. Cho nên ngươi hãy tin tưởng ta, mặc dù tình trạng trước mắt rất tồi tệ, nhưng chỉ cần sống sót, liền sẽ có hi vọng." Tần Tử Lăng nói.
"Làm vậy đáng giá sao, cho dù sau này ta may mắn có cơ hội đứng lên một lần nữa, thậm chí có thể luyện võ, nhưng cũng chỉ giống như một gã mãng phu không có thiên phú." Lưu Tiểu Cường nói.
"Tiểu Cường, có nhiều thứ là không thể dùng tiền tài để cân nhắc!" Tần Tử Lăng nghiêm mặt nói.
Lưu Tiểu Cường nghe vậy thân thể không khỏi chấn động, hai mắt rưng rưng mà nói: "Ta Lưu Tiểu Cường ở chỗ này đối với thương thiên phát thệ, từ nay về sau, ta tôn Tần Tử Lăng làm chủ, chung thân không phản, nếu có làm trái lời thề này. . ."
"Tiểu Cường ngươi làm gì vậy" Tần Tử Lăng vội vàng ngắt lời hắn.
"Không, Tử Lăng, nếu như ngươi không để ta phát xong lời thề này, ta tuyệt sẽ không đáp ứng đề nghị của ngươi." Lưu Tiểu Cường một mặt kiên quyết nói.
Tần Tử Lăng thấy ý chí của Lưu Tiểu Cường kiên định như vậy đành phải cười khổ nói: "Sao ngươi phải khổ vậy chứ."
"Vậy sao ngươi lại phải khổ như thế. Hiện giờ người khác tránh ta còn không kịp, có thể đến đây thăm ta một chút cũng xem như là nhớ tình cũ rồi, ngươi lại nhất định phải cứu chữa kẻ tàn phế như ta!" Lưu Tiểu Cường hỏi ngược lại.
Tần Tử Lăng im lặng.
Hắn không biết chủ nhân trước đây của thân thể này khi gặp được tình huống như này sẽ lựa chọn như thế nào, nhưng bây giờ hắn khẳng định sẽ không thấy chết không cứu được.
Đặc biệt là khi hắn có năng lực thì hắn càng không thể thấy chết không cứu.
Ngay lúc Tần Tử Lăng trầm mặc thì Lưu Tiểu Cường đã phát xong lời thề.
Tần Tử Lăng ôm Lưu Tiểu Cường đặt lên trên giường, rồi giúp hắn đổi một bộ quần áo sạch sẽ, trong lúc đó Lưu Tiểu Cường bị đụng đến chỗ gãy xương, đau đến trên trán ứa mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn không thèm kêu một tiếng.
"Bây giờ ngươi không nên nhúc nhích, giờ ta sẽ đi võ quán mượn một chiếc xe ba gác, sau đó dẫn ngươi đi Thôn An Hà. Như vậy lúc mà ta không ở đây thì sẽ có mẫu thân của ta và Nhiễm Nguyệt chiếu cố cho ngươi." Tần Tử Lăng thu xếp tốt cho Lưu Tiểu Cường xong liền dặn dò.
"Làm phiền công tử!" Lưu Tiểu Cường nói.
Vẻ mặt Tần Tử Lăng có chút cứng đờ, nhìn xem Lưu Tiểu Cường nói: "Vẫn là gọi tên của ta đi."
"Lễ không thể bỏ." Lưu Tiểu Cường nói.
Tần Tử Lăng hơi sững sờ, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, quay người rời khỏi phòng.
Nhập gia tùy tục đi, Lưu Tiểu Cường chỉ gọi mình là công tử đã xem như không tệ rồi, nếu mà ở cái thời Tam Quốc trên thế giới kia của hắn, hơi một tí là gọi một câu chúa công, sợ là Tần Tử Lăng sẽ nổi da gà toàn thân mất.
Đưa mắt nhìn bóng lưng của Tần Tử Lăng rời đi, trong đôi mắt hổ của Lưu Tiểu Cường chảy xuống những giọt nhiệt lệ.
Sâu kiến còn ham sống, hắn há lại nguyện ý chết đi một cách uất ức như vậy.
Tần Tử Lăng rất nhanh liền quay trở về võ quán.
Những người đang luyện võ bên trong võ quán nhìn thấy Tần Tử Lăng trở về nhanh như vậy thì từng người đều lộ ra vẻ hiểu rõ mọi chuyện.
"Trịnh sư huynh, tên Tần Tử Lăng này bình thường có quan hệ không tệ với Lưu Tiểu Cường, kết quả thì thế nào, Lưu Tiểu Cường bị thương nặng như vậy mà hắn cũng chả thèm giúp đỡ hắn nhiều một chút ! Lòng người à, chà chà!" Nam Cung Việt ở bên cạnh Trịnh Tinh Hán nói.
"Cũng không thể nói như vậy. Bọn họ chưa chính thức bái nhập sư môn, không được tính là đồng môn sư huynh đệ, chỉ là cùng tập võ chung một võ quán, có một chút giao tình mà thôi. Huống hồ, với tình trạng hiện giờ của Lưu Tiểu Cường, muốn cứu thì phải bỏ ra một số tiền lớn, cho dù là có thể cứu được thì sau này hắn cũng chỉ có thể làm một kẻ tàn phế ăn không ngồi rồi. Trong thời buổi hiện giờ, ngoại trừ những hộ gia đình giàu có giống như nhà của sư đệ ra, ai có tiền dư để cứu chữa cho người bị thương nặng như vậy, ai có thừa lương thực để nuôi một người tàn phế a, cho nên đừng nói là Tần Tử Lăng, liền coi như là huynh đệ ruột thịt cũng chưa chắc là có người ra tay cứu giúp." Trịnh Tinh Hán cười khổ nói.
"Dù sao thì tên Tần Tử Lăng này chính là một kẻ dối trá!" Nam Cung Việt thấy Trịnh Tinh Hán phản bác lời của hắn, khóe miệng giật giật, sắc mặt có chút không tốt nói.