Mục lục
Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi - Nặc Kỳ Anh - Phó Quân Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 1: Tự gánh lấy hậu quả
Mồ hôi chảy thành từng giọt, rơi nào giữa hai chân.
“Mẹ ơi nóng quá.”
Nặc Kỳ Anh cọ xát chân với vẻ khó chịu, cô trở mình rồi tỉnh dậy.
Nặc Kỳ Anh mơ mơ màng màng mò tới điều khiển từ xa của máy điều hòa không khí nhưng ấn mấy lần mà mãi không được.
Bây giờ thì Nặc Kỳ Anh mới tỉnh táo lại, chắc là bị cúp điện rồi.
Đây là một khu chung cư cũ, không thông gió, mạch điện không được tốt lắm nên mất điện là chuyện thường xuyên. Mỗi lần mất điện là phòng của cô sẽ biến thành một cái lồng hấp.
Nặc Kỳ Anh ngồi dậy một cách buồn bực, trong phòng tối om chỉ có một chút ánh sáng hắt vào từ cửa sổ chiếu lên bức tường nham nhở.
Nặc Kỳ Anh vừa oán giận nhất định phải cố gắng kiếm tiền đổi một căn nhà tốt hơn, vừa dùng tay quạt mặt. Cô mang dép rồi rồi đi tới trước cửa sổ để mở rèm ra Nhưng đột nhiên có một bóng đen xuất hiện phía sau màn cửa một cách rất kỳ quái rồi đứng đối diện Nặc Kỳ Anh.
“A..” Cô trừng to mắt, tỉnh cả ngủ.
Nặc Kỳ Anh vừa định hét lên thì có một bàn tay che miệng cô lại, rồi sau đó một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô: “Đừng lên tiếng, lên giường đi.”
Nặc Kỳ Anh sợ tới nỗi choáng váng, cô không thể động đậy được. Người đàn ông kia chẳng kiên nhẫn được nữa nên lên tiếng thúc giục: “Nhanh lên Nặc Kỳ Anh gật đầu không dám chống lại người đàn ông phía sau. Nhưng đầu óc cô dù tỉnh táo nhưng chân lại như dính luôn trên mặt đất, cho dù làm thế nào cũng không thể bước chân ra được.
Người đàn ông thấy thế thì khẽ mắng một câu rồi trực tiếp xách Nặc Kỳ Anh lên như xách một con gà con vậy. Một giây sau thì người đàn ông đó ném cô lên giường một cách thô bạo.
Giường rất cứng, Nặc Kỳ Anh cảm thấy xương sườn của mình như muốn gấy đôi. Cô vừa đưa tay sờ chỗ đau rồi rên một tiếng thì một giây sau đã có một cơ thể lạnh lẽo ép lên người co.
Nặc Kỳ Anh nín thở: “Anh làm cái.
Nặc Kỳ Anh còn chưa nói hết lời thì một đôi môi nam tính mang theo khô nóng ngậm lấy miệng của cô, nuốt hết những gì cô định nói vào bụng.
Lần này Nặc Kỳ Anh thật sự sợ rồi, xem ra người đàn ông này không phải cướp tiền mà là…
Nhưng đây là nụ hôn đầu tiên của cô đó!
Nặc Kỳ Anh nghĩ tới đây thì không thể nào giả vờ tính táo được nữa. Cô dùng hết sức đấm vào lồng ngực của người đàn ông, hai chân cô thì đạp đạp lên người anh ta, cô muốn gào thét nhưng lời nói ra tới miệng lại thành rên rỉ.
Người đàn ông thấy thế thì trực tiếp đưa tay giữ hai bàn tay của cô lại.
Anh ta rất khỏe nên có thể cố định hai tay của Nặc Kỳ Anh dễ như trở bàn tay. Người đàn ông đó cắn môi của Nặc Kỳ Anh như một sự trừng phạt rồi nói với giọng ra lệnh: “Tôi nói không nên động đậy, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”
Hậu quả ư?
Nặc Kỳ Anh chẳng thèm quan tâm cái gì là hậu quả đâu.
Bây giờ nụ hôn đầu của cô bị cướp đi chính là hậu quả đáng sợ nhất rồi.
Cho nên cô giãy dụa càng thêm mãnh liệt.
Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân cộc.
cộc cộc, người đàn ông có thể nghe ra được đó là tiếng bước chân của năm người. Bây giờ bụng của anh ta đang bị thương, nếu như bị đám người này phát hiện thì không những anh ta không sống được mà ngay cả các chiến hữu cũng sẽ không sống được.
Vì chuyện lớn nên anh chỉ có thể xin lỗi cô gái dưới người mình mà thôi.
Nhưng mà Nặc Kỳ Anh cũng không phát giác được người đàn ông sắp làm gì, càng không nghe được tiếng bước chân đang tới gần phòng mình.
Cô chỉ biết giãy dụa không mệt mỏi rồi dùng răng.
cần môi của người đàn ông.
Người đàn ông kia bị đau nên hít sâu một hơi rồi hơi dời môi ra. Nặc Kỳ Anh giống như cá thiếu nước, cô hả miệng ra mà thở.
Nhưng cô còn chưa kịp hét lên cầu cứu thì người đàn ông kia lại nói: “Xin lỗi, có lẽ sẽ rất đau đó” Anh ta nói xong thì đưa bàn tay thô ráp của mình tới nơi đầy mồ hơi ẩm ướt giữa hai chân của Nặc Kỳ Anh. Một cảm xúc lạnh buốt truyền tới tạo thành sự tương phản mãnh liệt với sự khô nóng.
Nặc Kỳ Anh trừng to mắt với vẻ không thể tin được.
Trong không khí nóng bức vang lên một tiếng xoẹt.
Tiếng kêu cứu của Nặc Kỳ Anh chưa kịp phát ra thì đã biến thành tiếng rên rỉ: “A…”
Đau quá…
Người đàn ông kia thấy dáng vẻ đau khổ của Nặc Kỳ Anh thì hơi chậm lại, anh ta nói một câu: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô” Sau đó bắt đầu vịn eo của Nặc Kỳ Anh mà chiếm đánh.
Đám người ngoài kia nghe được tiếng động mập mờ trong phòng thì cánh tay chuẩn bị đẩy cửa khựng lại. Bọn họ đứng nghe thêm mấy phút thì thấy tiếng của người phụ nữ trong phòng ngày càng trở nên yếu ớt thì rời khỏi mà đi tìm nơi khác.
Dù sao người đàn ông kia bị thương rất nặng, chắc chắn không làm được chuyện này.
Dây thần kinh căng cứng của người đàn ông dần thả lỏng nhưng anh ta cũng không vì thế mà dừng chuyện đang làm lại. Trong bóng tối anh ta có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Nặc Kỳ Anh, từ lúc chào đời tới bây giờ đây là lần đầu tiên anh ta nếm thử mùi vị này!
Nặc Kỳ Anh biết dù bây giờ mình có phản kháng như thế nào cũng chẳng còn tác dụng nữa rồi.
Cô bẩn rồi, bẩn một cách hoàn toàn. Lần đầu tiên của cô lại bị một người đàn ông cô chỉ gặp một lần cướp mất.
Nặc Kỳ Anh khóc đau thấu tim gan, nước mắt như nước sôi làm ướt cả một mảng gối.
Ánh trăng ngoài phòng phác họa bóng lưng của người đàn ông. Giữa màn nước mắt Nặc Kỳ Anh chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mím chặt của người đàn ông.
Mấy giọt mồ hôi từ gương mặt kiên nghị của anh ta rớt xuống bụng cô, nóng như nham thạch.
Ngay lúc Nặc Kỳ Anh thích ứng được với bóng tối, chuẩn bị thấy được mặt của người đàn ông thì đột nhiên anh ta lại dùng sức húc một cái. Nặc Kỳ Anh ngất ngay tại chỗ.
Người đàn ông đó cúi đầu rồi nhìn vết máu ở trên giường, anh ta cúi đầu hôn lên vệt nước mắt của Nặc Kỳ Anh sau đó đeo vào cổ cô một cái gì đó.
“Sau này tôi sẽ cưới em”
Chương 2: Tín vật hẹn ước

Lúc Nặc Kỳ Anh tỉnh lại thì đã là sáng sớm của ngày thứ hai rồi.

Đột nhiên cô nhớ tới chuyện của ngày hôm qua nên ngồi bật dậy.

Sự đau đớn ở phía dưới thân thể khiến cô đau tới nỗi toát cả mồ hôi lạnh.

Hình như tối qua cô đã bị người khác…

Nặc Kỳ Anh vội vàng quay đầu nhìn ga giường, khi cô thấy vết máu nham nhở thì mới biết tất cả đều là thật mà không phải là mơ.

Lần đầu tiên của cô cứ thế mất đi trong mơ màng!

Nặc Kỳ Anh khóc, mặc dù cô biết tấm màng đó chẳng thể hiện được điều gì cả nhưng cô là người đã có bạn trail Lỡ đâu đến lúc đó Hà Tuân Định phát hiện cô không còn lần đầu tiên nữa thì chắc chắn sẽ cho rằng cô là một người bẩn thỉu!

Không được, không thể để im như thế được.

Nếu không thì lời cho người đàn ông kia quá, cô muốn báo cảnh sát, để cảnh sát bắt anh ta lại.

Nặc Kỳ Anh cầm điện thoại di động lên, nhưng vừa nhấn được một số thì lại dừng lại.

Nếu như cô báo cảnh sát thì chuyện cô bị người khác đột nhập vào nhà rồi cưỡng hiếp sẽ bị tất cả mọi người biết. Đến lúc đó không những Hà Tuân Định sẽ rời khỏi cô mà sự nghiệp học tập của cô cũng sẽ bị chôn vùi!

Đang lúc Nặc Kỳ Anh không biết nên làm như thế nào thì có người mở cửa bước vào phòng khách, đó là bạn cùng phòng của cô, Tô Hoài Lan trở về.

Nặc Kỳ Anh sợ hãi, cô vội vàng đứng dậy rồi kéo cái ga giường dính máu xuống mà giấu đi.

Trên cổ cô bị một cái gì đó giống đá đập phải, Nặc Kỳ Anh lấy xuống với vẻ nghỉ ngờ thì mới phát hiện đó là một cái dây chuyên có mặt dây bằng ngọc màu trắng.

Tính chất của mặt dây chuyền này rất tốt, vừa nhìn là biết có giá trị rất cao, ở trên còn khắc một chữ Tiêu, xung quanh quấn những đường vân như rồng.

Cái này chắc chắn không phải là của cô và Tô.

Hoài Lan, vậy thì chỉ có thể là người đàn ông tối qua để lại trên cổ cô mà thôi.

Nặc Kỳ Anh nghĩ tới đây thì cảm thấy buồn nôn, cô bứt dây chuyền xuống mà chẳng hề nghĩ ngợi gì, khi cô đang định ném nó ra ngoài cửa sổ trước khi Tô Hoài Lan về.

Nhưng ai biết Nặc Kỳ Anh vừa dơ tay lên được một nửa thì Tô Hoài Lan đã đẩy cửa đi vào, cô ta vừa đi vừa oán trách: “Ai da, mệt chết mất. Đến khi nào mới hết khổ được đây, tôi chịu đủ lắm rồi.”

Tô Hoài Lan nói xong thì nhìn về phía Nặc Kỳ Anh, khi thấy được tư thế kỳ quái của cô thì hỏi ngay lập tức: “Cậu làm cái gì thế?”

Nặc Kỳ Anh chỉ có thể rút tay lại rồi trả lời với vẻ chột dạ: “Đâu… không làm gì”

“Không làm gì là làm gì?”

Tô Hoài Lan đi về phía Nặc Kỳ Anh, hai người họ là đồng hương, lại là bạn cùng lớp, sau này đi ra ngoài làm việc còn thuê chung một căn. Dựa vào kinh nghiệm ở chung với Nặc Kỳ Anh bao năm qua của Tô Hoài Lan thì cô ta biết chắc rằng Nặc Kỳ Anh đang giấu diếm cái gì đó.

Nặc Kỳ Anh muốn giấu khuyên tai đi nhưng ai ngờ vừa mới quay người đã bị Tô Hoài Lan dành mất: “Trong tay đang giấu của quý gì đấy hả, đưa tôi xem nào”

Một giây sau, cái dây chuyền ngọc màu trắng kia nằm gọn trong lòng bàn tay của Tô Hoài Lan.

Tô Hoài Lan nhìn chằm chăm sợi dây chuyền mà con mắt như muốn lòi ra. Bởi vì bình thường cô ta cũng thích nghiên cứu châu báu trang sức lên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra được cái dây chuyền này rất có giá trị.

“Kỳ Anh, ai tặng dây chuyền cho cậu vậy?

Chắc chản không thể nào là Hà Tuân Định được rồi, chính anh ta còn phải sống dựa vào tiền cậu đi làm thì làm gì có tiền mà mua quà mắc như thế này cho cậu chứ?” Tô Hoài Lan nói với vẻ nửa hâm mộ, nửa ghen ghét.

Bình thường cái con Nặc Kỳ Anh này giả vờ trong sáng, xem tiền tài như cặn bã lắm mà, kết quả còn không phải là nhận quà của người khác sau lưng bạn trai mình!

Nặc Kỳ Anh nghe thế thì vội vàng giải thích: “Đây không phải là thứ gì quý giá lắm. Cậu nhìn nhầm rồi, đây chỉ là đồ dỏm mà thôi.”

“Thật ư?”

Tô Hoài Lan lại nhìn về phía khuyên dây.

chuyền trên tay một lần nữa, khi cô ta thấy trên đó có khắc chữ thì có hơi nhíu mày: “Sao ở đây lại có chữ?”

Nặc Kỳ Anh nghe xong thì trở nên hoảng hốt, từ trước tới nay cô đều không biết nói dối. Nếu như để Tô Hoài Lan phát hiện ra manh mối gì, biết cô tối qua bị cưỡng hiếp thì sau này sao cô làm người được nữ chứ.

Thế là ngay lúc Tô Hoài Lan còn muốn hỏi gì đó Nặc Kỳ Anh đã nói tiếp: “Hoài Lan, không phải cậu thích đồ ngọc sao, tặng cậu cái này đó. Đúng rồi, công ty tìm tôi có việc gấp, tôi phải đi rồi.”

Nặc Kỳ Anh nói xong rồi ôm ga giường đi ra ngoài, Tô Hoài Lan thấy thế thì hỏi: “Cậu cầm ga giường theo làm cái gì?”

“A, nấy tôi lỡ làm đổ đồ ăn trên đó, nên mang ra ngoài vứt” Nặc Kỳ Anh nói xong thì chạy thẳng, đến đầu cũng chẳng thèm quay lại. Sau khi đi ra khỏi phòng thì cô mới thở dài một hơi.

Nguy hiểm quá.

Tô Hoài Lan nhìn chằm chằm mặt giây.

chuyền một lúc lâu rồi mới đi vào phòng vệ sinh đeo lên cổ của mình.

Tô Hoài Lan phát hiện đeo màu ngọc này rất sáng da, đeo lên là khí chất cả người cũng thay đổi khác đi. Chỉ tiếc là đồ giả, nếu không thì sao Nặc Kỳ Anh lại hào phóng thế chứ.

Tô Hoài Lan nghĩ tới đây thì bĩu môi rồi chuẩn bị lấy xuống. Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.

Không phải Nặc Kỳ Anh nói là đi làm sao? Sao lại về rồi, không biết tự mang chìa khóa à!

Tô Hoài Lan vừa phỉ nhổ trong lòng vừa đi ra ngoài mở cửa với vẻ không tình nguyện. Ai ngờ cô ta mở cửa ra thì thấy hai người đàn ông mặc đồ tây đen mang giày da nhìn chằm chằm mình với vẻ nghiêm túc.

Tô Hoài Lan nói: “Các anh tìm ai?”

Một người đàn ông trung niên trong đó đánh giá Tô Hoài Lan từ trên xuống dưới một phen rồi nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền gia truyền của nhà họ Phó trên cổ cô ta thì vội vàng cúi người hỏi thăm với vẻ cung kính: “Chào mợ cả! Tôi tới đón mợ về.”
Chương 3: Một đêm định tình

“Mợ cả?” Đón mình ư?

Tô Hoài Lan nghe thế thì giật hết cả mình, cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên đó với vẻ không thể hiểu được rồi hỏi: “Vì sao các người gọi tôi là mợ cả?”

Người đàn ông cầm đầu kia cười một tiếng rồi giải thích: “Bởi vì trên cổ mợ đang đeo dây chuyền gia truyền mà cậu chủ để lại cho mợ”

Dây chuyền gia truyền ư?

Tô Hoài Lan cúi đầu nhìn miếng ngọc trước ngực trong vô thức, không ngờ rằng sợi dây chuyền này lại có địa vị như thế. Đồng thời trong sự ngạc nhiên còn có chút buồn bã, bởi vì sợi dây chuyền này là của Nặc Kỳ Anh.

Chẳng lẽ người đàn ông trước mặt này không biết điều đó sao?

Tô Hoài Lan suy nghĩ một chút thì quyết định giả ngu, nghe ngóng thân phận của đối phương rồi tính tiếp: “Tôi không hiểu ông đang nói cái gì”

Người đàn ông tự giới thiệu mình: “Chào mợ cả, chúng tôi là người của tập đoàn Phó thị. Tôi là là chú Lưu.

quản gia của cậu cả, mợ có thể gọi “Tập đoàn Phó thị?” Tô Hoài Lan rất kinh ngạc, vui mừng tới nỗi nói có chút ấp úng: “Chính là tập đoàn Phó thị mà sản nghiệp nằm trong cả ba giới giải trí, thương nghiệp, chính trị, lợi nhuận đứng nhất nước liên tục trong vòng mười năm kia ư?”

“Đúng thế thưa mợ cả” Quản gia Lưu mỉm cười rồi gật đầu. Tập đoàn Phó thị nổi tiếng khắp cả nước, không ai là không biết.

Tô Hoài Lan vội vàng nói tiếp: “Vậy cậu cả nhà ông là ai?”

“Cậu cả nhà tôi chính là người thừa kế của tập đoàn Phó thị! Bởi vì thân phận của cậu cả khá là đặc biệt nên tạm thời chưa thể nói cho mợ biết tên thật của cậu ấy. Chờ tới lúc mợ và cậu cả kết hôn thì cậu ấy sẽ tự mình nói cho mợ mọi thứ liên quan đến cậu ấy” Quản gia Lưu tiếp tục trả lời.

Tô Hoài Lan nghe mà mừng thầm trong lòng, mình không có năm mơ đấy chứ. Người thừa kế của tập đoàn Phó thị lại muốn cưới mình.

Nếu như có thể gả cho cậu cả Phó thì mình sẽ không phải ở trong căn phòng rách nát này nữa, mình có thể sống một cuộc sống giàu sang phú quý mà mình mơ ước!

“Được, tôi đi với các người.” Tô Hoài Lan gật đầu ngay tắp lự, cô ta đã quên béng việc mình không phải là chủ của dây chuyền này.

Dù sao gả cho cậu cả Phó thì cô ta sẽ có được tài sản tiêu cả đời không hết, mấy cái hàng rách rưới này không còn xứng với cô ta nữa Tô Hoài Lan lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe trị giá mấy chục tỷ nên rất là xúc động, càng thêm chờ mong với cậu cả Phó kia.

Cậu cả Phó sẽ là một người đàn ông như thế nào đây?

Tô Hoài Lan vừa căng thẳng vừa kích động.

Nhưng khi cô ta nghĩ tới việc cái dây chuyền kia là của Nặc Kỳ Anh thì đột nhiên có chút hoảng hốt, cô ta hỏi với tính chất thăm dò: “Cậu cả nhà ông biết tên tôi là gì không? Còn nữa, tại sao anh ấy lại đột nhiên muốn cưới tôi?”

“Cái này à?…” Chú Lưu cũng không trả lời được, bởi vì cậu cả cũng chưa nói lý do cho ông ấy biết. Chỉ là dặn ông ấy đi tới phòng số một tám không tám chung cư Khánh Long đón một người con gái giữ dây chuyền gia truyền của nhà họ Phó về. Đó chính là mợ cả tương lai của nhà họ Phó!

Quản gia Lưu lắc đầu rồi nói: “Cậu cả cũng không nói cho tôi biết tên của mợ.”

“À thế à…” Tô Hoài Lan nói với vẻ rất tiếc nuối nhưng thật ra cô ta đang mừng thầm trong lòng.

Ha ha, thật sự là ông trời cũng đang giúp mình rồi.

Tô Hoài Lan vội vàng ngồi thẳng dậy giả vờ như mình là một cô gái nhà lành rồi nói: “Chào chú Lưu, cháu tên là Tô Hoài Lan.”

Quản gia Lưu nghe thấy vậy thì vội vàng gật đầu sau đó lấy điện thoại gửi tin nhắn ra ngoà “Đã đón mợ cả thành công, mợ ấy tên là Tô Hoài Lan!”

Hoài Lan, nhớ hương lan, thật sự là một cái tên rất đẹp!

Trong một tòa nhà chưa hoàn thành bị vứt bỏ nào đó có một chiếc xe việt dã được ngụy trang thành sắt vụn. Người đàn ông vôi thuốc màu lên mặt nhìn thấy tin nhắn mà Quản gia Lưu gửi tới thì thầm nghĩ, khóe miệng của anh không kiềm chế được mà nhếch lên.

“Cậu Tư à, đợi lát nữa chúng ta phải làm một vố lớn với ‘Kên Kên’ đó, vậy mà anh còn có tâm trạng nhìn điện thoại mà cười à?” Hàn Mậu Tinh ngồi bên cạnh thấy thế thì không kiềm chế được mà cười nhạo Phó Quân Tiêu một tiếng.

Phó Quân Tiêu từ trước tới giờ nổi tiếng lạnh lùng mặt đơ, một con người mà khiến cho kẻ địch nghe tên là đã thấy sợ cũng biết cười cơ à?

Đây là lần đầu tiên Hàn Mậu Tỉnh thấy cảnh này, có lẽ hôm nay mặt trời mọc phía tây nhỉ?

Phó Quân Tiêu nghe thế thì nụ cười trên mặt anh biến mất, sau khi anh gửi tin nhắn đi thì không phát ra âm thanh nào nữa.

Hàn Mậu Tinh hóng hớt hỏi: “Cậu Tư, tối qua anh bị bại lộ chỗ ẩn núp, bị Kền Kền phái người truy sát, nhảy xuống từ mái nhà cao như thế mà chẳng những gặp nạn không chết mà còn được cô gái đẹp nào đó cứu được à?” Hàn Mậu Tỉnh sờ lấy súng trong tay rồi cười hỏi.

Phó Quân Tiêu liếc qua Hàn Mậu Tinh rồi hỏi lại: “Ông đây được vợ mình cứu đấy, anh có ý kiến gì không?”

“Cái gì cơ, anh có vợ rồi cơ à? Chuyện này xảy ra bao giờ đấy hả? Sao tôi lại không biết?” Hàn Mậu Tinh nghe thế thì rất ngạc nhiên, anh ta nhìn chằm chằm về Phó Quân Tiêu với vẻ không thể tin được.

Phó Quân Tiêu nhếch miệng cười rồi trả lời: “Chuyện tối hôm qua” Một đêm định tình
Chương 4: Chồng của em

Một bên khác, Nặc Kỳ Anh đang bận rộn đến nỗi không ngẩng đầu lên được. Cô chỉ cần ngẩng đầu lên một cái là tiểu tổ trưởng Dương Thanh của cô sẽ chạy tới hỏi cô: “Kỳ Anh, sao cô lại đi làm một mình, tại sao tới giờ này rồi mà Hoài Lan vẫn còn chưa tới?”

“Cái gì, Hoài Lan không tới làm ư?”

Nặc Kỳ Anh hỏi với vẻ mờ mịt, thật sự là sáng nay quá bận nên cô vẫn chưa chú ý tới việc Tô Hoài Lan không đi làm.

“Đúng thế! Đã giờ này rồi mà cô ấy vẫn còn chưa tới! Hơn nữa cô ấy cũng không có xin nghỉ, chắc không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Nặc Kỳ Anh nghe Dương Thanh nói thế thì vội vàng lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Tô Hoài Lan.

Nhưng mà cô gọi mấy lần cũng không có ai nghe. Ngay lúc này cô mới phát hiện mình có một tin nhắn chưa đọc, là một số lạ nhắn tới.

“Hoài Lan, ở nhà chờ anh.”

Nặc Kỳ Anh đọc hết tin nhắn thì rất là kinh ngạc, cô nhắn lại.

“Anh là ai?”

Qua một lúc lâu cũng không thấy đối phương trả lời.

Nặc Kỳ Anh cảm thấy rất thắc mắc, người gửi tin nhắn cho cô là ai, tại sao lại gọi cô là Hoài Lan, có phải là gửi nhầm rồi hay không?

Nhưng mà tới giữa trưa đối phương cũng chẳng nhắn lại. Ngay lúc Nặc Kỳ Anh muốn ném chuyện này ra khỏi đầu thì đột nhiên điện thoại cô lại vang lên.

“Chồng chưa cưới của em”

Chồng chưa cưới ư?

Nặc Kỳ Anh đọc được nội dung tin nhắn thì ngẩn cả người. Tô Hoài Lan có chồng chưa cưới ư, sao cô lại không biết chứ? Chẳng lế là nhà họ.

Tô sắp xếp cho cô ấy à?

Thế là Nặc Kỳ Anh trả lời một câu “Chào anh, anh gửi nhầm số rồi. Tôi không phải là Hoài Lan mà là bạn thân của cô ấy. Số điện thoại của Hoài Lan là… chỉ khác với số điện thoại của tôi một số cuối mà thôi.”

Bởi vì Nặc Kỳ Anh và Tô Hoài Lan là làm số sinh viên ở trong trường học cùng một lúc cho nên số điện thoại cũng giống nhau, chỉ khác mỗi một số đuôi mà thôi.

Số đuôi của Tô Hoài Lan là 8, còn của Nặc Kỳ Anh là 9 Phó Quân Tiêu nhận được tin nhẳn mà Nặc Kỳ Anh gửi tới thì không khỏi giật mình. Anh vội vàng đi tìm thông tin mà trợ lý Hoàng Khải mới gửi tới sáng nay.

Đúng rồi mà nhỉ!

Tối hôm qua anh đã dùng điện thoại của cô gái đó gọi cho Hoàng Khải, chẳng lẽ Hoàng Khải đưa số cho anh sai một số cuối à?

Đúng lúc này lại có một tin nhắn được gửi tới.

“Nếu như anh có thể liên hệ với Hoài Lan thì xin anh nói hộ tôi một câu. Để cô ấy gọi cho tôi, cô ấy tự dưng không nhận điện thoại khiến tôi rất lo lắng”

“Cô ấy được tôi sai người tới đón đi rồi”

Phó Quân Tiêu trả lời, Quản gia Lưu nói ông ấy đã đón người đi và đã sắp xếp cho cô ấy vào ở biệt phủ dựa núi ở ngoại ô phía đông thành phố Cung Huy rồi.

Nặc Kỳ Anh còn chưa kịp đọc tin nhắn của đối phương thì Tô Hoài Lan đã gọi tới.

Nặc Kỳ Anh vội vàng bắt máy rồi hỏi với vẻ lo lắng: “Hoài An, sao cậu không tới làm? Có phải là bị ốm rồi không?”

Tô Hoài Lan trả lời: “Tôi không sao, cậu từ chức giúp tôi, tôi không muốn làm nữa.”

“Xảy ra chuyện gì à Hoài Lan?” Nặc Kỳ Anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tô Hoài Lan thì có chút căng thẳng.

Tô Hoài Lan trả lời tiếp: “Tôi không sao, tôi đã về nhà rồi. À đúng rồi, sau này chúng ta cũng đừng liên hệ với nhau nữa, sau này cậu cũng đừng nhắc tới tôi trước mặt người khác, cũng đừng nói là quen biết tôi! Tóm lại là chúng ta tuyệt giao đi!”

“Tuyệt giao ư? Đợi đã Hoài Lan, đến cùng là cậu bị sao thế?” Nặc Kỳ Anh nghe thấy vậy thì sững sờ, cô không biết đến cùng là giữa mình và Tô Hoài Lan đã xảy ra chuyện gì khiến cho cô ta phải tuyệt giao với mình chứ?

Tô Hoài Lan không trả lời mà cúp luôn điện thoại.

Nặc Kỳ Anh cầm điện thoại trong trạng thái mãi chẳng hiểu được.

Tô Hoài Lan bị sao thế nhỉ?

Đúng lúc này thì tiểu tổ trưởng Dương Thanh chạy tới hỏi cô: “Kỳ Anh, ngày mai Hoài Lan có đi làm không?”

“Tôi nghĩ rằng sau này cô ấy cũng sẽ không trở lại nữa” Nặc Kỳ Anh nhún vai.

Tiểu tổ trưởng Dương Thanh hậm hực mà quay người rời đi.

Bây giờ Nặc Kỳ Anh mới mở tin nhắn kia ra xem.

“Tôi phái người đi đón cô ấy…”

Xem ra Tô Hoài Lan về nhà thật rồi.

Chẳng lẽ là kết hôn trong bí mật ư?

Còn có cả chồng chưa cưới cơ đấy!

Nặc Kỳ Anh ngẫm lại thì cảm thấy rất buồn cười, bạn thân của cô vì kết hôn mà muốn tuyệt giao với cô ư? Nặc Kỳ Anh luôn cảm giác có gì đó rất lạ.

Bận bịu cả một ngày trời, Nặc Kỳ Anh tan việc về phòng trọ của mình thì thấy cửa phòng của Tô Hoài Lan mở toang ra, mọi thứ bên trong còn nguyên chỉ có Tô Hoài Lan là không thấy bóng dáng đâu cả.

“Hoài Lan? Hoài Lan?” Nặc Kỳ Anh hô lên vài tiếng mà không thấy người trả lời thế là lấy điện thoại ra gọi cho Tô Hoài Lan.

Điện thoại kêu một lúc lâu Tô Hoài Lan mới bắt máy.

“Hoài Lan, cả ngày nay cậu đi đâu thế?” Nặc Kỳ Anh vẫn rất là lo lắng, bận bịu cả một ngày trời nên cô đã quên luôn chuyện tuyệt giao hồi trưa rồi.

Tô Hoài Lan trả lời: “Không phải tôi đã nói rõ với cậu rồi sao? Cậu còn gọi điện thoại tới làm gì?”
Chương 5: Cái gai trong lòng

“Hoài Lan, đến cùng là cậu bị sao thế hả?”

Nặc Kỳ Anh không hiểu tại sao.

Đột nhiên Tô Hoài Lan lại hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Không sao cả, tóm lại là từ giờ về sau cậu đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa. Cũng đừng có người khác là cậu quen biết tôi.”

“Có phải là cậu xảy ra chuyện gì đó rồi không?

Cậu nói cho tôi biết đi, tôi nghĩ cách giúp cậu.”

Nặc Kỳ Anh lại hỏi với vẻ lo lắng.

Tô Hoài Lan không kiềm chế được nữa: “Tôi khỏe lắm, cậu đừng có nghĩ sai! Còn nữa, tôi sẽ không thuê phòng nữa, cũng sẽ không đi làm ở cái công ty rách nát kia nữa đâu. Tóm lại là cứ như thế, cậu đừng có gọi cho tôi nữa, phiền lắm, tôi cúp máy đây.”

Sau khi nghe Tô Hoài Lan nói một tràng thì giờ Nặc Kỳ Anh mới nhớ ra những tin nhắn mình nhận được trước khi tan việc.

Nặc Kỳ Anh võ trán của mình với vẻ buồn bã, cô quá bận rộn với công việc rồi, không nhớ chuyện gì đã xảy ra thì thôi đi, lại còn lấy mặt nóng của mình dán vào cái mông lạnh của Tô Hoài Lan.

Nặc Kỳ Anh nở một nụ cười khổ sở, trên thế giới này còn ai xui xẻo hơn cô không chứ?

Trong vòng một đêm bị người khác lấy đi trong sạch, lại còn bị bạn thân tuyệt giao.

Nặc Kỳ Anh nhìn qua căn phòng nhỏ hẹp mà cay mắt, nào có ai bên ai được cả đời đâu chứ đúng không?

Một bên khác, Tô Hoài Lan đến biệt phủ dựa núi của nhà họ Phó, cô ta nhìn những huân Chương chiến công vàng óng ánh treo đầy trên vách tường thì có thể đoán ra được thân phận bí ẩn của cậu cả Phó là cái gì rồi.

“Cậu cả làm lính à?” Tô Hoài Lan nhìn về phía Quản gia Lưu đứng bên cạnh với vẻ lo lắng.

Quản gia Lưu mỉm cười gật đầu rồi lại lắc đầu.

Ông ấy cảm thấy mình có thể làm quản gia cho cậu cả là một chuyện rất quang vinh.

Nhưng Tô Hoài Lan lại nhíu mày mà nhìn ông ấy.

Nếu như người mà mình phải gả là một người lính thì chẳng phải đây tương đương với việc mình sẽ trở thành góa bụa sao?

Lính không phải ở trong quân đội thì chính là ở ngoài chiến đấu với những người xấu.

Đến cả mạng sống còn chẳng phải của mình thì có giàu đến mấy đi chăng nữa cũng có tác dụng gì đâu chứ?

Nếu biết trước thì cô ta đã chẳng giả mạo Nặc Kỳ Anh rồi.

Tô Hoài Lan có chút hối hận nên đôi mắt cũng ủ rủ hẳn xuống.

Quản gia Lưu chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô ta, ông ấy lại bổ sung một câu: “Mợ cả yên tâm đi, năm nay cậu cả sẽ xuất ngũ rồi tiến vào g m ăn, thừa kế tập đoàn Phó thị của ông chủ.”

Tô Hoài Lan nghe thế thì hai mắt cô ta sáng rực cả lên.

Quản gia Lưu gượng cười rồi gật đầu, nhưng trong lòng của ông ấy lại vô cùng bực bội. Tại sao.

cậu cả lại thích một cô gái “thực tế” như thế này cơ chứ?

“Mợ cả, cô thật sự muốn gả cho cậu cả nhà chúng tôi sao? Nếu như cô hối hận thì bây giờ vẫn còn kịp” Quản gia Lưu mỉm cười rồi nhắc nhở.

Tô Hoài Lan vội vàng trả lời: “Đời này của cháu chính là của anh ấy “Được rồi, nếu như mợ cả đã quyết tâm muốn gả cho cậu cả nhà tôi thì cậu ấy đã dặn dò tôi cố gắng thỏa mãn tất cả các nhu cầu của cô.”

Tô Hoài Lan nghe thấy Quản gia Lưu gọi mình là mợ cả thì suýt chút nữa bật cười.

Đây chẳng phải là cuộc sống giàu có mà mình ước mơ tha thiết sao. Chỉ là mọi thứ đều thuộc về Nặc Kỳ Anh…

Tô Hoài Lan nghĩ tới đây thì ánh mắt của cô ta trầm xuống.

Nặc Kỳ Anh ăn cơm xong thì dọn dẹp một chút sau đó xách túi đi ra khỏi nhà.

Ban ngày cô không rảnh để đi siêu thị nên tủ lạnh trong nhà trống rỗng. Nặc Kỳ Anh định đi siêu thị gần đây để mua một chút hoa quả tươi về lấp đầy tủ lạnh.

Bây giờ Tô Hoài Lan không còn ở đây nữa, từ giờ về sau chỉ còn mình cô đi ra đi vào căn nhà trọ đó rồi.

Mặc dù Nặc Kỳ Anh cảm thấy có chút cô đơn nhưng cuộc đời chính là như thế mà. Không có.

bữa tiệc nào không tàn, cô sống một mình cũng có thể sống tốt, sống một cách đặc sắc.

Nặc Kỳ Anh chọn mua thanh long, chuối tiêu và táo sau đó xách giỏ đi ra ngoài cân rồi tính tiền.

Ngay lúc cô định móc ví ra trả tiền thì một cách tay thon dài đưa tờ năm trăm ngàn cho thu ngân.

“Thối anh ba trăm” Nhân viên thu ngân nữ nói một cách nhẹ nhàng rồi thối lại tiền dư cho người thanh toán.

Nặc Kỳ Anh nhìn theo cánh tay này mà quay đầu lại.

“Chị gì ơi, bạn trai của chị đẹp trai lắm” Nhân viên thu ngân mỉm cười nhìn Nặc Kỳ Anh rồi lại nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô một chút mà khen ngợi một cách nhiệt tình.

Đúng là người đàn ông này rất đẹp trai.

Gương mặt của anh như được họa sĩ cung đình khắc họa ra vậy. Gương mặt tuấn tú góc.

cạnh rõ ràng, ngũ quan đẹp tới nỗi chẳng còn gì để bắt bẻ.

Người đàn ông này mặc đồ lính, đi ủng chiến đấu. Dáng người vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài mang tới một cảm giác rất đứng đản.

Anh cao hơn Nặc Kỳ Anh cả một cái đầu “Anh…”

“Đi theo anh”

Không đợi Nặc Kỳ Anh nói hết câu thì người đàn ông đó đã túm lấy tay của cô rồi dắt cô ra khỏi siêu thị.

“Anh là aï? Mau buông tôi ra!”

Một tay Nặc Kỳ Anh xách túi hoa quả, một tay khác giấy dụa muốn tránh khỏi bàn tay của người đàn ông trước mặt nhưng lại bị anh lôi kéo đi tới phía trước, không thể nào dừng bước được.

Một ngày không gặp như cách ba thu.

Nặc Kỳ Anh không thể nào cảm nhận được tâm trạng này của người đàn ông. Thậm chí cô còn có chút buồn bực, có phải người đàn ông trước mặt này điên rồi không?

Cô không biết anh ta!

Người đàn ông dừng bước lại rồi quay người.

Đầu của Nặc Kỳ Anh đụng vào ngực anh.

Cô vừa mới ngẩng đầu lên nhìn thì anh đã cúi đầu hôn.

Vừa bá đạo vừa mạnh mẽ.

Tim của anh đập rất mạnh, hô hấp rất đồn dập khiến cho đầu của Nặc Kỳ Anh trống rỗng.

Mùi này quen quát Giống như là người đàn ông tối qua vậy!
Chương 6: Bị cưỡng hôn

Người đàn ông trước mặt ôm cô thật chặt, dùng hết nhiệt độ, hơi thở và sự nhiệt tình của mình để hôn cô.

Nặc Kỳ Anh dùng hết sức mình để đẩy người đàn ông trước mặt ra.

Đột nhiên anh buông cô ra rồi đưa tay che bụng.

Nặc Kỳ Anh có chút bất ngờ, đột nhiên cô phát hiện anh chính là người đàn ông bị thương bò vào phòng cô tối qua!

Anh ta đã cướp đi lần đầu của mình mà bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt mình!

“Anh… Nặc Kỳ Anh đang định chửi ầm lên nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt đau tới nỗi trắng bệch mặt thì trong lòng lại có chút áy náy, cô đành phải sửa miệng: “Thôi được rồi tôi xin lỗi, là tôi không cẩn thận. Để tôi giúp anh xem xem vết thương trên phần bụng của anh nhé.”

“Anh không sao, chỉ là thời gian của anh không nhiều lắm. Lúc đầu anh định về biệt phủ thăm em một chút nhưng quản gia bảo em không có ở nhà. Vừa nãy anh đi bệnh viện thay thuốc, không ngờ rằng lại gặp em ở đây. Cho nên giữa chúng ta đều là ông trời sắp đặt rồi. Em phải chờ anh, chờ anh làm xong việc là có thể ngày ngày ở bên cạnh em” Phó Quân Tiêu dơ tay lên xoa đầu của Nặc Kỳ Anh rồi nói một cách rất thâm tình.

Nên làm thế nào bây giờ?

Dường như Phó Quân Tiêu đã yêu người con gái cứu mình này.

Vừa thấy đã yêu, gặp lại cảm mến.

Phó Quân Tiêu chưa từng nghĩ tới mình lại sà vào tấm lưới của ái tình chỉ trong một đêm trầm luân, đến nỗi không thể nào tự bứt ra được.

Rõ ràng anh và cô quen biết nhau chưa tới hai mươi tư tiếng nhưng Phó Quân Tiêu lại có cảm giác dường như là hai người đã quen biết nhau từ lâu rồi.

Có lẽ sâu trong lòng Phó Quân Tiêu có một loại tình cảm giống như đã từng quen đối với cô ấy.

Bởi vì tình cảm này khiến cho anh luôn chờ đợi cô xuất hiện.

Nặc Kỳ Anh lại trợn mắt há mồm nhìn Phó Quân Tiêu, cô không hề nghe hiếu được người đàn ông này đang nói cái gì.

“Cục cưng, anh phải đi rồi. Ngủ ngon nhé, để tài xế đưa em về nhà sớm một chút, đừng để anh lo lắng”

Phó Quân Tiêu cúi người rồi hôn lên trán Nặc Kỳ Anh một cái.

Nặc Kỳ Anh rất bối rối, cô đang định hỏi người đàn ông này là anh có ý gì thì thấy anh ta đã nhanh nhẹn quay người sang chỗ khác, sau đó phóng qua bồn hoa ven đường rồi nhảy lên chiếc xe việt dã màu xanh quân đội có người đã mở cửa chờ sẵn kia.

Họ đóng cửa xe lại rồi rời khỏi đây một cách nghênh ngang.

Phó Quân Tiêu đi rất nhanh, không hề để chừa cho cô một chút thời gian tra hỏi.

Nặc Kỳ Anh đưa tay lên võ trán mình, đau quá. Cho nên mọi thứ vừa xảy ra đều là thật chứ không phải là mơ.

Đến cùng người đàn ông này là thế nào chứ?

Vừa xuất hiện còn chưa thèm nói xin lỗi đã cưỡng hôn cô, còn nói mấy câu khiến cô không thể hiểu nổi.

Nếu anh ta đã bình an vô sự rồi thì đừng có trở lại tìm cô mới đúng chứ!

Vừa rồi Nặc Kỳ Anh nhìn thấy chiếc xa màu xanh quân đội kia có biển số màu đỏ, nói cách khác đó là xe quân dụng!

Chẳng lẽ anh ta là người trong bộ đội ư?

Sau khi Phó Quân Tiêu trở lại xe thì đưa tay vuốt ve bờ môi mình như đang nhớ lại một chuyện gì đó.

Hàn Mậu Tỉnh vỗ vai Phó Quân Tiêu rồi hỏi với vẻ trêu ghẹo: “Tôi nói Cậu Tư này, anh đừng tưởng rằng vừa rồi tôi ở trong xe nên không thấy gì nhé. Thế nào? Đôi môi của cô bé kia ngọt không?”

… Phó Quân Tiêu nghe vậy thì nghiêm mặt lại rồi trừng Hàn Mậu Tỉnh một cái.

Anh ta thấy thế thì buồn cười, đành phải dơ tay lên đầu hàng rồi ra hiệu mình sẽ ngậm miệng không nói nữa.

Trước khi Phó Quân Tiêu tiến hành nhiệm vụ thứ hai thì có gửi tin nhắn cho Quản gia Lưu ở biệt phủ dựa núi, hỏi thăm Tô Hoài Lan đã về nhà chưa.

Rất nhanh sau đó Quản gia Lưu đã trả lời rằng mợ cả đã về nhà an toàn, cũng đã mua rất nhiều đồ, tất cả đều là những bộ đồ số lượng có hạn với giá cả đắt đỏ.

Ừ, chỉ cần cô ấy thích là được.

Phó Quân Tiêu trả lời lại câu này xong thì tắt máy.

Bạn thân tuyệt giao với mình đã là chuyện đau lòng nhất đối với một Nặc Kỳ Anh vừa bước chân vào xã hội không lâu. Không ngờ rằng chuyện khiến cô đau lòng hơn còn ở phía sau.

Nặc Kỳ Anh vốn nghĩ rằng mình có thể vượt qua kỳ thực tập này một cách bình yên.

Đợi đến lúc cô tốt nghiệp đại học thì vừa đúng lúc trở thành nhân viên chính thức trong công ty. Nhưng lại không ngờ rằng mình sẽ bị bà chủ mới nhậm chức của công ty đuổi cổ.

Hơn nữa đuổi mà không có một lý do nào cả!

Quan mới đến đốt ba đống lửa, bà chủ mới chưa từng ra mặt đã ra lệnh: “Sa thải toàn bộ thực tập sinh trong công ty!”
Chương 7: Trở thành người dưới chân cô ta

Nặc Kỳ Anh cảm thấy mình nằm không mà cũng trúng đạn, cô cảm thấy rất oan ức.

Lúc Nặc Kỳ Anh thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi công ty thì tiểu tổ trưởng Dương Thanh tốt bụng tới nói cho cô biết rằng: “Kỳ Anh, tôi nghe nói bà chủ mới nhậm chức của công ty chúng ta tên là Tô Hoài Lan! Có phải là cô bạn thân của cô không?”

Trước khi chia tay tiểu tổ trưởng Dương Thanh ghé vào tai Nặc Kỳ Anh mà kể cho cô nghe.

Nặc Kỳ Anh có chút giật mình nhưng rồi cũng cười: “Có phải hay không thì giờ cũng chẳng còn liên quan tới tôi nữa rồi.”

“Vậy cô tự giải quyết cho tốt nhé! Đừng nhụt chí!” Tiểu tổ trưởng Dương Thanh nhếch miệng cười một tiếng rồi cổ vũ Nặc Kỳ Anh.

Cô gật đầu rồi cũng cười. Đây mới là lúc cô thảm hại nhất. Thật vất vả mới tìm được một công việc thực tập có lương, không ngờ rằng lại kết thúc nhanh như thế.

Nặc Kỳ Anh quay đầu nhìn công ty thì đột nhiên lại có chút không nỡ.

Đây là nơi đầu tiên cô phấn đấu kể từ lúc chính thức bước vào xã Cùng lúc đó.

Phó Quân Tiêu đang hạ trại trong một khu rừng sâu thẳm, anh chẳng thèm để ý tới việc trên người mình có vết thương mà cứ đánh nhau với kẻ địch.

Quản gia Lưu gửi tin nhắn tới nói răng: Mợ cả thích tất cả những thứ đắt giá, ví dụ như đồ trang điểm cao cấp, châu báu trang sức, quần áo hàng hiệu, túi xách, giày cao gót!”

Phó Quân Tiêu đọc hết tin nhắn mà Quản gia Lưu gửi tới thì không khỏi nhíu mày.

Chẳng lẽ anh nhìn sai rồi ư?

Thôi vậy, nhìn sai thì nhìn sai đi. Hơn nữa hai người đã tiếp xúc da thịt, đây cũng là người đầu tiên khiến cho anh có cảm giác, anh còn có thể trách ai được chứ?

Cùng lắm thì chờ tới khi anh ra quân sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn Tô Hoài Lan chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là được rồi.

“Cậu Tư, tiếp theo Kền Kền sẽ chọn cách gì để buôn lậu đây?” Hàn Mậu Tinh hỏi, đề tài này đã thành công lôi suy nghĩ của Phó Quân Tiêu lại.

Phó Quân Tiêu cất điện thoại rồi chỉ vào một con sông trên bản đồ: “Chắc chắn Kền Kền sẽ lựa chọn con sông này để vận chuyển. Nhưng có lế anh ta sẽ chọn con đường bộ này làm yểm hộ.”

Phán đoán của Phó Quân Tiêu chưa từng sai lần nào. Nhưng anh lại sai trên người một cô gái.

‘Vốn Phó Quân Tiêu còn muốn đợi làm xong nhiệm vụ lần này sẽ mua một món quà khá là đặc biệt để tặng cho cô ấy thế nên mới hỏi Quản gia Lưu rằng Tô Hoài Lan thích gì.

Nếu như Tô Hoài Lan đã thích những thứ đồ đắt tiền tầm thường kia thì Phó Quân Tiêu cảm thấy mình nên đưa cho Tô Hoài Lan một tấm thẻ ngân hàng không hạn mức thì hơn.

Đúng là như thế, sau khi Quản gia Lưu nhận được mệnh lệnh của Phó Quân Tiêu thì ông ấy đã giúp Tô Hoài Lan làm một tấm thẻ ngân hàng. Lúc Tô Hoài Lan thấy được tấm thẻ đó thì cô ta vui tới nỗi hét lên mấy lần.

Thậm chí cô ta còn lôi kéo Quản gia Lưu tới rồi ôm, chẳng có chút thận trọng nào của con gái.

Quản gia Lưu bị hành động Tô Hoài Lan khiến cho ông ấy cảm thấy vô cùng lúng túng, ông ấy không khỏi khit mũi coi thường, cũng sinh ra cảm giác ghét Tô Hoài Lan.

Cô gái hám tiền như thế này không xứng với cậu cả nhà ông!

Bởi vì có rất nhiều tiền lại ăn chơi phóng khoáng nên rất nhanh sau đó Tô Hoài Lan đã nổi tiếng trong giới thượng lưu của thành phố Cung Huy , còn quen được khá nhiều cậu ấm cô chiêu.

Vừa có quan hệ vừa có tiền nên Tô Hoài Lan làm gì cũng rất thuận lợi, điều này khiến cho cô ta rất hài lòng.

Nhưng Tô Hoài Lan vấn luôn rất lo lắng, bởi vì sự tồn tại của Nặc Kỳ Anh uy hiếp tới vinh hoa phú quý của cô ta.

Sau khi Nặc Kỳ Anh bị công ty sa thải thì cô đã chán nản mất mấy ngày, sau đó cô mới bắt đầu vực dậy tỉnh thần mà đi tìm việc.

Nhưng ai ngờ đâu tên của Nặc Kỳ Anh tựa như ôn dịch vậy. Những công ty kia vừa nghe thấy tên của cô là đã nói không nhận. Nặc Kỳ Anh đã không tìm được việc rồi thì chớ, ngay cả chủ nhà cũng lấy việc tăng tiền thuê ra ép buộc cô phải trả trọ.

Thế nhưng Nặc Kỳ Anh làm gì có dư tiền để trả thêm tiền thuê nhà chứ, thậm chí bây giờ ăn uống cũng là cả một vấn đề. Cô rơi vào đường.

cùng nên đành phải trả phòng, sau đó quyết định đi sang chỗ bạn trai Hà Tuân Định mà nương tựa.

Thành Phố Cung Huy có trung tâm thành phố, cũng có huyện.

Trường đại học của Hàn Mậu Quân nằm ngay trong huyện, cô ngồi xe buýt từ trung thành phố qua đó phải chuyển hai ba chặng, tốt tận hai tiếng rưỡi mới có thể đến chỗ đó.

Đợi tới lúc Nặc Kỳ Anh xách rương hành lý xuống xe buýt, đứng gần cửa trường đại học Cung Huy thì trời đã đen luôn rồi.

Ký túc xá nam mười giờ đóng cửa, trước đó Nặc Kỳ Anh cũng không gọi điện thoại cho Hà Tuân Định mà trực tiếp đi qua tìm.

Cô biết ký túc xá của Hà Tuân Định nằm chỗ nào. Trước kia cuối tuần rảnh rỗi cô sẽ chạy tới đây giặt quần áo giúp anh, đến mức cô quản lý ký túc xá cũng biết cô nữa.

Mà ba bạn cùng phòng của Hà Tuân Định đều biết Nặc Kỳ Anh, đồng thời cũng đối xử với cô rất thân thiện, xem cô thành em gái của mình.

Lúc Nặc Kỳ Anh kéo hành lý đứng trước cửa phòng của Hà Tuân Định thì ba người họ không chơi trò chơi nữa mà đi ra cửa chào đón cô tới.

Bởi vì mỗi lần Nặc Kỳ Anh tới đây không những giặt quần áo cho Hà Tuân Định mà anh ta cũng yêu cầu giặt luôn đồ cho ba người bạn cùng phòng nữa. Hơn nữa trước khi đi sẽ quét dọn sạch sẽ. Cho nên bọn họ rất thích cô.

Chương Hoàng Minh với làn da đen nhánh hỏi thăm Nặc Kỳ Anh rất ân cần: “Kỳ Anh, hôm nay không phải cuối tuần sao cô đã tới đây rồi? Còn mang theo một va li to như thế chứ”

Phương Thần Hạo chuyển cái ghế tới để cho Nặc Kỳ Anh ngồi xuống nghỉ ngơi.

Còn Mã Anh Vũ đeo một cái kính gọng đen, trong rất có vẻ hào hoa phong nhã thì rót cho Nặc Kỳ Anh một ly nước: “Kỳ Anh, uống miếng nước đi”

“Cảm ơn” Nặc Kỳ Anh cầm lấy ly nước rồi mỉm cười ngồi xuống. Cô nhìn một vòng vẫn không thấy Hà Tuân Định đâu thì hỏi: “Sao không thấy Tuân Định đâu cả?”

Cô vừa nhắc tới Hà Tuân Định thì ba người này liếc nhau một cái, họ im lặng một chút rồi

Chương Hoàng Minh mới trả lời răng: “Cậu ta đi tự học buổi tối rồi.”

“Đúng thế… Phương Thần Hạo có chút ấp úng mà nói tiếp.

Mã Anh Vũ lại nhíu mày không lên tiếng.

Nặc Kỳ Anh cảm thấy ba người bọn họ có cái gì đó rất kỳ lạ, giống như đang giấu diếm cô chuyện gì. Thế là Nặc Kỳ Anh lấy điện thoại ra từ trong túi rồi chuẩn bị gọi cho Hà Tuân Định nhưng đột nhiên Mã Anh Vũ lại nhào tới cướp điện thoại của cô đi.

“Không cần gọi điện thoại đâu, tôi dẫn cô đi tìm Hà Tuân Định!” Đột nhiên Mã Anh Vũ nói với vẻ lạnh lùng.
Chương 8: Anh ta đã sớm phản bội cô

Chương Hoàng Minh và Phương Thần Hạo.

nghe thế thì vội vàng nháy mắt với Mã Anh Vũ, ra hiệu anh ta đừng có nhiều chuyện.

Mã Anh Vũ lườm

Chương Hoàng Minh và Phương Thần Hạo một cái, chẳng thèm để ý tới lời nhắc nhở của bọn họ rồi đưa điện thoại lại cho Nặc Kỳ Anh. Sau đó anh ta nói: “Kỳ Anh, cô đi theo tôi: Anh ta nói xong rồi đi thẳng ra khỏi phòng.

Nặc Kỳ Anh vội vàng dặn dò

Chương Hoàng Minh và Phương Thần Hạo trông hành lý cho cô rồi cầm túi xách lên đi theo Mã Anh Vũ ra ngoài.

Nặc Kỳ Anh đi theo Mã Anh Vũ, cô thấy bộ dạng có tâm sự nặng nề của anh ta thì không khỏi có chút quan tâm: “Mã Anh Vũ, anh làm sao

thế?”

“Hứa với tôi lát nữa gặp Hà Tuân Định thì đừng khóc nhé.” Mã Anh Vũ vừa đi vừa nói với vẻ nặng nề.

Thật ra đây là chuyện riêng giữa Hà Tuân Định và Nặc Kỳ Anh, mình cũng đâu cần nhúng tay làm gì?

Nhưng mà…

Mã Anh Vũ nghĩ tới đây thì nhíu mày.

Nặc Kỳ Anh cho rằng Hà Tuân Định xảy ra chuyện gì nên sốt ruột tới nỗi giọng khàn đi: “Có phải là Tuân Định xảy ra chuyện gì đúng không?

Có nặng lắm không?”

“Cậu ta chẳng bị sao cả, hơn nữa còn sống rất tốt” Mã Anh Vũ trả lời một cách rất lạnh lùng, Sau đó cho dù Nặc Kỳ Anh hỏi thế nào thì Mã Anh Vũ luôn dùng câu ‘Sau khi tới cô sẽ biết để qua loa tắc trắc.

Nặc Kỳ Anh biết điều nên cũng ngậm miệng lại không hỏi nữa.

Hai người đi tới cửa sau của trường học, bên ngoài là một con đường rộng rãi. Bên kia đường là những tầng lầu dân cư và hàng quà ăn vặt.

Mã Anh Vũ dẫn Nặc Kỳ Anh tiến vào một cái hẻm, cách đầu hẻm tầm vào mười mét có một cánh cửa inox trơ trụi.

Những người ra ra vào vào nơi này đều là nam nữ thanh niên đi thành cặp.

Dường như Nặc Kỳ Anh đã hiểu ra được cái gì đó nhưng cô lại không dám tin tưởng ý nghĩ trong lòng mình.

Mã Anh Vũ kéo cánh cửa inox kia ra rồi đi vào, Nặc Kỳ Anh hơi cúi đầu nhưng vẫn yên lặng đi vào.

Bọn họ đi lên tầng ba sau đó dừng chân trước một cánh cửa chống trộm màu xanh sẫm.

Mã Anh Vũ móc một cái chìa khóa từ trong túi quần ra rồi mở cửa đi vào.

Nặc Kỳ Anh đi theo sau. Bây giờ cô mới biết được cái nhà này có bốn phòng, có phòng khách, ban công, phòng ăn và phòng bếp. Thậm chí nó còn lớn gấp ba lần cái phòng trọ nhỏ bé mà cô và Tô Hoài Lan thuê.

Mã Anh Vũ đi thẳng tới phòng ngủ đầu tiên bên trái rồi nhẹ nhàng gõ cửa.

Trong phòng vang lên tiếng của Hà Tuân Định: “Ai thế?”

“Là tôi” Mã Anh Vũ trả lời.

Hà Tuân Định lại hỏi tiếp: ‘Không phải cậu nói tối nay trở về ký túc xá ngủ à? Sao lại về rồi.”

“Cậu ra đây, tôi tìm cậu có việc.” Mã Anh Vũ lại nói tiếp.

“Cậu đợi một chút, tôi mặc quần áo vào đã.”

Hà Tuân Định cũng trả lời.

Sau đó trong phòng còn vang lên một giọng nữ: “Cái cậu Mã Anh Vũ này tới chẳng đúng lúc gì cả: “Em yêu đừng nóng, chờ anh hỏi cậu ấy có chuyện gì tiếp tục vào chơi với em nhé.” Hà Tuân Định dụ dỗ một cái dịu dàng.

Mặc dù tiếng nói chuyện trong phòng cũng không lớn, không đủ để cho hai người ngoài phòng nghe rõ bọn họ nói cái gì nhưng cũng có thể nhận ra được trong đó có một người phụ nữ nữa.

Nặc Kỳ Anh đứng bên cạnh Mã Anh Vũ nghe rất rõ ràng.

Trong căn phòng này ngoại trừ Hà Tuân Định còn có một người phụ nữ khác.

Bây giờ còn chưa phải là lúc đi ngủ, tại sao Hà Tuân Định phải mặc quần áo xong mới có thể ra ngoài.

Nặc Kỳ Anh cảm thấy mắt mình rất là cay, nước mắt lưng tròng.

Lúc Hà Tuân Định và nhìn thấy Nặc Kỳ Anh đứng bên cạnh Mã Anh Vũ thì sợ hãi tới nỗi run lên.

“Tuân Định, anh làm gì mà ngẩn ra thế hả?”

Giọng nói của người phụ nữ kia lại vang lên.

Một giây sau, chủ nhân của giọng nói đó xuất hiện trước mặt Nặc Kỳ Anh.

Cô gái này tóc dài xõa ra, môi hồng răng trắng, trên mặt trang điểm hơi nhẹ. Cô ta còn mặc áo sơ mi của Hà Tuân Định để lộ ra đôi chân dài trắng nõn.

“Ai da, con mọt sách Mã Anh Vũ cuối cùng cũng tìm được bạn gái rồi à?” Người phụ nữ kia đánh giá Nặc Kỳ Anh một phen rồi nói với vẻ châm chọc.

Mã Anh Vũ liếc Lâm Ánh Như một cái với vẻ xem thường, anh ta vừa mới chuẩn bị mở miệng ra muốn nói điều gì đó với Hà Tuân Định thì Hà Tuân Định đã ngắt lời Mã Anh Vũ rồi nói: “Cô ấy là em họ của anh, từ quê mới lên!” Hà Tuân Định mỉm cười rồi nói với Lâm Ánh Như.

Nặc Kỳ Anh nghe thấy thế thì đau lòng tới nỗi không khóc được, chỉ có cánh môi là đang khẽ run lên.

“Đúng, em họ của cậu đột nhiên tới tìm cậu cho nên tôi mới dẫn cô ấy tới đây.” Mã Anh Vũ phụ họa một cach lạnh lùng.

Hà Tuân Định có chút nghiêng người rồi nói với Lâm Ánh Như: “Ánh Như, anh dẫn em họ đi ăn cơm tối trước, sắp xếp cho cô ấy xong rồi trở vê chơi với em nhé. Cô ấy đi xe buýt từ nông thôn tới đây chắc chắn chưa ăn tối.”

“Vâng, đúng lúc em cũng không muốn đi ra, anh chăm sóc em họ của anh đi.” Lâm Ánh Như tỏ vẻ nũng nịu với Hà Tuân Định rồi quay sang nói với Nặc Kỳ Anh: “Chào em gái, lần đầu gặp mặt!

Chị là bạn gái của anh họ em, chị tên là Lâm Ánh Như!”

“Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?” Giọng nói của Nặc Kỳ Anh có chút nghẹn ngào.

Lâm Ánh Như cười thẹn thùng sau đó kéo lấy tay của Hà Tuân Định rồi trả lời: “Gần một năm rồi!

Đúng không anh?”

“Không nói mấy chuyện này nữa, anh dẫn em họ đi ăn cơm đã nhé”’ Hà Tuân Định vội vàng đổi chủ đề.

Lâm Ánh Như gật đầu rồi buông tay Hà Tuân Định ra.

Hà Tuân Định đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Sau đó đột nhiên anhh ta trừng mắt nhìn Mã Anh Vũ với vẻ hận thù.

Nặc Kỳ Anh cũng không nói gì thêm mà là quay người rời đi, thậm chí chạy trong vô thức.

Hà Tuân Định vội vàng đuổi theo.
Chương 9: Lấy cả nhà cô

Hai người đứng trong hành lang một chút, sau đó Hà Tuân Định sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của mình nên trực tiếp cầm lấy tay Nặc Kỳ Anh rồi kéo cô xuống dưới lầu, đi tới một con đường ít người qua lại.

Con đường này chỉ có một ngọn đèn, mờ mờ ảo ảo, đứng ở ven đường thì chẳng ai thấy được cả.

Nặc Kỳ Anh hất tay Hà Tuân Định ra, cô chẳng biết hỏi gì mà cứ đứng dựa vào tường rồi ngẩn người.

Hà Tuân Định cắm hai tay vào túi quần sao đó thở dài một hơi: “Thật ra trước kia anh luôn xem em là em gái.”

“Trước kia không nói sao bây giờ mới nói, anh định là vò mẻ không sợ nứt đúng không?” Nặc Kỳ Anh lên giọng chất vấn.

Hà Tuân Định nghe vậy thì nhíu mày rồi trả lời với vẻ không có kiên nhẫn: “Kỳ Anh, không nên nói khó nghe như thế! Mặc dù hai chúng ta là bạn học cấp ba, rồi cùng đi ra khỏi nông thôn tới thành phố này nhưng tôi là một sinh viên của trường đại học hàng đầu thành phố, còn cô chỉ là cao đẳng mà thôi. Sau này cũng chỉ có thể làm một công việc với thu nhập ít ỏi. Mà lại, một năm qua cô chu cấp cho tôi chẳng qua là muốn đầu tư: mà thôi, chờ sau này tôi thành công thì phải cưới cô làm vợ, sau đó nuôi cô!”

“Anh nghĩ em là một con người như thế sao?”

Nặc Kỳ Anh nhìn chằm chằm Hà Tuân Định với vẻ khó tin.

Hà Tuân Định ngước mắt lên nhìn Nặc Kỳ Anh rồi hỏi lại: “Nếu không thì sao chứ? Bản thân cô chính là một người như thế còn gì.”

“Đã thế thì tôi muốn đòi lại tất cả số tiền mà tôi đã chu cấp cho anh trong vòng một năm qua! Trả lại cho tôi cả gốc lẫn lãi!” Nặc Kỳ Anh đưa tay về phía Hà Tuân Định với vẻ tức giận.

Hà Tuân Định lườm cô một cái rồi nói với vẻ khinh thường: “Nhìn đi! Tôi nhìn người có sai bao giờ đâu, cô đúng là loại con gái như thế mài Được.

rồi, ai bảo cô là con gái nông thôn chứ, không có.

chí khí thì thôi đi, trong mắt cũng chỉ có mỗi tiền tiền tiền. Cũng chẳng còn cách nào khác”

“Anh!” Nặc Kỳ Anh tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, cô đưa tay lên chỉ thẳng vào mặt Hà Tuân Định nhưng rồi muốn nói lại thôi.

Hà Tuân Định thuận tay móc ví tiền từ trong túi ra, sau đó lấy hết tiền ở trong ra rồi nhét vào cái tay Nặc Kỳ Anh đang dùng để chỉ mũi anh ta.

“Kỳ Anh, cô không xứng với tôi, thân phận của cô, trình độ học vấn của cô, gia thế của cô,… mọi thứ đều không xứng với tôi. Hơn nữa nếu như sau này tôi cưới cô thì đồng nghĩa với việc phải nuôi cả nhà cô. Không chỉ muốn nuôi cô, còn phải nuôi người mẹ keo kiệt và người bố tàn tật của cô, còn phải nuôi cả người anh không làm nên trò trống gì kia. Nếu thế thì tương lai của tôi sẽ rất mệt mỏi.

Cô cầm tạm số tiền này, xem như là bồi thường, chờ sau này tôi tốt nghiệp ra trường tìm được việc thì sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho cô sau.” Hà Tuân Định vừa thở dài vừa lắc đầu.

Nặc Kỳ Anh nghe vậy thì trực tiếp ném số tiền kia lên mặt Hà Tuân Định.

Hà Tuân Định nhìn Nặc Kỳ Anh với vẻ ngạc nhiên, nhưng anh ta cũng không vì sự nhục nhã của cô mà tức giận. Anh ta ngồi xổm xuống rồi nhặt từng tờ tiền lên.

Nặc Kỳ Anh nhìn chằm chăm Hà Tuân Định nhặt tiền rồi thấy anh ta lại cất tiền vào ví mình.

Hà Tuân Định lại còn nói với vẻ không có kiên nhãn: “Đây là cô không cần đấy nhé. Được rồi, là do tôi sai, cô tức giận là đúng.”

“Hà Tuân Định, chúng ta là bạn học ba năm cấp ba, sau này lại yêu đương một năm đại học.

Tôi thật sự không ngờ răng anh lại còn bắt cá hai tay, lại còn dối trá đến như vậy” Giọng nói của Nặc Kỳ Anh trở nên nức nở.

Cô thật sự không nghĩ rằng việc mình vì Hà Tuân Định mà làm thêm giờ, mỗi tuần đều tới chăm sóc anh mà lại trở thành sự đầu tư. Hà Tuân Định lại còn giấu diếm cô có bạn gái khác trong trường, lại còn ở chung nữa chứt!

Hà Tuân Định lườm Nặc Kỳ Anh một cái rồi im lặng, anh ta không biết nên nói cái gì thế là quay người đi luôn!

Sao mình phải đứng đây so đo với người phụ nữ này chứ?

Dù sao mọi chuyện đã bị lộ ra rồi, từ nay về sau hai người sẽ chẳng gặp lại nhua nữa.

Thật ra Nặc Kỳ Anh đẹp hơn Lâm Ánh Như nhiều nhưng xuất thân của cô không tốt bằng Lâm Ánh Như.

Lâm Ánh Như chính là người của thành phố Cung Hải này, nhà cô ta còn có mấy căn nhà trong thành phố này, bố mẹ của cô ta còn quen biết rất nhiều người có tiền có quyền.

Nếu như sau này Hà Tuân Định cưới được.

Lâm Ánh Như thì sẽ bớt phấn đấu mười năm!

Nếu như sau này Hà Tuân Định cưới Nặc Kỳ Anh thì sẽ vất vả cả một đời.

Chỉ cần so sánh như thế là anh ta đã ghét Nặc Kỳ Anh và thích Lâm Ánh Như hơn rồi.

Nặc Kỳ Anh nhìn theo bóng lưng Hà Tuân Định rời khỏi cho tới khi anh ta biến mất hoàn toàn trong bóng tối. Cuối cùng thì cô mới rơi giọt nước mắt đầu tiên.

Lúc đau lòng nhất cô không khóc được, cơn đau đó qua đi thì cuối cùng cô cũng khóc lên.

Rõ ràng là tình cảm tốt đẹp như thế vì sao Hà Tuân Định lại phải phá hủy nó chứ. Phá hủy tới nỗi chẳng chừa một chút nào.

Cũng không phải là Hà Tuân Định chưa từng yêu Nặc Kỳ Anh, chỉ là cái tình cảm đó không chống đỡ được trước cú đánh của hiện thực mà thôi.

Anh ta không thể sống một cuộc sống một vách nhà tranh hai trái tim vàng với Nặc Kỳ Anh được. Vì để cho tương lai của mình càng tốt hơn nên anh ta nhất định phải từ bỏ Nặc Kỳ Anh.

Nặc Kỳ Anh về tới ký túc xá của Hà Tuân Định sau đó lấy va li của mình.

Bạn cùng phòng của là Phương Thần Hạo và

Chương Hoàng Minh còn rất lo lắng cho Nặc Kỳ.

Anh nhưng khi nhìn thấy nụ cười kiên cường trên mặt cô thì cũng chỉ an ủi cô vài câu, sau đó đi chung với Mã Anh Vũ dẫn Nặc Kỳ Anh ra ngoài đường đón xe.

Trước khi chia tay Mã Anh Vũ còn nói: “Kỳ Anh, cô đừng trách tôi, cô là một cô gái tốt. Tôi không muốn cô sống trọng sự giấu diếm. Tương lai sau này chắc chắn cô sẽ gặp được một người cô yêu và người đó cũng yêu cô, một người đàn ông đối xử tốt với cô.”

“Đúng rồi! Hà Tuân Định là kẻ xấu xa, cô đừng quá đau buồn”’

Chương Hoàng Minh cũng phụ họa. Phương Thần Hạo không kiềm được mà cũng xen vào an ủi: “Hà Tuân Định xấu xa nhưng chúng tôi thì không! Trên thế giới này vẫn có đàn ông tốt. Cô đừng mất hi vọng vào tình yêu, cô phải bảo vệ tốt trái tìm của mình nhé”

“Ừ, cảm ơn các anh” Nặc Kỳ Anh cười một cách vui vẻ.

Ba cậu con trai này cũng xem như là trọng tình trọng nghĩa!

“Xem ra về sau sẽ không còn ai giặt đồ giúp ba chúng ta nữa rồi”

Chương Hoàng Minh nói một cách tiếc nuối.

Phương Thần Hạo vỗ đầu

Chương Hoàng Minh một cái rồi nói: “Cậu không tự giặt được à?”

Nặc Kỳ Anh không kiềm chế được mà cười khúc khích.

“Xe sắp đi rồi, Kỳ Anh mau lên xe đi! Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.” Mã Anh Vũ dặn dò.

Nặc Kỳ Anh gật đầu rồi chào tạm biệt ba người họ, cô quay người lên xe buýt bắt đầu hành trình về nhà.

Xe buýt bắt đầu chuyển động.

Phương Thần Hạo đưa tay khoác vai Mã Anh Vũ, một tay khác thì đặt lên vai

Chương Hoàng Minh, ba người đi sánh vai nhau mà đi.

“Anh Vũ, có phải là cậu thích Kỳ Anh đúng không?” Phương Thần Hạo vừa đi vừa hỏi.

Chương Hoàng Minh cũng phụ họa, anh ta vỗ ngực của Mã Anh Vũ rồi nói: “Chắc chắn là thích rồi, từ khi bắt đầu quen biết Nặc Kỳ Anh tới bây giờ cũng đã một năm, cái cảm giác yêu thầm này chắc chắn là khó chịu lắm.”

“Các cậu suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua tôi chỉ là không thích cách làm của Hà Tuân Định mà thôi” Mã Anh Vũ trả lời một cách bình thản.

Phương Thần Hạo và

Chương Hoàng Minh không hẹn mà cùng nhìn về phía nhau và người.

Mọi người xem như là ngầm hiểu lẫn nhau đi…
Chương 10: Đừng vơ đũa cả nắm

Nhà, đáng lẽ là một nơi ấm áp.

Nhưng đối với Nặc Kỳ Anh mà nói thì cái nhà kia thật sự quá lạnh lùng.

Mẹ Nặc nhìn thấy Nặc Kỳ Anh kéo theo vali trở về từ thành phố Cung Huy thì chẳng những không quan tâm cô lại còn châm chọc khiêu khích: “Chỉ dựa vào cái tấm bằng rách nát kia của mi mà còn muốn đi làm trong thành phố lớn à!

Đúng là không biết tự lượng sức mình”

“Mẹ, con vẫn chưa tốt nghiệp, không có băng chứng nhận tốt nghiệp nên mới khó tìm được việc làm” Nặc Kỳ Anh cãi lại.

Nhưng mẹ Nặc vẫn khinh thường cô như cũ: “Ta thấy mi cũng không cần học năm hai đại học nữa đâu, dù sao có học cũng chỉ là lãng phí tiền thôi. Cho dù mi có cầm được bằng tốt nghiệp thì sao chứ? Bằng cao đẳng mà thôi, mấy công ty trong thành phố lớn làm gì có ai để ý đến mi?”

Từng câu từng chữ mà mẹ Nặc nói như mang theo gai, đâm thẳng vào trái tim của Nặc Kỳ Anh.

Cô không muốn cãi nhau với mẹ nên im lặng mà xách valo lên lầu.

Cô biết mà, cô không nên trở về đây!

“Mi chảnh cái gì chứ? Mi còn chẳng bằng một nửa của Thi Nhân nữa! Còn nữa, mi đừng hòng mong chờ ta với bố mi cho tiền đóng học!”

Mẹ Nặc lại nói với theo mấy câu.

Thi Nhân là ai? Em họ của Nặc Kỳ Anh, hơn nữa còn là một cô chiêu nhà giàu. Mẹ Nặc rất thích cô ta, thích tới mức khiến cho Nặc Kỳ Anh có một loại ảo giác rằng cô ta mới là con ruột của mẹ Nặc, còn mình chỉ là con rơi con rớt mà thôi.

Nặc Kỳ Anh về phòng rồi đóng cửa lại, cô tủi thân tới nỗi rơi nước mắt, thậm chí còn chẳng có lòng dạ nào mà ăn cơm tối.

Cô vẫn có thể nghe được mẹ Nặc đang lải nhải với bố Nặc rằng: “Cái con Kỳ Anh này đúng là bất hiếu mà! Ông nhìn Thi Nhân nhà chúng ta đi, học ở trường đại học hàng đầu ở nước ngoài , mỗi học kỳ đều có học bổng. Vừa nở mày nở mặt vừa vẻ vang! Các con nhóc Kỳ Anh kia chẳng bằng được một nửa của Thi Nhân!”

“Kỳ Anh đi học cũng có học bổng mài! Bà vấn nên bớt nói lại thì hơn, dù sao Thi Nhân cũng là em họ của Kỳ Anh. Em gái bà gả vào một nhà tốt hơn nhà chúng ta, điều kiện hai bên khác biệt nên sao có thể đánh đồng hai đứa bé được chứ?” Bố Nặc có chút không kiên nhẫn.

Mẹ Nặc lại bắt đầu hót như khướu: “Sao lại không thể so sánh chứ? Cái học bổng cao đẳng.

kia của Kỳ Anh sao có thể so sánh với học bổng trường đại học hàng đầu của Thi Nhân chứ? Ông nói xem, tại sao hai đứa sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cùng một phòng sinh nhưng lại khác nhau lớn thế nhỉ?”

Khác nhau cũng bình thường, dù sao Nặc Kỳ Anh cũng không phải là…

“Thật ra Kỳ Anh cũng không phải là…”

Bố Nặc ấp úng, cắt ngang mạch suy nghĩ của mẹ Nặc.

Bà ta khẽ giật mình, chẳng lẽ chồng mình cũng biết chuyện của Nặc Kỳ Anh rồi ư?

Bố Nặc vội vàng đổi đề tài rồi nói với vẻ đau lòng: “Thật ra Kỳ Anh không phải là học không giỏi, chẳng qua năm thi đại học con bé vì chăm sóc tôi, kiếm tiên mua thuốc cho tôi nên dùng tất cả thời gian của mình để đi làm thêm kiếm tiền.

Con bé không có thời gian học nên mới có thể thi rớt đó chứ.”

Mẹ Nặc cảm thấy mình sợ bóng sợ gió quá rồi, bà ta trả lời một cách khinh thường: “Chăm.

sóc ông là chuyện mà một người con như nó nên làm! Nếu không thì thật sự là bất hiếu rồi đấy, nuôi mười tám năm chẳng được cái ích gì.”

Xem đi, xem mẹ của cô lạnh lùng tới cỡ nào.

Mấy ngày nay Nặc Kỳ Anh ở nhà, ngày nào cô cũng phải nghe những lời châm chọc khiêu khích của mẹ.

Cho dù là Nặc Kỳ Anh có chăm chỉ chịu khó tới cỡ nào, giặt quần áo, nấu cơm, giúp đỡ trông nom tiệm thuốc trong nhà thì mẹ của cô luôn có.

những chuyện không vừa lòng, luôn phàn nàn Lúc ăn cơm tối, đột nhiên mẹ Nặc nhắc tới chuyện của Tô Hoài Lan.

“Kỳ Anh! Tô Hoài Lan là bạn cùng lớp đại học của mi đúng không?” Mẹ Nặc vừa cầm đũa gắp thức ăn nhét vào miệng vừa nói: “Ta nghe nói Tô Hoài Lan quen được một người bạn trai vô cùng giàu có ở thành phố Cung Huy. Người bạn trai kia cho nó tiền tiêu vặt mỗi tháng mấy trăm triệu lận!

Bây giờ Tô Hoài Lan không chỉ có mua cho ông bà nó một căn nhà bà tầng trên thị trấn mà còn xây một biệt thự bốn tầng trong thôn chúng ta. Nghe nói là trước có vườn hoa vườn trái cây, sau có hồ nước với vườn rau xanh.”

Mẹ Nặc rất là hâm mộ, bà ta nói là đỏ cả mắt.

Động tác ăn cơm của Nặc Kỳ Anh có chút khựng lại, đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó nhưng lại giả vờ như không có việc gì mà tiếp tục ăn cơm.

€ô biết Tô Hoài Lan có một người chồng sắp cưới, sắp kết hôn. Nhưng cô lại không biết là chồng sắp cưới của Tô Hoài Lan lại giàu có như thế, có tiền đến nỗi có thể cho Tô Hoài Lan mấy trăm triệu tiền tiêu vặt hàng tháng.

“Ta nói chứ, mi cũng đâu có thua gì nó, sao ánh mắt lại thấp kém như thế hả? Cái thằng Hà Tuân Định thì có gì tốt đâu? Không phải chỉ là người duy nhất thi lên đại học trong thôn chúng ta thôi à! Nhà nó nghèo muốn chết, tiền học đều được thôn hỗ trợ. Chẳng bằng một cọng lông của bạn trai Tô Hoài Lan. Ta thật sự không biết mi thích Hà Tuân Định ở điểm nào nữa, thế mà còn bảo tốt nghiệp xong sẽ gả cho nó, chăm sóc bố mẹ già rồi ông bà nội ốm đau bệnh tật của nó!”

Mẹ Nặc nói.

Nặc Kỳ Anh nghe thấy nhắc mẹ Nặc tới Hà Tuân Định thì cô rất tức giận, cô đặt chén đũa xuống bàn một cách nặng nề khiến cho bố Nặc và mẹ Nặc giật hết cả mình.

“Con đã chia tay với Hà Tuân Định rồi, lần này thì mẹ hài long rồi chứ gì!” Nặc Kỳ Anh hét lên với vẻ tủi thân, nước mắt của cô đã lưng tròng.

Mẹ Nặc nghe thế thì rất là tức giận, bà ta bắt đầu chửi rủa Nặc Kỳ Anh: “Cái con này! Mi rống cái gì mà rống? Không biết lớn nhỏ đúng không?

Hai đứa mi chia tay thì liên quan gì tới ta? Con nhóc như mi thì có tư cách gì la hét trước mặt ta hả?”

“Vợ ơi, bà nói ít lại hai câu không được à?” Bố Nặc thở dài rồi khuyên can.

Thật ra nhà họ Nặc cũng chẳng khá hơn so với nhà Hà Tuân Định được chút nào.

Mẹ Nặc kinh doanh một tiệm thuốc nhỏ, hai chân của bố không được tốt nên cũng chỉ có thể ngồi trông tiệm, thu tiền thối tiền mà thôi.

Mà bởi vì hai chân bố bị tật nên nhà còn nợ họ hàng một số tiền.

Về phần anh trai của Nặc Kỳ Anh…

Mặc dù nói là đi ra ngoài làm công nhưng tháng nào anh ta cũng phải gọi người nhà gửi tiền cho ăn uống và tiêu dùng.

Mẹ Nặc thở dài một hơi, giọng điệu cũng dịu đi nhiều. Bà ta lườm Nặc Kỳ Anh một cái rồi nói tiếp: “Không phải mi chơi thân với Tô Hoài Lan lắm à, mi đi tìm nó để cho nó tiếp tế mi một chút.

Lấy tiền ra mà chu cấp cho mi học xong đại học đi”

“Mẹ nói thế là có ý gì?” Nặc Kỳ Anh nghe vậy thì vô cùng tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang