• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ấn Nhiễm Nguyệt cả gan mở cửa phòng, đi ra sương phòng nhìn xung quanh, ngoài lá cây của một cây bưởi được trồng ở giữa sân khẽ đung đưa phát ra những âm thanh xào xạc và làm cho cái bóng của nó cũng lắc lư ra, thì không có bất kỳ chỗ dị thường nào.

"Haizz!" Ấn Nhiễm Nguyệt nhìn thấy cửa phòng phía Đông đóng chặt, yếu ớt thở dài một hơi, quay lại trong phòng giữ nguyên áo nằm xuống.

Chỉ là lần này, Ấn Nhiễm Nguyệt càng không cách nào ngủ được, trong đầu toàn hiện ra hình ảnh nụ cười tuấn lãng lúc nói chuyện, lúc ôn nhu quan tâm nàng của Tần Tử Lăng.

Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt lặng yên từ trên khóe mắt của Ấn Nhiễm Nguyệt lăn xuống.

Khi trước nàng phục thị Tần Tử Lăng chẳng qua là cảm thấy đó là sứ mạng của mình, là chuyện đương nhiên, ngày qua ngày tái diễn, đồng thời còn không có phát sinh chuyện tình cảm gì.

Nhưng những ngày gần đây, từ sau khi Tần Tử Lăng thay đổi, một loại tình cảm dị dạng lặng yên sinh ra trong đáy lòng nàng.

Thậm chí lúc mà Tần Tử Lăng đến võ quán trong thành học võ, nàng sẽ thỉnh thoảng nhớ tới hắn. Đặc biệt là hôm nay khi Tần Tử Lăng xuất hiện che chở nàng, nói nàng không phải hàng hóa mà là người nhà của hắn, vào thời khắc đó, nàng cảm thấy một loại cảm giác hạnh phúc khi được che chở mà từ trước đến giờ chưa bao giờ có.

Nhưng vận mệnh lại không phải là một nữ tử yếu đuối như nàng có thể phản kháng, cũng không phải là một người đàn ông bình thường như Tần Tử Lăng có thể chống đỡ.

Cho nên, vì bảo toàn mẹ con Tần gia, Ấn Nhiễm Nguyệt dứt khoát lựa chọn khuất phục, nếu như được lựa chọn, nàng thà rằng chết chứ không nguyện ý để tên Từ Nguyên Tiêu khốn kiếp kia làm bẩn thân thể nàng.

"Thiếu gia!" Trong đêm tối, Ấn Nhiễm Nguyệt thấp giọng nói mớ một câu, sau đó bỗng nhiên rời giường mở cửa ra lần nữa.

Đứng trước cửa phòng, nàng rón ra rón rén như một tên ăn trộm nhìn xung quanh phòng chính một hồi, thấy bên đó không có bất kỳ động tĩnh gì, lúc này mới đem ánh mắt đặt vào cánh cửa đóng chặt của căn phòng phía đông, cũng không biết nàng nhớ ra cái gì đó, dưới ánh trăng, trên gương mặt thanh tú của nàng hiện lên một vệt đỏ như cảnh hoàng hôn, chân vừa muốn bước lên lại thu trở về.

Lặp đi lặp lại vài lần như thế, Ấn Nhiễm Nguyệt đột nhiên hít sâu một hơi, dứt khoát đi ngang qua sân nhỏ, đến trước của phòng phía đông, sau đó nhấc tay nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

"Thiếu gia, là Nhiễm Nguyệt đây." Ấn Nhiễm Nguyệt sau khi gõ cửa, nhẹ nhàng nói.

Nhưng Tần Tử Lăng giống như đã ngủ say như chết, Ấn Nhiễm Nguyệt gõ một hồi lâu, nhưng trong phòng lại không có bất cứ động tĩnh gì.

Vệt ửng hồng như hoàng hôn trên gương mặt của Ấn Nhiễm Nguyệt dần dần rút đi, nỗi mong chờ trong ánh mắt nàng dần dần chuyển thành nỗi bi thương thê lương.

"Thiếu gia, nô tỳ biết rằng mình không có cách nào cho ngài lần đầu tiên của mình, làm như vậy chắc chắn sẽ mang đến cho Tần gia đại họa ngập trời, nô tỳ chỉ nghĩ rằng ngài sẽ là nam nhân đầu tiên nhìn thấy tấm thân trong sạch của mình." Ấn Nhiễm Nguyệt rưng rưng nhẹ giọng thì thào, sau đó hất mái tóc lên, vẻ mặt thương tâm xoay người về tới trước cửa phòng mình.

Lúc Ấn Nhiễm Nguyệt trở về căn phòng phía tây, trong màn đêm, Tần Tử Lăng một bộ trang phục màu đen sớm đã lặng yên rời khỏi Thôn An Hà rồi, dưới sự yểm hộ của màn đêm, chạy nhanh về hướng Từ Gia Bảo.

Trong bóng tối, Từ Gia Bảo giống như một con quái thú to lớn nằm trên mặt đất.

Một nữa của tòa bảo trại này được xây dựng bằng nhân công đào đất đắp lên, một nửa là do tự nhiên hình thành, bảo trại cao tới hai trượng, tường thành cao mười mét, bốn phía trong vòng ba bốn dặm đều có sông hộ thành vờn quanh.

Sông hộ thành là một con sông tự nhiên được con người đào sâu xuống, sông rộng nước sâu, đê cũng rất cao, cho dù là gặp mùa khô hạn nước cạn, không có cầu nối cũng rất khó vượt sông tiến vào bảo trại.

Cho nên một khi bảo trại thu hồi cầu treo thì đây chính là một tòa thành kiên cố dễ thủ khó công.

Không chỉ như thế, ở bên ngoài của bảo trại, mỗi một phương hướng đều có xây dựng những tòa lầu quan sát để bảo vệ cửa trại. Lầu quan sát tu được xây rất cao và được xây bằng gạch đá, giống như là một con cự thú hung mãnh đang đứng trên mặt đất, làm cho người ta sinh lòng thấp thỏm khi còn chưa tới gần bảo trại.

Bốn phía của Từ Gia Bảo là ruộng đồng liên miên, những ruộng đồng này đều được xây dưng thuỷ lợi cống rãnh hoàn thiện, tất cả đều là ruộng tốt, liếc mắt nhìn cũng không biết là chiếm bao nhiêu diện tích.

Tần Tử Lăng ẩn nấp ở một gò núi nhỏ cách Từ Gia Bảo gần hai dặm, giấu kỹ bản thể, lại gọi thêm Đồng Thi Thông Tí Linh Viên ra, sau khi dùng thần niệm ra lệnh cho nó thủ hộ nhục thân, Tần Tử Lăng mới ngồi xếp bằng thi triển thần hồn Xuất Khiếu chi thuật.

Trên người Đồng Thi có huyết phù pháp ấn của nhục thân, dù là thần hồn Xuất Khiếu ly thể thì nó cũng sẽ tự động hộ chủ mà không cần phải chỉ huy, nhưng khi không có chủ nhân chỉ huy, nó chỉ biết có hộ chủ, không biết làm chuyện gì khác nữa.

Thần hồn xuất khiếu, Tần Tử Lăng cầm theo cây Tú Hoa Châm đã được ngâm qua thi độc bay thẳng về phía Từ Gia Bảo.

Tần Tử Lăng đã từng ở ven đường quan sát Từ Gia Bảo từ đằng xa, chưa hề đến gần quan sát nó bao giờ chứ đừng nói là tiến vào tòa thành này.

Đêm nay, khi Tần Tử Lăng dùng thần hồn bay đến dưới thành Từ Gia Bảo một cách thần không biết quỷ không hay, ngưỡng vọng tòa lầu quan sát cao lớn, tường thành hùng vĩ kiên cố, còn có những gã binh sĩ tay cầm đao kích, người mặc áo giác ở trên lầu quan sát và trên tường thành mới hiểu được tại sao quan phủ lại không muốn gây mâu thuẫn với Từ Gia Bảo.

Mặc dù biết rằng những lính gác trên lầu quan sát và trên tường thành không thể nào thấy được mình, nhưng Tần Tử Lăng cũng không thể cam đoan trên thế giới này sẽ không có người trời sinh "Âm Dương Nhãn", cho nên hắn vẫn là tận lực né tránh những lính gác kia, lặng yên bay vào Từ Gia Bảo.

Dù cho là đêm khuya, nhưng bên trong Từ Gia Bao lại có vô số phòng ngói san sát cao thấp đan xen nhau, đường đi ngay ngắn trật tự, không khó để tưởng tượng ra cảnh phồn hoa náo nhiệt lúc ban ngày.

Phía tây bên trong bảo trại có Huyết Sát dương cương chi khí rất là nồng đậm, trong đôi mắt thần hồn của Tần Tử Lăng thậm chí còn nhìn thấy được hồng quang hỏa diễm lộ ra từ một khu vực như vậy.

"Huyết Sát dương cương chi khí nồng đậm như vậy, lại có một khoảng sân thao luyện, có đài hiệu lệnh cao lớn bằng trúc, xem ra phía tây chắc chắn là quân doanh của Từ Gia Bảo." Tần Tử Lăng tâm tư chuyển động, ánh mắt rất từ phía tây chuyển hướng mặt phía nam của Từ Gia Bảo.

Mặt phía nam rõ ràng được xây dựng không giống với những nơi khác của Từ Gia Bảo, có trên trăm viện lạc đang tọa lạc tại đây, môn sức giảng cứu. Trong đó có mấy tòa đại trạch rất khí phái, đại môn màu đỏ loét còn được khảm đồng đinh, vòng đồng sáng lấp lánh, trước cửa lại trưng bày những con Kỳ Lân thạch điêu cao lớn, tường vây cũng cao lớn, diện tích ít nhất cũng khoảng mười mẫu.

Không chỉ như thế, bên trong vài tòa đại trạch kia còn có Huyết Sát dương cương chi khí, mặc dù không dày đặc nồng đậm như quân doanh phía tây, nhưng lại có mấy cỗ khí tức rất cường thịnh, giống như là một bó đuốc ở trong đêm tối.

"Xem ra mặt phía nam là khu vực để cho tộc nhân và những nhân vật quan trọng của Từ Gia Bảo ở. Mặc dù tên Từ Nguyên Tiêu kia chỉ là con thứ, nhưng nói thế nào cũng là nhi tử của bảo chủ, theo lý mà nói thì hẳn là nên ở trong khu vực này." Tần Tử Lăng thầm nghĩ, thần hồn đã vây quanh Tú Hoa Châm bay về hướng nam.

Tần Tử Lăng không biết là Từ Nguyên Tiêu ở trong căn phòng nào của cái viện lạc này, nên hắn đem cây Tú Hoa Châm giấu trên một cây đại thụ trước, sau đó mới xuyên tường vào trong từng căn phòng của viện lạc để tìm kiếm.

"Ồ!" Sau khi Tần Tử Lăng vào bên trong một tòa đại trạch thì nhìn thấy một vị nam tử cao lớn đang vòng qua một cái ao nước, đi về hướng hậu viện có căn nhà lầu hai tầng năm phòng, không khỏi trong lòng khẽ động.

Hình thể của gã đàn ông này rất giống với tên nam tử cao lớn cưỡi Vân Báo Mã mà thần hồn của Tần Tử Lăng xuất khiếu lần đầu tiên nhìn thấy vào tối hôm qua.

Rốt cuộc có phải là cùng một người hay không thì Tần Tử Lăng không có cách nào xác định.

Tối hôm qua hắn cách đối phương khá là xa, không nhìn rõ.

Nhưng mà đêm nay hắn lại có thể nhìn rõ tướng mạo của người này, tên này tuổi chừng năm sáu mươi, có một khuôn mặt ngựa, hốc mắt hãm sâu, xương cung mày đột xuất, lại phối hợp với hình thể cao lớn, cho người ta cảm giác phi thường uy nghiêm lạnh lùng.

Đương nhiên tướng mạo không phải điểm mấu chốt, mà là trên người của gã nam tử này có Huyết Phách dương cương chi khí có phi thường nồng đậm. Khi người này đi qua, Tần Tử Lăng đang bồng bềnh ở phía xa hơn mười mét vậy mà cảm thấy trước mặt nhào tới một cỗ sóng nhiệt làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.

"Chả trách khi tu luyện thần hồn đến cảnh giới Phụ Thể cũng chỉ có thể phụ thể trên thân thể của người bình thường. Gã đàn ông này cách mình hơn mười mét mà cũng có thể làm cho mình cảm thấy nóng nực, nếu mà thực sự phụ thể thì chẳng phải giống như lao đầu vào lửa, còn đừng nói chi là những người luyện võ đạt đến cảnh giới lợi hại, bình thường đều có thần hồn cường đại, tâm chí kiên định, cho dù là miễn cưỡng phụ thể, chỉ sợ cũng không có cách nào loạn thần chí, chớ nói chi là khống chế!" Tần Tử Lăng nhìn xem bóng lưng đi về phía nhà lầu của người đàn ông kia, trong lòng thầm giật mình với độ nồng đậm Huyết Phách dương cương chi khí của đối phương.

Tần Tử Lăng đang theo dõi bóng lưng của hắn, trong lúc đang tập trung tư tưởng, gã đàn ông kia giống như đã nhận ra cái gì, đột nhiên quay người lại làm cho Tần Tử Lăng giật mình kêu lên, vội vàng bay đến sau lưng giả sơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK