Đây là hiệu thuốc lớn nhất ở ngoại thành phía tây, đại phu tọa đường bên trong liền có ba người, học đồ thì càng nhiều.
Mà thứ nổi tiếng tiếng nhất của "Ích Nguyên Đường" trong mắt những người luyện võ như hắn không phải là y thuật của đại phu, mà là do "Ích Huyết Hoàn" và "Bổ Nguyên Đan" mà nơi này luyện chế.
Cái tên Ích Nguyên Đường chính là tới từ hai loại đan dược này.
Cho dù "Ích Huyết Hoàn" hay là "Bổ Nguyên Đan" thì cũng đều là đan dược có tác dụng bổ khí huyết, cái trước bán một lượng một viên, cái sau mười lượng một viên.
Thu nhập một tháng của những bách tính bình thường ở Thành Phương Sóc là hai lượng bạc.
Cho nên đây không phải là thứ mà dân chúng bình thường có thể tiêu phí được, Tần Tử Lăng luyện võ gần ba năm cũng chỉ từng mua ba viên Ích Huyết Hoàn mà thôi.
Hôm nay Tần Tử Lăng một lần đã mua hết ba viên Ích Huyết Hoàn.
Người luyện võ muốn cường tráng huyết khí thì ngoài sự chăm chỉ khổ luyện ra còn cần rất nhiều thịt để bồi bổ.
Nhưng ăn thịt cũng là sẽ no, dạ dày của một người dù lớn đến đâu thì khi ăn thịt cũng sẽ có hạn, hơn nữa những thành phần có thể cường tráng khí huyết trong thịt cũng chỉ có một chút, đại bộ phận đều sẽ trở thành vật bài tiết. Tất nhiên là huyết nhục của những mãnh thú hung cầm như mãnh hổ, gấu đen, long ưng sẽ là những vật đại bổ mà không phải thịt bình thường có thể sáng bằng, còn về phần thịt dị thú thì càng khỏi cần phải nói.
Nhưng những con hung cầm mãnh thú chân chính lại rất khó săn bắt, dị thú thì càng khỏi cần nói, số lượng lại phi thường thưa thớt.
Cho nên đối với những người luyện võ giàu có mà nói thì thịt bình thường chỉ giống như cơm mà họ ăn hằng ngày, còn trân quý dược liệu và đan dược mới là thứ tẩm bổ mà thỉnh thoảng họ mới có thể ăn.
Tần Tử Lăng muốn mau chóng tăng cường khí huyết thì đương nhiên là không thể nào đặt trọng tâm vào chuyện ăn thịt được.
Tối hôm qua hắn đã bắt giết được một con gà rừng, hai con con thỏ và một con xích kỷ, cho dù hắn có ăn thường xuyên đi nữa thì cũng mất đến vài ngày, hơn nữa phần khí huyết chuyển hóa được cũng có hạn.
Cho nên, Tần Tử Lăng cần phải bán những con mồi này đi, dùng tiền kiếm được mua sắm những viên đan dược đắt đỏ nhưng lại dễ hấp thu này.
Đương nhiên, đây là bởi vì Tần Tử Lăng có thần kỹ đi săn, tự tin sau này sẽ có tài nguyên cuồn cuộn không ngừng, cho nên mới dám sử dụng phương pháp xa xỉ này để bổ khí huyết.
Sau khi mua ba viên Ích Huyết Hoàn, Tần Tử Lăng tìm một địa phương để tháo trang, khôi phục lại bộ dạng trước kia, lúc này mới nhanh chân chạy đến võ quán.
Trên đường, Tần Tử Lăng đã phục dụng một viên Ích Huyết Hoàn.
Ích Huyết Hoàn còn nhỏ hơn long nhãn một chút, cũng không biết là được luyện từ những dược liệu trân quý gì, nó tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt và còn có một chút mùi máu tươi nhỏ bé đến mức không ngửi thấy được.
Nuốt một viên Ích Huyết Hoàn vào bụng, với cảm giác nhạy cảm của Tần Tử Lăng hiện giờ rất nhanh liền cảm thấy ấm áp ở trong bụng, huyết dịch lưu động trong cơ thể trở nên hữu lực bành trướng.
"Đây là thứ tốt a, tiếc là quá đắt! Số tiền để mua được một viên như vậy không sai biệt lắm đủ để cho người một nhà ăn cơm trong một tháng, cứ như vậy liền hết rồi." Tần Tử Lăng cảm nhận được khí huyết phun trào trong cơ thể, trong lòng âm thầm cảm khái không thôi, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều.
Khí huyết phun trào, chính là thời cơ tốt nhất để luyện võ!
Tần Tử Lăng đến võ quán hơi trễ nên đại đa số người đều đã tới.
Có ít người đang cắm đầu khổ luyện, có chút thì nhân lúc nghỉ ngơi đang tụ hợp một chỗ nói chuyện phiếm.
Tả Nhạc vẫn giống như thường ngày ngồi ở dưới bóng cây nhàn hạ uống nước trà.
Tần Tử Lăng đang chuẩn bị đi thỉnh an Tả Nhạc thì nghe được đoạn đối thoại của những người ngồi cách đó không xa.
"Lần này Lưu Tiểu Cường xem như hết thật rồi!"
"Đúng vậy a, những kẻ dám bước lên đấu võ trường thì chả có người nào là đơn giản cả, hàng năm đều tử thương không ít người, Lưu Tiểu Cường lại cứ tự cao rằng mình trời sinh khổng vũ hữu lực, không cam lòng làm người bình thường, nhất định phải đi đấu võ trường liều một phen. Giờ thì tốt rồi, tay chân gân cốt đều bị người ta đánh gãy, cho dù là sau này có thể đứng dậy được, nhưng vai không gánh được, tay không nâng được, xác định là một kẻ tàn phế. Hắn lại không có họ hàng thân thích gì, vì học võ, những thứ đáng tiền trong nhà cũng đã bán sạch, xem ra sau này hắn chỉ có thể làm một tên ăn mày thôi."
"Ai, ta xem khó a. lần này hắn bị thương nặng như vậy, nếu không phải là quán chủ nghe được tin, sai người khiêng hắn về nhà, lại mời đại phu cho hắn thì e rằng hôm qua hắn đã chết ở ngoài đấu võ trường rồi. Hắn đã vượt qua được tối qua, nhưng sau này hắn chỉ có thể nằm trên giường không có người chiếu cố, cũng không có tiền để tiếp tục mời đại phu đến trị liệu, sợ là không chịu nổi mấy ngày a!"
Tần Tử Lăng nghe được đoạn đối thoại này liền nhanh chóng tiến lên, sắc mặt khó coi nói: "Hôm qua Lưu Tiểu Cường đi giao đấu ở đấu võ trường sao."
Trong vô số học đồ trong võ quán, chỉ có hắn là người có quan hệ tốt nhất với Lưu Tiểu Cường.
Hôm trước Lưu Tiểu Cường đã từng nói qua đấu võ trường với hắn, lúc đó nghe ngữ khí của Lưu Tiểu Cường hẳn là còn cần chút thời gian nữa. Lần này hắn mua ba viên Ích Huyết Hoàn, còn đang chuẩn bị chia cho Lưu Tiểu Cường một viên, giúp hắn một tay.
Kết quả không ngờ rằng vừa tới võ quán đã nghe được tin dữ này.
"Đúng vậy, nghe nói là lâm thời an bài. Lưu Tiểu Cường chiến thắng hai người liên tiếp, nhưng ở trận chiến thứ ba thì bị đánh bại, người kia xuất thủ rất hung ác, hơn nữa trong lúc giao đấu còn đột phá lên Thiết Bì cảnh giới, đánh gãy hết tay chân của Lưu Tiểu Cường." Một vị học đồ trả lời.
Bình thường, những trận giao đấu trong đấu võ trường đều sẽ là cùng cấp độ giao đấu, nhưng có thể lớn hơn một tiểu cảnh giới, ví dụ như Võ Đồ Luyện Cân Nhục nếu như đồng ý có thể khiêu chiến Bì Mô cảnh một tầng, cũng chính là Võ Đồ cấp độ Ngưu Bì.
Lưu Tiểu Cường một lòng muốn gia nhập vào những thế lực lớn và những hộ gia đình giàu có nên lựa chọn vượt cấp khiêu chiến.
Với nền tảng trời sinh khổng vũ hữu lực của hắn, dù bị đánh bại thì cũng không đến mức thảm thương như vậy, không ngờ rằng lại gặp phải một kẻ hung ác, hơn nữa người này còn đột phá lên Thiết Bì trong lúc giao đấu.
Tần Tử Lăng nghe vậy vẻ mặt âm trầm xoay người rời đi, cũng không thèm chào hỏi Tả Nhạc một cậu.
"Hắn muốn làm gì "
"Khẳng định là lo lắng cho Lưu Tiểu Cường a, bình thường thì quan hệ của bọn hắn tương đối tốt."
"Quan hệ tốt thì làm được gì, tình trạng hiện giờ của Lưu Tiểu Cường, với gia cảnh của Tần Tử Lăng, việc tốt nhất mà hắn có thể làm cũng chỉ là đi vấn an thăm hỏi mà thôi."
". . ."
Đám học đồ này thấy Tần Tử Lăng sau khi nghe tin liền rời đi, ngay cả võ cũng không luyện nên bí mật nghị luận ầm ĩ, mà Nam Cung Việt thấy vậy thì nhếch miệng khinh thường và nở một nụ cười lạnh trên sự đau khổ của người khác.
Nhà của Lưu Tiểu Cường ở Phường Hiển Hà nằm ngoài thành tây, cách võ quán ở Phường Hiển Nguyên ba con ngõ nhỏ và một con sông nhỏ.
Tần Tử Lăng rất nhanh liền tới được căn nhà cũ nát của Lưu Tiểu Cường, đẩy cửa ra, một mùi rất tạp khó mà nói rõ xông vào mũi.
Lưu Tiểu Cường vốn cao hai mét, cường tráng như một con trâu giờ này lại nằm rạp trên mặt đất, từng tấc từng tấc di động, dùng sức bò lên phía trước.
Hắn bò vào nơi có trưng bày một thanh khảm đao.
Thấy cảnh này, mũi của Tần Tử Lăng không khỏi chua chua, dường nhìn thấy được bản thân mình ở một thế giới khác.
Khi đó hắn không phải bị thương mà là bệnh sơ cứng teo một bên cơ, hành động vô cùng khó khắn, nhiều lần hắn đều đã từng nghĩ sẽ tự sát, xong hết mọi chuyện, nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng kiên trì, chờ đợi kỳ tích y học xuất hiện.