Nhiên Mộc Miên buồn bực, cô định lấy điện thoại di động ra gọi cho bố cô nhưng lại do dự. Bố mẹ cô phải khó khăn lắm mới có thể cùng nhau vui vẻ đi nghỉ phép, lúc này cô lại gọi bố thì chẳng phải quét hết mọi niềm vui của họ sao?
Bỗng nhiên Nhiên Mộc Miên cảm thấy thật đau đầu và không biết giải quyết như thế nào.
Lúc này, không hiểu sao cô lại nghĩ đến Janna. Janna đã từng nói rằng nếu cô ta thích người đàn ông nào thì người đó sẽ không chạy thoát được.
Chẳng lẽ…
Nếu đó thực sự là Janna, vậy chẳng phải là cô vẫn phải tìm Minh Tư Thành sao.
Nhiên Mộc Miên quyết định đợi thêm một ngày nữa, nếu một ngày sau mà Lang Khiếu Nhật chưa về thì cô sẽ phải đi tìm Minh Tư Thành.
Kết quả là một ngày sau, Lang Khiếu Nhật vẫn một đi không trở lại.
Nhiên Mộc Miên thu dọn hành lý và trở về thành phố Thuận Canh.
Cô lấy hết can đảm và bấm số điện thoại di động của Minh Tư Thành.
Tuy nhiên, những gì phát ra từ người nhận là “Số điện thoại bạn đang gọi tạm thời không liên lạc được”
Rõ ràng là Minh Tư Thành đã chặn mọi thông tin liên lạc của cô.
Không có Lang Khiếu Nhật bên cạnh, Nhiên Mộc Miên không dám chạy lung tung. Bài học kinh nghiệm từ bốn năm trước đủ để cô nhớ cả đời.
Điện thoại di động của cô không dùng được, vì vậy cô đã chuyển sang dùng điện thoại cố định ở nhà.
Sau khi gọi xong, đầu dây bên kia từ chối trả lời. Cô vẫn tiếp tục gọi, đến cuộc gọi thứ ba thì đầu dây bên kia mới trả lời. “A lộ, xin chào, bạn tìm ai vậy?” Có thể hai cuộc gọi đầu tiên đều hiển thị số điện thoại cố định nên Minh Tư Thành đã nhầm tưởng đó là một cuộc gọi quấy rối.
Bây giờ, khi Nhiên Mộc Miên nghe thấy giọng nói chân thực của Minh Tư Thành thì bỗng nhiên cô nghẹn ngào và sống mũi cay cay đến mức không thể nói được lời nào.
Bốn năm qua, anh không hề đổi số điện thoại di động, nhưng anh lại tàn nhẫn đến mức không liên lạc với cô và cũng không cho phép cô gọi cho anh. Người đàn ông này thật tàn nhẫn biết bao nhiêu… “Nếu bạn không nói, tôi sẽ cúp máy. Minh Tư Thành lịch sự nhắc nhở.
Giọng nói của Nhiên Mộc Miên trở nên khàn khàn: “Đừng. Đừng cúp máy. “Mộc Miên?” Giọng nói của Minh Tư Thành có vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. “Anh… anh có thể bảo người vợ chưa cưới của anh trả lại… Lang Khiếu Nhật cho tôi được không” Nhiên Mộc Miên ấp a ấp úng nói không nên lời. “Cô nói cái gì?” Minh Tư Thành sững sờ.
Nhiên Mộc Miên tiếp tục chỉ đích danh: “Chính là Janna. Chắc chắn Janna đã bắt Lang Khiếu Nhật đi.”
Dường như Minh Tư Thành chợt hiểu ra điều gì đó, anh im lặng một lúc rồi lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến tôi chứ?” “Tôi biết, nhất định là anh với Janna có liên lạc với nhau. Nhiên Mộc Miên nói một cách chắc nịch.
Minh Tư Thành không hề tỏ vẻ đau lòng mà trả lời: “Tôi có thông tin liên lạc của Janna, nhưng chuyện của Lang Khiếu Nhật không liên quan gì đến tôi. Tại sao tôi phải nói chuyện của Lang Khiếu Nhật với Janna chứ?” “Vậy anh có thể cho tôi xin thông tin liên lạc của Janna được không, tôi sẽ tự nói với cô ấy” Nhiên Mộc Miên hạ giọng khẽ hỏi.
Đột nhiên Minh Tư Thành nở nụ cười: “Hai chúng ta không hề quen biết nhau, tại sao tôi phải cho cô thông tin liên lạc của Janna chứ?” “Minh Tư Thành, tôi cầu xin anh đó. Nhiên Mộc Miên xuống nước thỏa hiệp.
Đột nhiên ở phía bên kia không còn nghe thấy gì nữa.
Nhiên Mộc Miên không khỏi đánh trống ngực và hỏi: “Minh Tư Thành, anh vẫn còn ở đó chứ? Anh có nghe thấy tôi nói gì không?” “Vẫn còn.” Minh Tư Thành dừng lại và sau đó nói tiếp: “Thái độ này của cô giống như là không hề cầu xin tôi chút nào vậy?” “Anh.” Nhiên Mộc Miên không kiềm được sự tức giận, ngay sau đó cô bực tức cúp máy.
Hừ. Cô chủ như cô đây không thèm cầu xin anh.
Quanh quẩn một hồi, cuối cùng cô vẫn nên gọi cho bố cô.
Vốn dĩ cô luôn nghĩ rằng cô có thể tìm thấy hy vọng ở bố.
Kết quả là khi Phó Quân Tiêu nghe điện thoại thì lại nói một cách hờ hững: “Bố mệt rồi, không muốn quản lý mọi việc nữa. Chuyện này con hãy tự giải quyết đi.” “ Nhiên Mộc Miên muốn khóc không ra nước mắt.
Trước kia, bố luôn đáp ứng cô vô điều kiện.
Cö không biết răng thì ra cũng có lúc bố không đáng tin cậy như Vậy.
Sau khi Nhiên Mộc Miên cúp điện thoại, cô ngồi một mình trên chiếc giường lớn trong phòng.
Hu hu, cục cưng cảm thấy đau khổ vô cùng, cô cảm thấy như cả thế giới đang bắt nạt mình.
Tại thời điểm này, đó là bức tranh khác họa trái tim của Nhiên Mộc Miên.
Hụt hãng, lo lăng, bất an…
Dù sao thì cô cũng sẽ không cầu xin Minh Tư Thành nữa.
Đúng, hai người họ không hề quen biết nhau.
Đúng, hai người họ là những người xa lạ.
Nhiên Mộc Miên có vẻ suy sụp, hai tay ôm gối rồi cuộn mình ngồi ở đầu giường với vẻ bất lực.
Nếu .Janna có thế đối tốt với Lang Khiếu Nhật thì thật ra Lang Khiếu Nhật đi theo Janna cũng tốt.
Dù sao Lang Khiếu Nhật đi theo cô ta cũng giống như đổi sang bảo vệ một người khác mà thôi.
Nhiên Mộc Miên không biết tại sao cô lại nghĩ như vậy, cô chỉ biết răng cô đang lo lăng nhiều hơn cho sự an toàn của Lang Khiếu Nhật.
Cô hy vọng .Janna sẽ không khiển cho Lang Khiếu Nhật khó xử.
Trong biệt thự.
Minh Tư Thành tưởng răng Nhiên Mộc Miên vẫn sẽ gọi điện nhưng ai biết được răng môi lân tức giận lên là cô chủ nhỏ này vân ngoan cố như trước.
Vừa mới lúc nãy anh còn lạnh lùng nói qua điện thoại với Nhiên Mộc Miên rằng chuyện này không liên quan gì đến anh, kết quả là ngay sau khi cúp điện thoại thì anh đã lập tức sắp xếp người đi điều tra chuyện của Lang Khiếu Nhật.
Cô nhóc này, nếu không có Lang Khiếu Nhật ở bên cạnh thì nhất định trong lòng sẽ nóng như lửa đốt.
Giống y như cảm giác bên cạnh anh không có cô vậy.
Anh đã trải nghiệm sâu sắc cảm giác mất đi người mình yêu thích nhất là gì.
Vì vậy, anh không muốn cô nhóc đó nếm thử cảm giác này.
Bởi vì nó rất đau…
Nó giống như một cây kim cứ đâm mãi vào trong tim không thể nhổ ra được, nôi đau như cả trái tim bị kim đâm vào vậy.