• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Thiết Chưởng là dùng chưởng thay đao, chiêu thức cũng không quá phức tạp nhưng lại tấn mãnh cương liệt, đi đi về về cũng chỉ có ngũ đại chiêu thức.

Phách Sơn Thức, Băng Sơn Thức, Thiêu Sơn Thức, Trạc Thứ Thức, Trừu Chủy Thức.

Từ ngũ đại chiêu thức đó lại diễn dịch ra những chiêu số thực chiến khác.

Như Phách Sơn Thức, liền có bổ thẳng, bổ ngang, bổ nghiêng, tung thân phách, hồi thân phách, sát thân phách và những chưởng pháp thực chiến khác.

Nam Cung Việt thấy vậy liền cười "Hắc hắc" một tiếng, sau đó liền đĩnh đạc dậm chân trước, tay nâng chưởng đao, trực tiếp tung ra một chiêu đại lực phách sơn.

Khi năm ngón tay của Nam Cung Việt khép lại thành chưởng đao, những vết chai trên bàn tay gã cũng lộ ra nhàn nhạt hồng quang, phảng phất giống như sắt bị đốt nóng lên, chưởng phong đánh tới, còn ẩn ẩn mang theo một tia sóng nhiệt.

Đây là Võ Đồ Bì Mô cảnh, khi đột nhiên phát lực, sức mạnh của huyết khí từ trong cơ bắp và gân cốt bùng lên, bành trướng phun trào trong màng da.

Thấy Nam Cung Việt tay nâng chưởng đao, đại lực bổ tới, nhanh chóng cương mãnh, khí thế như hồng, Tần Tử Lăng không chỉ có không thất kinh giống như hồi trước, ngược lại tâm linh của hắn còn tiến vào trạng thái tĩnh như mặt nước phẳng lặng thanh thản.

Ở trạng thái này, tâm linh của hắn phảng phất giống như một chiếc gương, không chỉ có thể nhìn rõ hết thảy phản ứng và biến hóa của ngoại giới, thậm chí còn có thể từ không khí lưu động, khí cơ biến hóa của ngoại giới để dự đoán được thực hư biến hóa và chiêu thức tiếp theo của đối phương.

Tần Tử Lăng cơ hồ không cần nghĩ ngợi liền nhanh chóng lướt ngang qua bên cạnh, khó khăn lắm mới tránh thoát được mãnh chưởng của Nam Cung Việt, đồng thời uốn gối thượng khiêng, bỗng nhiên vọt tới cánh tay trái đang được Nam Cung Việt giấu đằng sau, không để gã có cơ hội phát lực, song chưởng trực tiếp dùng Băng Sơn Thức rồi đánh về phía cánh tay phải đang phách ra của Nam Cung Việt, một tay khác thì giống như đao nhọn đâm thẳng vào sườn của gã.

Nam Cung Việt vốn cho rằng với chiêu thức đại lực phách sơn tấn mãnh vô cùng này, Tần Tử Lăng sẽ bị kinh hoảng, nếu hắn lui lại thì sẽ hợp ý của hắn, sau đó hắn liền có thể thừa thế xông lên chém liên tiếp.

Nếu Tần Tử Lăng dùng hai tay để ngăn cản, gã đã luyện đến Bì Mô cảnh, một chưởng này hạ xuống cứng đối cứng, coi như không đả thương được xương cốt của hắn thì tất nhiên cũng sẽ tổn thương đến cơ bắp của hắn, hơn nữa chưởng đao mà gã giấu ở sau lưng sẽ như thừa cơ đột kích giống như một con rắn độc đâm vào bụng hắn, để hắn trong nháy mắt liền phải chịu đau đớn rồi ngã xuống đất.

Nếu Tần Tử Lăng biểu hiện linh hoạt, lướt ngang trốn qua bên cạnh, bàn tay mà hắn giấu có thể trực tiếp thi triển Băng Sơn Thức bỗng nhiên đánh thọc sườn, đem hắn đập ngã.

Nhưng Nam Cung Việt thật sự không ngờ tới Tần Tử Lăng chỉ lướt ngang có một chút mà lại cũng không vội vàng kinh hoảng, hơn nữa khoảng cách lướt của hắn cũng không kém chút nào, vừa lúc lướt qua chưởng đạo mà hắn vừa chém xuống, sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai xuất chưởng đao, đồng thời còn lên gối vào cánh tay đang giấu của gã, phong lại hậu chiêu của gã.

"Đáng chết!" Nam Cung Việt chung quy là Võ Đồ Bì Mô cảnh, phản ứng phi thường nhanh nhẹn, tay phải vỗ lên đầu gối của Tần Tử Lăng, cả người giống như là một con mèo bị sợ hãi nhảy vọt về phía sau, né tránh chưởng đao của Tần Tử Lăng đang đâm dưới xương sườn của hắn.

Tần Tử Lăng thấy Nam Cung Việt né tránh được chưởng đao của mình, trong lòng không khỏi thầm hô một tiếng "Đáng tiếc" .

Nền tảng, chưởng lực của hắn cũng chỉ thuộc loại bình thường, mặc kệ là dùng chưởng đao chém hay là vỗ, uy lực cũng đều có hạn, nhưng nếu dùng chưởng đao đâm vào, diện tích thụ lực nhỏ, giống như khi cầm đao đâm người vậy, uy lực rất lớn.

Vừa rồi nếu mà Nam Cung Việt bị chưởng đao của hắn đâm trúng sườn, chỉ e là bị thương vài ngày mới khỏi, nói không chừng trận chiến này liền muốn sớm kết thúc.

Bất quá bỏ qua cái cảm ứng nhạy cảm vượt qua người bình thường của Tần Tử Lăng, thực lực chân chính của Nam Cung Việt mạnh hơn hắn rất nhiều, Nam Cung Việt không chỉ kịp thời tránh thoát ám chiêu của Tần Tử Lăng, hơn nữa một chưởng vỗ vào đầu gối của Tần Tử Lăng vừa nãy mặc dù vội vàng, lại làm cho Tần Tử Lăng cảm thấy có chút đau đớn, giống như đụng phải phiến đá vậy.

"Ồ!" Những người đang luyện chưởng luyện đều nhao nhao dừng tay lại, thậm chí ngay cả Tả Nhạc đang uống trà dưới bóng cây đặt chén trà xuống.

Nam Cung Việt cũng không phải lần một lần hai tìm Tần Tử Lăng luận võ, mỗi một lần đều là bị nhục nghiêng về một phía, mọi người cũng đã sớm không cảm thấy kinh ngạc nữa nên lười đi quan sát.

Về phần Tả Nhạc thì càng không cần nói, trận giao đấu của Nam Cung Việt và Tần Tử Lăng đối với hắn mà nói chỉ giống như trò chơi con nít, không lên được mặt bàn.

Đương nhiên là Tả Nhạc cũng nhìn ra Nam Cung Việt đang cố ý gây phiền phức cho Tần Tử Lăng, nhưng mà vậy thì thế nào? Tả Nhạc sống đến từng tuổi này đã sớm nhìn thấu tất cả. Hơn nữa Tần Tử Lăng trước kia cũng là có chút ngạo mạn, không rõ ràng thân phận địa vị của mình, mỗi lần Nam Cung Việt gây sự với hắn, hắn đều không chịu cầu xin tha thứ, mà còn luôn bí mật nhìn lén La Ngọc Kha, rõ ràng là chưa chịu từ bỏ.

Tả Nhạc là người từng trải, lão ta biết hiện thực là tàn khốc, theo lão thấy, việc bị Nam Cung Việt bắt nạt đối với Tần Tử Lăng chưa chắc không phải là chuyện tốt, có lẽ có thể làm cho hắn nhận rõ hiện thực, cụp đuôi làm người, về sau ra ngoài thì còn có cơ hội sống sót; thứ hai là có cơ hội đối luyện với Nam Cung Việt, ít nhiều gì vẫn có thể đề cao năng lực thực chiến của Tần Tử Lăng.

Đương nhiên, nếu như Nam Cung Việt làm quá căng thì Tả Nhạc cũng sẽ ra mặt.

Hiện tại a, đối với Tả Nhạc mà nói cũng chỉ là người trẻ tuổi đang đùa giỡn với nhau mà thôi nên lão mới lười quan tâm.

Bất quá, Tần Tử Lăng vậy mà không bị Nam Cung Việt đánh cho luống cuống tay chân, liên tiếp lui về sau, ngược lại còn lướt ngang phản công, đánh cho Nam Cung Việt phải nhảy lùi lại né tránh, thật đúng là hoàn toàn ra khỏi dự kiến của Tả Nhạc.

Cảm nhận được mọi người đang dồn sự chú ý về phía này, Nam Cung Việt chỉ cảm thấy một cỗ huyết khí xông lên đỉnh đầu, tức giận đến độ gầm lên một tiếng, giống như là một con hổ bị chọc giận vậy, tay nâng chưởng đao xông thẳng về phía trước, phương thức tấn công vẫn là cấp tốc cương mãnh như cũ.

Hiển nhiên Nam Cung Việt cho rằng chuyện vừa rồi chỉ là do Tần Tử Lăng may mắn trùng hợp, đột nhiên thông suốt mà thôi.

Tần Tử Lăng thấy Nam Cung Việt vẫn như cũ xông thẳng tấn công chính diện với mình, trong lòng âm thầm cười lạnh, thần sắc bình tĩnh lần nữa lướt ngang, đồng thời thừa cơ phản kích.

Nam Cung Việt không nghĩ tới thế công cấp tốc cương mãnh của mình vậy mà bị Tần Tử Lăng tránh thoát hai lần liên tiếp, còn bị hắn phản công bức cho gã phải lùi lại, không khỏi vừa sợ vừa giận, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

"Nhìn không ra, một đoạn thời gian không luyện tập với ngươi, ngược lại là tiến bộ không ít a!" Hai con mắt băng lãnh như đao của Nam Cung Việt đang nhìn chằm chằm vào Tần Tử Lăng, bước chân áp sát trên mặt đất từ từ di chuyển xung quanh Tần Tử Lăng, hai tay chưởng đao không ngừng biến hóa, giống như một con rắn độc tùy thời đều có thể nhảy lên cắn người.

Rốt cục thì gã cũng thu hồi lòng khinh thường của mình.

Đối với việc Nam Cung Việt không ngừng lượn vòng quan sát, bộ dáng thận trọng như đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón quân địch, Tần Tử Lăng vẫn cứ đứng im bất động, khí định thần nhàn, tư thế giống như cao thủ đã tính trước tất cả.

Mọi người nhìn thấy hình tượng như vậy không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

"Có chút ý tứ!" Liền ngay cả Tả Nhạc đều bị khơi dậy hứng thú.

Trong lúc mà người khác còn đang ngạc nhiên thì Nam Cung Việt bỗng nhiên phát khởi tiến công lần nữa, lần này thì gã đã hoàn toàn thu hồi tâm tính chủ quan của mình, không chỉ xuất chưởng nhiều hơn rất nhiều biến hóa, đấu pháp tốc chiến tốc thắng vừa rồi cũng đã thay đổi, hơn nữa còn phối hợp với cước bộ làm cho người ta hoa mắt.

Biến hóa lần này của Nam Cung Việt mới là chân chính hiện ra thiên phú của gã và thực lực cảnh giới Bì Mô.

Tần Tử Lăng liên tục trốn tránh, cũng không phản kích, thần sắc nhiều một tia ngưng trọng.

"Hắn biến chiêu quá nhiều, quá nhanh, mà nền tảng cơ sở thân thể này của ta thua hắn quá nhiều, coi như sớm phát giác được sơ hở của hắn, nhưng tay chân của ta lại không theo kịp tư duy của đại não, không cách nào nắm bắt cơ hội. Bất quá cho dù hắn là Võ Đồ Bì Mô cảnh, khí huyết bành trướng, cũng vô pháp thi triển loại công kích dày đặc như mưa giông gió bão này trong thời gian dài. Hiện giờ cứ tạm quần nhau với hắn trước, chờ khi khí tức của hắn suy yếu, chính là cơ hội phản kích của ta."

Nam Cung Việt thấy Tần Tử Lăng bị gã đè lên đánh, khí thế càng ngày càng thịnh, trên mặt cũng lộ ra đắc ý vẻ dữ tợn, cho rằng chỉ cần dùng thêm một ít sức mạnh liền có thể đánh cho Tần Tử Lăng thành đầu heo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK