“Ông nội Phó, ông cứ yên tâm đi có cháu bên cạnh thì nhất định vết thương của Lãnh Diệc Phàm sẽ mau khỏi thôi.”
Tiếng chuông vừa reo lên, điện thoại nhanh chóng có người nhận, bên trong nhà truyền tới giọng nói của Nhiên Hoàng Minh.
“Có phải Diệc Phàm lại ở cạnh Tân Sơ Hạ rồi không?” Đầu dây bên kia điện thoại nhanh chóng truyền tới giọng nói băn khoăn của Phó Khôn Hoảằng.
“Không có đâu ạ! Diệc Phàm đang ở cùng với cháu! Có cháu bên cạnh trông chừng mà ông còn lo lắng sao?” Nhiên Hoàng Minh vừa nói vừa lên tiếng bao che cho Lãnh Diệc Phàm: “Thế nhưng bây giờ cháu phải bôi thuốc cho Diệc Phàm rồi, cậu ấy buộc phải nghỉ ngơi ngay sau khi bôi thuốc xong”
“Có phải Diệc Phàm bị thường rất nghiêm trọng không?” Phó Khôn Hoằng quan tâm hỏi, giọng nói có chút khẩn trương.
Nhiên Hoàng Minh vội vàng lên tiếng giải thích: “Không nghiêm trọng, không quá nghiêm trọng đâu ạ! Chỉ vì để vết thương của cậu ấy có thể nhanh chóng khép miệng, cho nên cháu mới bôi thuốc đó cho cậu ấy, sau đó bảo cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt”
“Được, vậy thì cháu nhớ chăm sóc thằng bé giúp ông nhé. Chuyện của Tân Sơ Hạ thì chờ sau khi thằng bé về nước, ông sẽ tìm thằng bé nói chuyện sau.”
Phó Khôn Hoằng nói chuyện xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.
Nhiên Hoàng Minh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lấp liếm thành công.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, anh ta nhanh chóng cầm lấy thuốc bôi và gạc đã chuẩn bị từ trước, từ phòng khách đi ra ngoài.
“Ôi! Cuối cùng thì thằng nhóc cậu cũng bình an trở về, trông dáng vẻ này thì có vẻ như cậu đã cứu người thành công rồi đúng không?” Nhiên Hoàng Minh nhanh chóng hỏi.
Nghe thấy lời của anh, Lãnh Diệc Phàm có chút một mỏi, khi vừa bước vào cửa thì liền ngồi bệch xuống đất.
“Tại sao cậu còn chưa đi?” Nhìn Nhiên Hoàng Minh đang đi về phía mình, Lãnh Diệc Sâm lên tiếng hỏi.
Nhiên Hoàng Minh lên tiếng trêu chọc: “Nếu cậu đi thì ai sẽ giúp.
cháu lấp liếm với ông của cháu đây? Ai sẽ xử lý vết thương cho cháu đây?”
“Cảm ơn cậu:” Lãnh Diệc Phàm thấp giọng lên tiếng.
Nhiên Hoàng Minh đi tới bên cạnh Lãnh Diệc Phàm sau đó ngồi xổm xuống đất, thành thạo xử lý vết thương giúp Lãnh Diệc Sâm, đột nhiên lên tiếng: “Trước đây cũng từng lừa gạt mẹ cháu, giúp bố cháu xử lý vết thương rất nhiều lần”
“Chắc chắn rằng khi đó bố ưu tú hơn cháu rất nhiều lần” Lãnh Diệc.
Sâm thấp giọng lên tiếng.
Nhiên Hoàng Minh cười nói: “Không hề, cháu với bố cháu có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân đấy!”
“..” Quả nhiên là cậu, hai bố con đều bị thương.
“Cháu nhìn lại mình đi! Vết thương lại rách ra nữa rồi này! Đúng là! Vì một cô bé không rõ lai lịch thế mà lại phải khiến bản thân mình bị liên lụy, cậu thấy có đáng không?” Nhiên Hoàng Minh xúc động lên tiếng.
Lãnh Diệc Phàm nhíu mày lên tiếng: “Lần này ông của cháu đã gián tiếp hại chết hai người vô tội.”
Anh biết một người là bà vú của gia tộc .Johnson, người còn lại chính là người nhà của Tân Sơ Hạ.
Thế nhưng Nhiên Hoàng Minh lại không cho là như thế: “Thế sao cháu không nói Tân Sơ Hạ đã hại chết hai người vô tội?”
“Là do ông của cháu không đúng trước mà” Giọng nói của Lãnh Diệc Phàm có chút khó chịu.
Nhiên Hoàng Minh lên tiếng giải thích: “Tân Sơ Hạ vốn là một người có bối cảnh vô cùng phức tạp, sau lưng cô bé đó có hẳn một thế lực ngầm mà bố cháu cũng không thể điều tra ra được. Cho dù ông của cháu không tố cáo thì sớm muộn gì người ở cục cảnh sát cũng điều tra Tân Sơ Hạ mà thôi. Vì thế việc Tân Sơ Hạ bị bắt cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Ông của cháu biết rõ cô bé này có bối cảnh vô cùng phức tạp và thật sự thì cháu cũng vì cô bé này mà bị thương. Vì thế vì để ngăn cháu không chết dưới tay cô bé thì chẳng bằng tố cáo với cục cảnh sát sớm một chút, chấm dứt mạng sống của cô bé này”
“Có phải ông của cháu chưa từng nghĩ tới việc, nếu ông của cháu không khiến Tân Sơ Hạ bị thương trước thì cũng sẽ không có người vô tội nào bị thương! Cháu cũng sẽ không gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng!” Lãnh Diệc Phàm lên tiếng phản bác lại.
Mặc dù anh vẫn chưa trực tiếp đối đầu với thế lực ngầm đó, thế nhưng dù gì cũng đã trải qua hai lần giao chiến gián tiếp vì thế anh càng cảm thấy chắc chắn với phân tích của mình.
Nếu như lúc ấy, anh không để những đồng đội của mình đi lan truyền lời nói dối đó.
Sau khi người kia trao đổi với Tân Sơ Hạ chắc chắn sẽ cho thuộc hạ giết chết đồng đội của anh và vợ của Johnson, hơn nữa sẽ khiến bọn họ không còn đường nào để rút lui.
Với tình hình lúc đó thì đồng đội của anh và vợ của .Johnson chắc chắn sẽ không còn cơ hội để trở về xe của mình.
Cho dù không chết thì cũng sẽ bị thương dẫn đến tàn phế.
Sau khi người kia biết được Tân Sơ Hạ bị trúng độc, cũng chỉ có bọn họ mới có thuốc giải vậy thì chắc chắn sẽ vì Tân Sơ Hạ mà thay cho họ một con đường sống.
Như thế thì có thể thấy người này rất xem trọng Tân Sơ Hạ.
Người này có thể vì Tân Sơ Hạ mà tàn sát những kẻ vô tội, cũng có thể vì Tân Sơ Hạ mà hy sinh tính mạng của mình.
Cũng nói rõ việc Tân Sơ Hạ chính là nhược điểm lớn nhất của Tân Sơ Hạ.
“Diệc Phàm, cho dù cậu có nói thế nào với cháu thì từ đầu tới cuối cháu vẫn luôn muốn bảo vệ cô gái tên Tân Sơ Hạ kia!” Nhiên Hoàng Minh bất mãn lên tiếng.
Sau khi giúp Lãnh Diệc Phàm xử lý vết thương xong, Nhiên Hoàng Minh đứng dậy dùng thân phận trưởng bối tiếp tục khiển trách Lãnh iệc Phàm: “Cháu không chịu nghe lời khuyên của người lớn, hết lần này n khác bảo vệ Tân Sơ Hạ, việc này chỉ càng khiến người lớn trong gia đình cảm thấy vô cùng lo lắng. Diệc Phàm, đứa bé ở trong hoàn cảnh thế nào thì tính cách cũng sẽ hình thành như thế. Tân Sơ Hạ không đơn giản như những gì cháu thấy đâu! Cháu tỉnh táo lại một chút đi, cháu nói mình làm chuyện gì sẽ có chừng mực thế nhưng bây giờ cháu lại làm việc chẳng có suy nghĩ gì cả!”
“Cậu có mang theo thuốc đau dạ dạy không?” Lãnh Diệc Phàm không muốn tiếp tục đề tài này nữa, không thể làm gì khác hơn là đổi đề tài.
Ngay cả Nhiên Hoàng Minh cũng cảm thấy sững sốt, hỏi ngược lại: “Cháu tìm thuốc này để làm gì?”
“Ý là trong hòm thuốc của cậu có đúng không? Thế thì lấy cho cháu một viên đi, dạ dày của cháu không thoải mái cho lắm”” Lãnh Diệc Phàm lạnh lùng lên tiến.
Nhiên Hoàng Minh cũng không thể làm gì khác hơn là đi lấy thuốc.
Lãnh Diệc Phàm cũng đứng dậy vào phòng thay một bộ quần áo sạch sẽ hơn.
Nhiên Hoàng Minh lấy thuốc đau dạ dày cho Lãnh Diệc Sâm, sau khi thấy Lãnh Diệc Phàm nhận lấy thuốc thì lại định ra ngoài, nhanh chóng lên tiếng hỏi: “Cháu lại muốn đến chỗ kia sao?”
“Cháu cảm thấy ở đây hơi khó chịu nên muốn ra ngoài hóng mát một chút” Lãnh Diệc Phàm nói xong thì một mình ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại.
Nhiên Hoàng Minh nhìn cửa nhà đóng chặt, thầm thở dài trong lòng.
Bên phía trang viên Tạp Nhĩ.
Trên chiếc giường màu hồng kia, người kia tháo chiếc bao tay xuống, ngón tay thon dài lộ ra ngoài nhanh chóng cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Tân Sơ Hạ.
“Candy, tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu!” Giọng nói của người kia có chút mờ mịt.
Moni ngồi bên cạnh nhìn Tân Sơ Hạ đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, gật đầu nói với người kia: “Từ nay về sau, chi bằng ngài hãy giữ cô Candy bên cạnh đi.”
Một tiếng “bốp” vang lên.
Cô giúp việc không hề biết cô chủ nhà mình trêu chọc đến mấy tên đầu đường xó chợ này từ bao giờ.