Đêm khuya, yên lặng như tờ.
Tần Tử Lăng cầm quyển "Bất Diệt Tinh Hà Quan Tưởng Đại Pháp" đặt lên trên bàn sách, quyển kinh thư này giống như là một bức tranh chữ lớn.
Chữ viết trên kinh thư rất nhỏ, nhưng chữ nào chữ nấy bút tẩu long xà, nét chữ cứng cáp, cho người ta cảm giác vô cùng hùng vĩ, còn có một loại cảm giác huyền diệu không cách nào hình dung bằng ngôn từ, tựa hồ chỉ cần nhìn xem những chữ này liền có thể tạo cho người ta cảm giác rất hưởng thụ và xúc động.
Ở giữa kinh văn này là vô số nhật nguyệt tinh thần tạo thành một tinh hà mênh mông, trong không gian của tinh hà mênh mông này có một nam tử vĩ ngạn đang ngồi xếp bằng.
Nam tử khoác tinh quang hà y, tay kết pháp ấn.
Chân dung trên quyển kinh văn này không biết là do ai vẽ, nam tử kia rõ ràng chỉ là một bức họa, không chỉ làm cho người ta có cảm giác sinh động như thật, phảng phất như đây là một người thật sự tồn tại, thậm chí khi nhìn xem hắn, trong lòng vậy mà có thể sinh ra một loại cảm giác như khai thiên tích địa, diễn hóa xuất thiên địa vạn vật, ức vạn nhật nguyệt tinh thần.
Tần Tử Lăng tập trung ý chí, mượn ánh nến để đọc chữ trên kinh văn, rồi lại so sánh với những ký ức có liên quan đến kinh văn trong đầu.
Rất nhanh, Tần Tử Lăng liền hiểu được, phương pháp tu luyện thần hồn được phân thành những cảnh giới như Định Thần, Xuất Khiếu, Phụ Thể, Khu Vật, Phân Thần, Đoạt Xá, Hiển Thánh, Lôi Kiếp, Thiên Tiên.
Phương pháp tu luyện rất đơn giản, chính là ngồi xếp bằng theo bức chân dung nam tử trong kinh văn, tay kết pháp ấn, sau đó minh tưởng mênh mông Tinh Hà Đồ.
Nhưng đại đạo đơn giản nhất, ngộ tại tự nhiên.
Phương pháp tu luyện rất đơn giản cũng chính là chỗ rắc rối nhất của nó.
Lệ Mặc là một đời ma đầu, sau khi được quyển "Bất Diệt Tinh Hà Quan Tưởng Đại Pháp" này, trải qua mười năm mới nhập môn, cũng chính là bước vào cảnh giới Định Thần, sau đó lại tu luyện thêm bảy mươi năm mới tới Phân Thần cảnh hậu kỳ, miễn cưỡng đụng đến cánh cửa của Đoạt Xá cảnh.
Cũng chính vì vậy, dù cho Tần Tử Lăng cũng chỉ là một Võ Đồ chỉ rèn luyện cơ bắp, Lệ Mặc cũng đoạt xá không thành công, ngược lại làm cho lưỡng bại câu thương, cuối cùng bị Tần Tử Lăng đến từ một thế giới khác dung hợp.
Thần hồn là thứ rất mờ mịt hư vô, sờ không được không nhìn thấy, cho nên từ "Định Thần" này, nhìn như đơn giản, nhưng muốn định trụ mờ mịt hư vô thần hồn lại là chuyện nói nghe thì dễ, thậm chí có thể nói là không có chỗ xuống tay.
Nhưng nếu như không ổn định thần hồn, ngồi xếp bằng minh tưởng Tinh Hà Đồ giống cũng chỉ là có được vẻ bề ngoài, lúc lắc giá đỡ mà thôi, thông qua phương pháp này là căn bản không có cách nào làm cho thần hồn lớn mạnh.
Nguyên nhân chính là như thế, cánh cửa của cảnh giới Định Thần này cũng đã cự tuyệt vô số ngươi tu luyện thần hồn chi đạo ở ngoài.
Mà mỗi khi đột phá cảnh giới sau Định Thần cũng là cực kì gian nan.
Mà muốn đột phá cảnh giới cũng là chuyện rất khó khăn, uy lực của mấy cảnh giới phía trước thần hồn chi đạo cũng là rất yếu, không hề có quan hệ gì đến độ khó đột phá của nó.
Giống như Định Thần, đơn giản chính là làm cho tâm linh thần hồn của mình tiến vào một loại vô cùng huyền diệu Không Linh cảnh giới, nhưng cái này lại không thể dùng để ngăn địch.
Xuất khiếu cũng đơn giản chính là làm cho thần hồn của mình ly thể, du tẩu trên thế gian, giống như quỷ hồn du đãng trên thế gian, chỉ có thể dùng thần niệm huyễn tượng mê hoặc đe dọa những người bình thường có tâm chí không kiên định, lại không cách nào tổn thương nhục thể của hắn, thậm chí nếu tới gần người có khí huyết tràn đầy, ngược lại sẽ bị khí huyết của hắn đốt bị thương.
Thần hồn tiếp tục lớn mạnh, đạt đến Phụ Thể cảnh, mới hiện ra một chút uy lực công kích. Nhưng cái này cũng chỉ có thể phụ thể một vài sinh vật có khí huyết phổ thông, nếu không thì dù cho có miễn cưỡng phụ thể đi nữa thì bản thân thần hồn cũng sẽ bị tổn thương lớn.
Chỉ có thần hồn lớn mạnh đến độ có thể điều khiển ngoại vật, cũng chính là Khu Vật, khi đó mới có thể điều khiển hung khí, tới lui vô tích, xuất quỷ nhập thần, một khi giết người, làm cho người khó lòng phòng bị, lúc này thì uy lực của thần hồn chi đạo mới được xem là bay vọt về chất.
Nhập môn thần hồn chi đạo khó khăn là vậy, đối với thiên phú cũng yêu cầu rất cao, sau khi nhập môn dù cho cố gắng cả đời cũng không có khả năng tu luyện ra pháp thuật có uy lực to lớn, dần dần, thần hồn chi đạo và những người tu luyện đạo này gần như tuyệt tích, lại thêm thần hồn chi thuật có đặc điểm là mờ mịt hư vô, tới tận bây giờ, thần hồn chi đạo và những người tu luyện đạo này đều trở nên vô cùng thần bí, phảng phất như là tồn tại ở một thế giới khác.
Với thân phận hiện giờ của Tần Tử Lăng, nếu không phải là dung hợp với ý thức tàn hồn của Lệ Mặc, mà Lệ Mặc lại vừa vặn tu luyện thần hồn chi đạo, nếu không dù là cả đời này thì hắn cũng tuyệt đối không có khả năng tiếp xúc đến thần hồn chi đạo.
Mà bây giờ, thứ bày ra trước mặt hắn chính là một môn bí pháp tu hành thần hồn chi đạo.
"Theo như trí nhớ của Lệ Mặc, Định Thần là một loại trạng thái, một loại tư tưởng linh hoạt kỳ ảo đến cực hạn, khi muốn ở trong loại trạng thái này, con người phải hoàn toàn quên hết ngoại giới và thể xác của bản thân mới có thể đụng chạm đến sự tồn tại của thần hồn, mới có thể dùng thần hồn chi pháp để quan tưởng hình ảnh của Bất Diệt Tinh Hà."
"Muốn tiến vào trạng thái Định Thần, thì trước tiên phải thông qua ngồi thiền tĩnh tư, minh tưởng dẫn đạo những loại huấn luyện tâm linh này, đồng thời phải kết hợp với những hương liệu an thần trân quý trong lúc huấn luyện, mấy năm thậm chí mấy chục năm như một ngày, vòng đi vòng lại, mới có một tia hi vọng tiến vào trạng thái Định Thần."
" Những hương liệu an thần trân quý thì mình khỏi cần phải nghĩ rồi, cái thứ xa xỉ phẩm này cũng chỉ có kẻ có tiền mới được sở hữu."
Tần Tử Lăng nghĩ tới đây không khỏi cười khổ lắc đầu, tiếp tục vừa đọc kinh văn vừa xác minh những ký ức không trọn vẹn trong đầu Lệ Mặc.
Từ sau khi trọng sinh, không chỉ giác quan của Tần Tử Lăng trở nên cực kì nhạy cảm, mà tâm tư cũng nhanh nhẹn hơn, nhất tâm đa dụng, có được bản lĩnh đã gặp qua là không quên được.
Cho nên rất nhanh, Tần Tử Lăng liền đã xem hết từ đầu đến đuôi những chữ nhỏ được viết lít nha lít nhít trên kinh quyển này, lại thêm ký ức không trọn vẹn của Lệ Mặc, "Bất Diệt Tinh Hà Quan Tưởng Đại Pháp" đã được lạc ấn trong đầu của hắn, thậm chí liền bức quan tưởng đồ kia cũng khắc ở trong đầu hắn.
Tần Tử Lăng cầm quyển kinh rồi thu nhập Dưỡng Thi Hoàn.
Từ sau khi Dưỡng Thi Hoàn bị tế luyện, nó đã hóa thành giống như tế văn trên da thịt quấn quanh trên ngón tay út, chỉ có lúc sử dụng mới có hiển hiện ra, rất là thần kỳ.
Thu hồi quyển kinh, Tần Tử Lăng mở cửa sổ ra, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm đầy sao, sau khi nhìn chằm chằm vài lần, liền ngồi xếp bằng dưới cửa sổ, tay kết pháp ấn , dựa theo công pháp ghi chép và kinh nghiệm tu hành của Lệ Mặc, bài trừ hết tạp niệm trong đại não, quên mất ngoại giới, quên mất nhục thân xác ngoài, chỉ còn lại hóa thân của tâm linh thần hồn có thể không bị không gian hạn chế ngồi xếp bằng ở dưới trời sao, có tinh thần quang huy chiếu xuống, chậm rãi xâm nhập vào thần hồn, không ngừng tẩm bổ lớn mạnh thần hồn.
Tần Tử Lăng ngồi xếp bằng không bao lâu, liền phảng phất thật thấy được chính mình xếp bằng ở tinh không chi hạ, điểm điểm tinh thần quang hoa từ trên đỉnh đầu chui vào, bỗng nhiên hắn cảm giác được toàn thân thanh lương, vô cùng sảng khoái, sâu tận xương tủy, thậm chí có một loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên.
Hóa thân thần hồn trong lúc minh tưởng vốn là mơ hồ không rõ, giống như từng sợi khói xanh đang chuyển động, phảng phất như muốn tán đi bất kỳ lúc nào, vậy mà lúc này lại dần dần trở nên rõ ràng có thể thấy được, trở nên thu liễm ngưng thực, hình tượng kia và hắn không khác nhau chút nào, phảng phất như là một người giống hắn như đúc đang tồn tại, làm cho hắn không phân biệt được, đây là hiện thực vẫn là hư ảo tưởng tượng.
"Cái này. . ." Tần Tử Lăng rất nhanh liền mở mắt.
"Giả làm thật thì thật cũng giả, thật làm giả thì giả cũng thật! Như thế nào là thật, như thế nào là giả, thế nhân dùng mắt thấy làm thật, mắt không thấy là giả, lại không biết rằng tâm thần bị tạp niệm che đậy, chỉ nhìn thấy nhục thân xác ngoài, lại không nhìn thấy thần hồn tồn tại ở Thiên Đình trong đại não của con người, thần hồn vốn dĩ là hư ảo mờ mịt."
"Nhập định gặp Thiên Đình thần hồn chân ngã, đây là Định Thần!"
"Mình đã đạt tới cảnh giới Định Thần rồi!"
Tần Tử Lăng một mặt chấn kinh cùng không dám tin.
Lệ Mặc là một nhân vật tông sư của Ma Môn, tĩnh tọa minh tưởng mười năm mới nhập môn, đồng thời mỗi lần tu hành còn phải đốt hương liệu trân quý để phụ trợ.
Mà hắn chỉ tùy tiện ngồi một lát, tay kết pháp ấn, vậy mà trực tiếp bước vào cảnh giới Định Thần, cái này không khỏi cũng quá nhanh quá dễ dàng đi!