Thần hồn nhảy ra khỏi thể xác rồi bay một hồi trong sơn động, tốc độ nhanh hơn hồi trước một chút.
"Không sai, tốc độ nhanh hơn một chút, không biết khu vật chi lực có tăng thêm hay không?" Tần Tử Lăng nghĩ thầm, thần hồn đưa tay nắm lấy một cục đá to bằng đầu nắm tay, vậy mà có thể cầm lên một cách nhẹ nhàng.
"Hiện giờ mình mới được xem là chân chính Khu Vật Cảnh!" Tần Tử Lăng nhìn xem cục đá trong "Tay", trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Trước kia hắn mặc dù cũng có thể khu vật, nhưng chỉ là vì dung hợp thần hồn của ba người, đặc biệt là tàn hồn của Lệ Mặc, cho nên cảnh giới liền nhảy vọt đến Khu Vật cảnh, nhưng trên thực tế lại không có được lực lượng của Khu Vật cảnh, chỉ có thể được coi là nửa Khu Vật.
Cho tới bây giờ, trải qua bốn tháng khổ tu lại thêm giờ khắc này suy nghĩ thông suốt, Tần Tử Lăng mới trở thành tu thần thuật sĩ Khu Vật cảnh chân chính một cách nước chảy thành sông, đương nhiên vẫn chỉ là Khu Vật sơ kỳ.
"Giờ thì cuối cùng cũng có thể trực tiếp Khu Vật đánh giết con mồi mà không cần Phụ Thể nữa!" Tần Tử Lăng thần hồn nhập thể, chậm rãi mở hai mắt ra, tự nhủ.
Phụ thể mặc dù hữu dụng, nhưng phụ thể lên thân của cầm thú thì cảm giác không tốt lắm, vả lại có một vài con phi cầm tẩu thú có khí huyết nồng đậm, khi phụ thể thì ít nhiều gì cũng sẽ làm tổn thương tới thần hồn.
Chẳng qua là khi đó Tần Tử Lăng chỉ có thể khu động phi châm, lưỡi dao thôi, mà phi cầm tẩu thú lại không giống con người, chúng đều có bộ lông tương đối dày, phi châm và lưỡi dao đừng nói là giết chết bọn chúng, dù là cắt da cắt lông cũng có chút khó khăn, cho nên chỉ có thể thi triển Phụ Thể chi thuật một cách bất đắc dĩ.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn đã là chân chính Khu vật thuật sĩ, chỉ cần chế tạo được một loại binh khí thích hợp cho việc đi săn, việc săn giết con mồi đã không còn là vấn đề nữa, vả lại trong lúc đi săn thì hắn cũng có thể luyện tập Khu Vật giết địch chi thuật.
Cái sau mới là trọng điểm!
Dù sao so với việc tu luyện thần hồn chi thuật thì việc đi săn kiếm tiền chẳng qua chỉ là hành động bất đắc dĩ, có được năng lực chiến đấu cường đại mới là điểm mấu chốt.
Hôm sau, Tần Tử Lăng dịch dung thành một gã đàn ông độc nhãn từ trong một tiệm thợ rèn đi ra.
Hắn ủy thác tiệm thợ rèn này chế tạo một con dao găm quân đội ba cạnh và một thanh nhạn linh đao.
Con dao găm quân đội ba cạnh có hình thoi, gồm ba mặt lưỡi đao và ba mặt fuller*, bởi vì kết cấu tạo hình nên nó rất cứng rắn, khi săn giết con mồi thì sẽ không dễ dàng bị vặn vẹo đứt gãy, lực xuyên thấu rất mạnh.
(* là một rãnh hoặc rãnh dọc được làm tròn hoặc vát dọc theo mặt phẳng của lưỡi dao, google để biết thêm chi tiết.)
Khuyết điểm là công năng đơn nhất, động tác chủ yếu là ám sát, không giống như đao kiếm có thể bổ, có thể chặt và có càng nhiều chiêu thức biến hóa khác.
Nhưng con mồi lại có bộ da lông rất dày, với lực lượng thần hồn khu vật hiện giờ của Tần Tử Lăng, khi bổ xuống một đao hoặc một kiếm thì diện tích thụ lực khá lớn, lực lượng sẽ bị phân tán, cho dù có thể bổ xuyên qua da lông thì cũng rất khó có thể làm tổn thương tới cơ bắp của con mồi.
Cho nên với thực lực hiện giờ của Tần Tử Lăng thì phương pháp tốt nhất để săn giết con mồi chính là tập trung lực lượng để ám sát chúng.
Mà ám sát thì lực xuyên thấu của đao kiếm sẽ không bằng dao găm quân đội ba cạnh.
Con dao găm quân đội ba cạnh có ba mặt là lưỡi đao và ba mặt fuller, một khi đâm vào chỗ yếu hại của con mồi, không cần đâm quá sâu cũng có thể lấy được mạng của nó.
Nhạn linh đao có thân đao thẳng tắp, mũi đao có đường cong, có phản lưỡi đao, bởi vì nhìn nó trông giống như nhạn linh nên được gọi tên như vậy, ở một thế giới khác thì nó được dùng phổ biến ở triều Minh. Thân đao không dài , bình thường là khoảng chín mươi centimet đến một mét , trọng lượng khoảng 1.5 kilôgam. Thanh nhạn linh đao mà Tần Tử Lăng đặt chế thì nhỏ hơn nhạn linh đao bình thường một chút, đao dài hai thước, trọng lượng đương nhiên cũng sẽ nhẹ hơn, dễ dàng mang theo.
Dao găm quân đội ba cạnh chỉ có một động tác đơn nhất, muốn thông qua đi săn để luyện tập thần hồn Khu Vật chi thuật đến giết địch, hiển nhiên không thể chỉ dùng một con dao găm quân đội ba cạnh được.
Cho nên Tần Tử Lăng mới định chế một thanh nhạn linh đao, những con mồi có kích thước nhỏ, động tác nhanh nhẹn thì dùng nhạn linh đao để đột kích, vừa lúc có thể thao luyện.
Từ trong tiệm rèn bước ra, Tần Tử Lăng sờ vào chỗ túi tiền rỗng tuếch.
Lúc này ngoại trừ một ngàn năm trăm lượng bạc không thể động đậy kia ra thì hắn thật sự nghèo đến đinh đương vang.
Trở lại nhà của Lưu Tiểu Cường, tháo trang xong thì Tần Tử Lăng liền đi Hàn Thiết Chưởng viện.
Đã mười ngày không đến, Hàn Thiết Chưởng viện lại nhiều thêm vài gương mặt xa lạ, thiếu đi hai gương mặt thân quen.
Đối với những thay đổi này thì Tần Tử Lăng đã sớm thấy nhiều nên quen rồi, trực tiếp không nói một lời đi qua luyện võ tràng, đến chỗ cái cây nằm ở nơi hẻo lánh mà chỉ có thế giới này mới có, khom người thỉnh an với Tả Nhạc đã sớm ngồi dưới cây Hương Vân đã rụng sạch lá cây phơi nắng.
Tả Nhạc chỉ lười biếng phất phất tay, liền không phản ứng Tần Tử Lăng thêm nữa.
Tên đệ tử này tốt thì tốt đó, ngộ tính cũng không tệ, đáng tiếc là căn cốt thiên tư quá kém, lại rất cứng đầu, Tả Nhạc không nhìn thấy hắn còn tốt, vừa nhìn thấy hắn thì trong lòng lại không hiểu hơi buồn phiền, dứt khoát không thèm để ý hắn, nhắm mắt làm ngơ.
Tần Tử Lăng đã quen với sự thờ ơ này của Tả Nhạc, chỉ hơi khom người một cái rồi xoay người đi đến nơi luyện võ chuyên dành cho đệ tử nội viện.
"Tử Lăng, gần đây lại có không ít học đồ mới tới đây, đệ đã trở thành đệ tử nội viện được bốn tháng rồi, cũng là thời điểm hỗ trợ mang một ít học đồ mới, hôm nay đệ liền hỗ trợ mang một người đi." Trịnh Tinh Hán đi lên trước, nói với Tần Tử Lăng.
"Được." Tần Tử Lăng gật đầu nói.
Trịnh Tinh Hán thấy Tần Tử Lăng gật đầu, liền hô to với luyện võ tràng bên ngoài: "Bao Anh Tuấn, ngươi qua đây một chút."
Trịnh Tinh Hán vừa hô một tiếng, trong luyện võ tràng liền có vài người nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Sau đó, Tần Tử Lăng nhìn thấy một gã thanh niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, tướng ngũ đoản, có một cái răng hô, mắt chuột, dáng dấp xấu xí từ trong luyện võ tràng đi tới.
Tần Tử Lăng không khỏi sững sờ, rốt cuộc đã hiểu tại sao có người trong luyện võ tràng lại nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Xấu xí không phải là sai, nhưng đã xấu mà còn lấy cái tên "Bao Anh Tuấn" này thì thực sự có chút quá mức.
"Trịnh, Trịnh, Trịnh sư huynh." Bao Anh Tuấn chạy chậm lại đây, khom người với Trịnh Tinh Hán lắp bắp nói.
"Còn là một gã cà lăm, tên học đồ mới mà mình muốn hướng dẫn thật là cực phẩm, chả trách khi mình vừa tới thì Trịnh sư huynh liền nói về vụ hướng dẫn người mới, hóa ra những người khác không nguyện ý tiếp thu a!" Tần Tử Lăng thấy vậy liền hiểu.
"Tử Lăng, đây chính là học đồ mới mà đệ hướng dẫn, Bao Anh Tuấn." Trịnh Tinh Hán nói với Tần Tử Lăng, ánh mắt có chút trốn tránh, sau đó lại nói với Bao Anh Tuấn: "Bao Anh Tuấn, vị này chính là Tần Tử Lăng sư huynh, sau này sẽ là người phụ trách hướng dẫn ngươi, ngươi có chỗ nào không hiểu thì có thể thỉnh giáo hắn."
"Gặp, gặp, gặp qua Tần sư huynh." Bao Anh Tuấn vội vàng chắp tay nói với Tần Tử Lăng, trong đôi mắt nhỏ hiện lên một vẻ thất vọng.
Hiển nhiên là mấy ngày này hắn đã được nghe qua đại danh của Tần Tử Lăng, biết được hết hoàn cảnh của vị sư huynh này, luyện võ gần ba năm mới đột phá, tiềm lực đã hao hết, không chỉ đã mất gần hết khả năng đột phá, hơn nữa còn đắc tội người có tiền đồ nhất trong võ quán, chạm tay có thể bỏng Nam Cung Việt.
Cái gọi là danh sư xuất cao đồ, với tình huống của vị Tần Tử Lăng này, Bao Anh Tuấn dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng biết được là khi mình được hắn ta chỉ điểm thì chả học được bao nhiêu thứ, không chừng còn bị lệch đường. Không chỉ như vậy, với quan hệ của Tần Tử Lăng và Nam Cung Việt, Bao Anh Tuấn cũng lo lắng rằng mình sẽ bị liên luỵ.
Nhưng vấn đề này không tới phiên Bao Anh Tuấn làm chủ, huống hồ điều kiện bản thân của hắn cũng kém, những đệ tử nội viện khác cũng không nguyện ý hướng dẫn cho hắn.
Cho nên dù cho thất vọng thì Bao Anh Tuấn cũng không dám biểu lộ ra ngoài.