Đảo mắt, từ khi Tần Tử Lăng đột phá đến Ngưu Bì cảnh đã qua ba tháng, thời tiết đã bước vào đầu mùa đông.
Một cơn gió lạnh quét qua, thổi bay những chiếc lá rơi trên mặt đất.
Trên đường, những nạn dân đang mặc những bộ quần áo rách rưới mỏng manh, ánh mắt nhìn qua Thành Phương Sóc giống như cự thú đang núp trên mặt đất ở phía xa, có chờ mong, có sợ hãi và bất an.
Hai bên đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những xác chết cóng của nạn dân, nhưng rất nhiều người đều đã chết lặng, phảng phất như không nhìn thấy được, nhanh chóng từ bên cạnh thi thể bước qua.
Tần Tử Lăng cũng là như vậy.
Trong thời buổi hiện này, với năng lực hiện tại của hắn thì cũng chả thay đổi được gì, đây cũng không phải là chuyện mà một dân thường nhỏ nhoi như hắn nên cân nhắc.
Tần Tử Lăng nhanh chân đi về phía Thành Phương Sóc.
Tối qua hắn vừa giết được một con Hỏa Vân Báo. Hỏa Vân Báo có tốc độ rất nhanh, lực công kích cũng rất mạnh, là một loại hung thú rất khó bắt giết.
Thịt và xương của nó là nguyên liệu rất bổ dưỡng, mà hoa văn trên da lông cũng rất đẹp, nên được rất nhiều hào môn quý tộc yêu thích.
Hiện giờ mỗi ngày Tần Tử Lăng mài dũa bì mô và gân cốt toàn thân, cần ăn rất nhiều thịt, đặc biệt là khi Thi Lực dung nhập vào trong khí huyết ngày càng nhiều, hắn phát hiện năng lực tiêu hóa của dạ dày đang tăng lên một cách khủng khiếp, giống như là một cái động không đáy vậy.
Lúc đầu thì con Hỏa Vân Báo này cũng đã là hung thú bổ dưỡng khó được, Tần Tử Lăng đều muốn giữ lại để tự mình ăn, nhưng mà bây giờ phải phục dụng Bổ Nguyên Đan thường xuyên, hơn nữa khi tu luyện nguyên bộ Hàn Thiết Chưởng cần phải Huyền Hàn Thiết Kê Bí Hoàn, còn có đặc chế dược thủy để tẩm bổ thân thể, những thứ này đều phải tốn rất nhiều tiền.
Tần Tử Lăng cứ cách một ngày lại cầm con mồi săn được đem đi bán, dù là vậy cũng chỉ có thể làm được thu chi cân bằng.
Hôm nay, hắn cần mua Huyền Hàn Thiết Kê Bí Hoàn và bí dược đặc chế để tẩm bổ thân thể, cho nên chỉ có thể nhịn đau bán đi một nửa con Hỏa Vân Báo, về phần da lông thì cũng chả có tác dụng gì với hắn, vốn là cũng chuẩn bị bán đi.
Tiến vào thành, đi tới "Sơn Dã Tố Cư" để bán đi nửa con Hỏa Vân Báo ngoại trừ đầu ra thì không chút tổn hại nào trước, đổi lấy bốn mươi lượng bạc, sau đó Tần Tử Lăng mới tiến về võ quán.
Hiện giờ Tần Tử Lăng đều là một tuần mới đi võ quán một lần, thời gian khác thì một mình vào trong sơn động ở Tây Thặng Sơn rèn luyện bì mô.
Đối với chuyện Tần Tử Lăng một tuần mới đến một lần, người trong võ quán đều cảm thấy hết sức bình thường.
Dù sao thì gia cảnh hắn như vậy, mà Ngưu Bì cảnh cần tiêu hao rất lớn, trong nhà lại nhiều thêm một gã ăn chùa Lưu Tiểu Cường, muốn tiếp tục chống đỡ thì chỉ có thể dựa vào tu vi Bì Mô cảnh ở bên ngoài nhận thêm chút việc.
"Tả Sư, Tử Lăng cho ngài thỉnh an!" Tiến vào võ quán, Tần Tử Lăng đi thỉnh an Tả Nhạc trước.
"Ừm, đi luyện võ đi." Tả Nhạc khẽ gật đầu, sau đó phất phất tay.
"Vâng." Tần Tử Lăng quay người lui ra.
Tả Nhạc nhìn xem bóng lưng của Tần Tử Lăng rồi khẽ lắc đầu.
Hắn là Võ Sư Kình Lực Cảnh, ánh mắt rất sắc bén, Tần Tử Lăng bước vào Ngưu Bì cảnh đã ba tháng rồi, nhưng khí huyết toàn thân lại giống như một đầm nước đọng, không có biến hóa gì nhiều, mà nhờ vào sổ sách thì hắn biết được rằng trong ba tháng này, Tần Tử Lăng đã mua sắm không ít Huyền Hàn Thiết Kê Bí Hoàn và phối trí dược thủy dược tề, hiển nhiên là vì luyện võ, ở bên ngoài hắn cố gắng phấn đấu kiếm tiền, thời gian rảnh thì siêng năng khổ luyện.
"Quả nhiên là không ngoài sở liệu của ta, người này rất thông minh, ngộ tính rất tốt, tu luyện cũng rất khắc khổ, đáng tiếc là không có thiên phú, cuối cùng vẫn là uổng công a!" Tả Nhạc âm thầm thở dài một hơi, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Tả Nhạc vẫn là rất có hảo cảm với Tần Tử Lăng, đặc biệt là chuyện hắn cứu chữa và thu lưu Lưu Tiểu Cường, càng làm cho lão ta nhìn hắn bằng một con mắt khác, chỉ tiếc là Tần Tử Lăng không phải là người có thiên phú luyện võ.
Gần ba năm mới đột phá đến Bì Mô cảnh, cơ hồ đã hao hết tất cả tiềm lực và vận khí của hắn, sau khi đạt đến Bì Mô cảnh thì đã không còn tiến bộ được thêm chút nào nữa.
"Sư huynh, lát nữa chuẩn bị cho đệ hai viên Huyền Hàn Thiết Kê Bí Hoàn và mười phần phối trí dược thủy thuốc bột." Tần Tử Lăng trở về luyện võ tràng, tìm tới Trịnh Tinh Hán thấp giọng nói.
"Tử Lăng, người không lo xa tất có phiền gần, tiền vẫn là phải tiết kiệm một chút, chuẩn bị phòng hờ bất cứ tình huống nào." Trịnh Tinh Hán nghe vậy do dự một chút, hảo tâm nhắc nhở.
Thật sự là trong ba tháng qua, Tần Tử Lăng mua rất nhiều bí hoàn và dược tề, theo Trịnh Tinh Hán, ba tháng này chắc chắn là hắn đã liều mạng nhận việc kiếm tiền, sau đó dùng toàn bộ số tiền kiếm được để mua bí hoàn và dược tề, để cầu đột phá.
Nhưng vấn đề là Tả Nhạc đã thấy hết, Trịnh Tinh Hán thân là Võ Đồ Thiết Bì cảnh, lại thường xuyên luyện võ chung với Tần Tử Lăng, ít nhiều cũng có thể nhìn ra khí huyết của hắn chả có thay đổi gì. Cũng không khó phỏng đoán, Tần Tử Lăng không phải là nhân tài luyện võ. Hiện giờ hắn dùng toàn bộ số tiền kiếm để luyện võ, lỡ như tương lai xảy ra chuyện gì, trong tay chả có chút tiền tích lũy nào thì sẽ là một kết cục bi thảm giống như Lưu Tiểu Cường.
"Thật cảm tạ sư huynh, đệ hiểu rồi." Tần Tử Lăng nói.
"Đệ hiểu cái gì mà hiểu! Được rồi, lát nữa ta sẽ chuẩn bị cho đệ. Đúng rồi, hai ngày này hỏa kế của cửa hàng thủy phấn yên chi 'Hoa Vận' đã tới đây tìm đệ hai ngày nay rồi, nói là để đệ qua đó một chuyến." Thấy Tần Tử Lăng căn bản không nghe lọt tai những lời của mình, Trịnh Tinh Hán tức giận nói.
"Được rồi, trưa nay đệ sẽ qua đó một chuyến." Tần Tử Lăng gật gật đầu trả lời, nghĩ thầm, lấy người tiền tài giúp người tiêu tai, cuối cùng vẫn là phải làm việc a.
"Đột phá! Nam Cung sư huynh, huynh vậy mà đột phá rồi, thực sự là quá lợi hại!" Tần Tử Lăng vừa nói xong, trong luyện võ tràng vang lên tiếng kinh hô của Ngũ Thành.
Nam Cung Việt có gia cảnh ưu việt, lại là thiên tài trong đệ tử nội viện, rất được Tả Nhạc coi trọng, cho nên ở trong võ quán cũng thu được một vài tên tiểu đệ tâm phúc.
Ở mặt ngoài thì Ngũ Thành là tên tiểu đệ tâm phúc trung thành nhất với Nam Cung Việt, còn về phần có thật lòng hay không thì người ngoài không biết, ít nhất thì Ngũ Thành là chó săn của Nam Cung Việt ở mặt ngoài.
"Cái gì, vậy mà Nam Cung Việt đã đột phá rồi!" Toàn bộ võ quán đều oanh động, liền ngay cả Tả Nhạc ở dưới bóng cây cũng đột nhiên đứng lên, khó nén vẻ kích động, cất bước đi tới chỗ Nam Cung Việt.
"Cái này, Nam Cung sư đệ thật sự là một thiên tài, luyện võ bốn tháng đã đột phá đến Bì Mô cảnh, ở Ngưu Bì cảnh mài dũa mới sáu tháng vậy mà liền đột phá đến Thiết Bì cảnh, xem ra nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, rất có thể hắn sẽ trở thành vị Võ Sư kình lực thứ hai trong võ quán chúng ta." Trịnh Tinh Hán nghe vậy ánh mắt phức tạp nói.
Từ những kinh nghiệm mà tiền nhân để lại, thời gian tối đa để một người có tu vi Luyện Cân Nhục đạt đến Bì Mô cảnh là ba năm, khổ luyện ba năm mà còn chưa đột phá đến Bì Mô cảnh thì trên cơ bản là không có thiên phú luyện võ, cho dù là sau này miễn cưỡng đột phá đến Bì Mô cảnh thì tiềm lực cũng đã hao hết, chỉ có thể dừng bước tại Ngưu Bì cảnh, khả năng đột phá đến Thiết Bì cảnh dường như bằng 0.
Mà sau khi đặt chân vào Ngưu Bì cảnh, thời gian năm năm và hai mươi lăm tuổi là một cột mốc. Trong vòng năm năm đột phá đến Thiết Bì cảnh và tuổi tác không thể cao hơn hai mươi lăm thì có hi vọng đột phá đến Võ Sư Kình Lực cảnh, thời gian càng ngắn, tuổi tác càng nhỏ thì hi vọng càng lớn.
Mà tới được Thiết Bì cảnh, một khi tuổi tác vượt qua ba mươi, khí huyết bắt đầu xuống dốc, trên cơ bản đã vô vọng với Kình Lực Cảnh.
Trịnh Tinh Hán dùng thời gian ba năm từ Ngưu Bì đột phá đến Thiết Bì, năm đó hắn hai mươi hai tuổi, khí huyết hùng hồn bành trướng, nhưng sau đó mặc cho hắn có cố gắng thế nào, xung kích cỡ nào đều không thể luyện được kình lực, bây giờ hắn đã ba mươi hai tuổi, trên cơ bản là không có hi vọng.
Nhưng Nam Cung Việt chỉ dùng sáu tháng từ Ngưu Bì đột phá đến Thiết Bì, hơn nữa năm nay mới mười bảy tuổi, điều này cho thấy hắn không chỉ có thiên phú cực cao, mà còn có rất nhiều thời gian để xung kích Kình Lực Cảnh, có hi vọng rất lớn.
"Xác thực lợi hại!" Tần Tử Lăng vẻ mặt bình tĩnh nói, đồng thời cũng không biểu hiện ra chấn kinh hoặc là bất an gì.
"Sau này đệ phải cẩn thận một chút, thật sự không được thì để ta đứng ra người giảng hòa cho, đệ nói lời xin lỗi hắn là được." Trịnh Tinh Hán nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Tần Tử Lăng, hơi nhíu rồi cau mày, do dự một chút vỗ vỗ vai của Tần Tử Lăng nói.