Trịnh Tinh Hán cười cười hơi có vẻ mất tự nhiên, không phản bác nữa.
Gia cảnh của Nam Cung Việt rất thịnh vượng và giàu có, ở khu thành tây này cũng coi như là có chút thế lực, không chỉ có thế, Nam Cung Việt còn có thiên phú luyện võ, rất được Tả Nhạc coi trọng, Trịnh Tinh Hán hiển nhiên không cần thiết vì chút chuyện này mà đắc tội gã ta.
Nam Cung Việt thấy Trịnh Tinh Hán không phản bác nữa, sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút, đang chuẩn bị tiếp tục luyện võ thì nhìn thấy Tần Tử Lăng đang nhanh chóng bước tới chỗ của gã ta, sắc mặt gã không khỏi trầm xuống.
Trịnh Tinh Hán cũng nhìn thấy Tần Tử Lăng đang nhanh chân bước tới chỗ này, còn tưởng rằng hắn nghe được những lời bàn tán vừa rồi của Nam Cung Việt nên muốn tới đây nói lý lẽ, sắc mặt của Trịnh Tinh Hán thay đổi, vội vàng nghênh đón rồi ngăn hắn lại hỏi: "Tử Lăng tìm ta có chuyện gì sao?"
Lúc nói chuyện, Trịnh Tinh Hán còn cố ý nháy mắt ra dấu với hắn.
"Đúng vậy Trịnh sư huynh, thật là có chuyện muốn tìm huynh giúp đỡ." Tần Tử Lăng trả lời, không thèm nhìn Nam Cung Việt ở sau lưng Trịnh Tinh Hán.
"A, có chuyện gì thì ngươi nói đi." Trịnh Tinh Hán thấy Tần Tử Lăng thật sự là đến tìm mình liền hiếu kì hỏi.
"Ta muốn mượn một chiếc xe đẩy tay." Tần Tử Lăng nói.
Trịnh Tinh Hán năm nay đã ba mươi hai tuổi, mặc dù đạt đến cấp độ Thiết Bì, ở trong Thành Phương Sóc này cũng được xem như là một tay hảo thủ, nhưng đã qua thời khí huyết đỉnh phong, vô vọng với cảnh giới Kình Lực. Hắn ở lại võ quán chủ yếu là để giúp Tả Nhạc quản lý võ quán.
Nhưng công việc bình thường trong võ quán trên cơ bản đều do Trịnh Tinh Hán đang quản lý, Tả Nhạc thì không thèm quan tâm.
"Đây chỉ là một chuyện nhỏ, người tự mình ra hậu viện lấy đi, nhớ kịp thời trả lại là được." Trịnh Tinh Hán thấy chỉ là chút chuyện nhỏ này nên cũng không nghĩ nhiều, vung tay lên nói.
"Tạ ơn Trịnh sư huynh, ngoài chuyện này ra, ta còn muốn hỏi là sư huynh có còn dư dả hay không, buổi sáng hôm nay ta mới mua hai viên Ích Huyết Hoàn của Ích Nguyên Đường. Hiện giờ đang cần dùng tiền gấp nên muốn chuyển nhượng lại với giá một lượng tám tiền, huynh xem thử. . ." Tần Tử Lăng nói tới đây liền lấy mua hai viên Ích Huyết Hoàn mới vừa mua lúc sáng ra.
Vết thương của Lưu Tiểu Cường đã được đại phu băng bó xử lý qua rồi, nhưng trước đó hắn có ý định tử tự, cả người từ trên giường lăn xuống dưới đất, không chỉ làm hư hại mà còn làm cho vết thương trầm trọng hơn. Trước khi Tần Tử Lăng đưa hắn về nhà thì nhất định phải mời đại phu băng bó lại vết thương cho hắn, hơn nữa con phải mua một chút thương chữa thương nữa.
"Ngươi cần xe ba gác, lại còn rất cần tiền, chẳng lẽ. . ." Trịnh Tinh Hán nhìn xem hai viên Ích Huyết Hoàn trong tay Tần Tử Lăng, trong lòng hơi chấn động một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Tử Lăng, vẻ mặt không dám tin.
Tần Tử Lăng yên lặng gật gật đầu.
Mặc dù đã đoán được một chút, nhưng thấy Tần Tử Lăng gật đầu, Trịnh Tinh Hán vẫn là khó có thể tin, một hồi lâu sau mới hạ giọng nói: "Vết thương của Lưu Tiểu Cường nặng bao nhiêu chẳng lẽ ngươi không biết sao, tình trạng gia đình hiện giờ của ngươi thế nào chẳng lẽ ngươi không rõ ràng sao."
"Ta biết, nhưng Lưu Tiểu Cường là bạn bè của ta, ta không thể thấy chết không cứu!" Tần Tử Lăng nói.
"Ngươi. . ." Trịnh Tinh Hán nhìn xem Tần Tử Lăng, không biết nên nói với hắn thế nào.
"Tử Lăng, ngươi qua đây!" Đúng lúc này, Tả Nhạc ở dưới bóng cây đột nhiên mở miệng gọi Tần Tử Lăng.
"Sư huynh , đợi chút nữa chúng ta lại bàn tiếp." Tần Tử Lăng thấy Tả Nhạc gọi mình liền vội vàng thu hai viên Ích Huyết Hoàn lại, bước nhanh đến dưới bóng cây, hơi khom người nói: "Quán chủ!"
Tả Nhạc không đáp lời mà ngồi đánh giá Tần Tử Lăng một hồi, vẻ mặt giồng như mới vừa quen biết hắn vậy.
Một lúc sau lão ta mới thu hồi ánh mắt, từ trong túi tiền đang treo ở bên hông lấy ra một thỏi bạc có trọng lượng khoảng năm lạng, nói ra: "Ích Huyết Hoàn chính ngươi giữ lấy đi, số bạc này ngươi cầm đi."
"Quán chủ!" Tần Tử Lăng có chút ngoài ý muốn ngước mặt lên nhìn Tả Nhạc.
"Đi thôi!" Tả Nhạc phất phất tay, sau đó khép hờ ánh mắt tựa lên ghế mây nhẹ nhàng đong đưa.
Tần Tử Lăng không đi mà do dự một chút hỏi: "Quán chủ, ngài kiến thức rộng rãi, có biết thuốc gì có thể chữa khỏi cho người bị đứt đoạn gân cốt không?"
Tả Nhạc nghe vậy liền chậm rãi mở mắt ra, nhìn xem Tần Tử Lăng, khoát tay một cái nói: "Ngươi vẫn là đừng nên suy nghĩ quá nhiều, thuốc thì có đó nhưng mà nó mắc."
"Bây giờ ta mua không nổi không thể nói rằng sau này cũng mua không nổi, còn xin quán chủ nói cho ta biết." Tần Tử Lăng nói.
"Có một loại gọi dược cao tên là Thiên Cơ Tục Cốt Cao có thể chữa khỏi hoàn toàn cho những người đứt đoạn gân cốt, nhưng mà chỉ với những vết thương không quá một năm. Thiên Cơ Tục Cốt Cao này là dược cao độc môn của Tiêu gia, một trong ngũ đại thế gia của Thành Phương Sóc chúng ta, chỉ được bán ở An Thần đường của Tiêu gia trong nội thành. Mỗi tấm là năm trăm lượng, ta đã xem qua vết thương của Lưu Tiểu Cường, chỉ cần dùng ba tấm là đủ." Tả Nhạc nói.
"Đa tạ quán chủ." Tần Tử Lăng nghe vậy thần sắc bình tĩnh hơi khom người, sau đó quay người đi chào hỏi Trịnh Tinh Hán, rồi mới đi đến hậu viện lấy xe đẩy tay.
"Thật đúng là một người có tình có nghĩa, đáng tiếc, hiện thực không chỉ có màu hồng!" Tả Nhạc thở dài một hơi, nhìn xem bóng lưng của Tần Tử Lăng biến mất sau cánh cổng hậu viện rồi từ từ nhắm mắt lại.
Lúc này thì đám học đồ trong luyện võ tràng đã biết được chuyện Tần Tử Lăng muốn cứu chữa và chiếu cố cho Lưu Tiểu Cường, lập tức tất cả mọi người đều nháo nhào, không còn tâm tư để luyện võ nữa, tụ năm tụm ba lại một chỗ châu đầu ghé tai nghị luận về Tần Tử Lăng.
"Không phải chứ, Tần Tử Lăng muốn cứu chữa và chăm sóc cho Lưu Tiểu Cường, hắn bị ngu hả!"
"Ngu thật! Nhà hắn thì có bao nhiêu tiền dư chứ, mấy năm này cung cấp hắn luyện võ đã tiêu đến không sai biệt lắm. Vừa rồi hắn lấy ra hai viên Ích Huyết Hoàn kia hiển nhiên là vì chuẩn bị liều một lần cuối cùng nên mới mua, giờ lại muốn lấy ra đổi bạc. Hắn luyện võ cũng gần ba năm rồi mà còn không tìm thấy cánh cửa của Bì Mô, hiển nhiên là không có bao nhiêu thiên phú luyện võ rồi, nhưng có hai viên Ích Huyết Hoàn giúp đỡ, ít nhất là cũng có được một chút xíu hy vọng đột phá trước kỳ hạn ba năm, không có hai viên Ích Huyết Hoàn kia thì hắn ngay cả một tia hi vọng cũng không có."
"Cũng may quán chủ niệm tình, cho hắn một thỏi bạc, còn giữ lại cho hắn tia hy vọng cuối cùng này."
"Nếu Tần Tử Lăng có thể đột phá lên Bì Mô cảnh, với học thức của hắn, cộng thêm tu vi Bì Mô cảnh, chắc là sẽ dễ dàng tìm được một công việc tốt, nếu không, cho dù quán chủ có niệm tình cho hắn một thỏi bạc thì có ích lợi gì, sau khi rời khỏi võ quán, với thế đạo hiện giờ, có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân và người nhà đã là tốt lắm rồi, lại còn phải gánh thêm một tên Lưu Tiểu Cường, cuộc sống sau nay chắc chắn sẽ gian nan à, ăn no hay không đều là cả một vấn đề."
". . ."
Lúc mà đám người này nghị luận ầm ĩ, Tần Tử Lăng đã đẩy xe đẩy tay xuyên qua luyện võ tràng, một đường đi thẳng về phía cửa chính.
Đám người vội vàng im miệng, đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, ánh mắt phức tạp.
Cho dù là có không tán đồng với cách làm của Tần Tử Lăng, cho rằng hắn bị ngu, nhưng trong nội tâm của rất nhiều người vẫn là rất kính nể Tần Tử Lăng, cũng hi vọng rằng khi mình gặp nạn sẽ có được một người bạn có thể dốc sức tương trợ như thế.
Tần Tử Lăng rời khỏi luyện võ tràng, đi đến nhà Lưu Tiểu Cường thu dọn một vài thứ, sau đó đem Lưu Tiểu Cường khiêng lên xe đẩy tay, rồi kéo hắn đi Ích Nguyên Đường, mời một vị đại phu tọa đường hỗ trợ xử lý vết thương lần nữa, rồi mua thêm một chút chữa thương thuốc.
Thỏi bạc có mà Tả Nhạc cho nặng năm lượng, mới xử lý chút xíu đã tiêu hết một nửa, không khỏi làm cho Tần Tử Lăng âm thầm cảm khái, trong một thế giới khác, dân chúng bình thường là không thể nào bị bệnh nổi, ở cái thế giới này cũng giống như thế.