Tống Vân Thùy bị giám đốc bộ phận marketing giận đến mức bất mãn nhíu mày, mọi người trong phòng không khỏi nhìn nhau, không ai dám nói lời nào.
Lúc này, Phó Diệc Phàm bình tĩnh cầm tập tài liệu trong tay, giống như ném đĩa bay, “vèo” một tiếng, đập một cách chính xác vào đầu giám đốc bộ phận marketing đang ngồi ở phía đối diện.
Sau đó tệp tài liệu rơi xuống tay giám đốc bộ phận marketing đang đặt trên mặt bàn hội nghị.
Mạnh đến mức dọa giám đốc bộ phận marketing sợ hãi.
Đột nhiên, Tống Vân Thùy cảm thấy có chút vừa mừng vừa lo nhìn Phó Diệc Phàm, trong lòng đột nhiên có một tia hy vọng, anh đang giúp cô ta hả giận sao?
Chỉ thấy vẻ mặt của Phó Diệc Phàm lạnh lùng nhìn giám đốc bộ phận marketing, lạnh lùng quát lớn: “Hừ, đến cơ trưởng Tống xem báo cáo phân tích số liệu mà còn có thể hiểu được, nhưng anh, giám đốc bộ phận marketing lại không hiểu sao? Vậy thì anh lấy tư cách gì mà nói người khác chứ?” “Anh..” Giám đốc bộ phận marketing vô thức nắm chặt tay, nhất thời không tìm được lý do để phản bác lại Phó Diệc Phàm.
Mặc dù Phó Diệc Phàm không hiểu những quy tắc ngầm trong hãng hàng không này, nhưng các thương nhân đều hướng tới mục đích cuối cùng là tiền, cái nào cho lợi nhuận lớn hơn đương nhiên anh sẽ chọn cái đó.
Giám đốc bộ phận marketing do dự một lúc lâu, vẫn không hài lòng với quyết định của Phó Diệc Phàm, hùng hồn nói: “Trước khi ngài đến công ty, công ty vẫn luôn luôn có phí chọn chỗ ngồi, chúng tôi và lãnh đạo trước đây đã làm rất tốt, tại sao khi ngài đến lại đưa ra nhiều yêu cầu như vậy? Một câu hủy bỏ phí chọn chỗ ngồi cho các chuyến bay ngắn của ngài, chúng tôi cần phải hy sinh bao nhiêu để phối hợp và điều chỉnh chứ? Mọi người sẽ phải làm việc ngoài giờ qua đêm để đảm bảo hoạt động bình thường của sân bay, điều chỉnh tất cả giá vé trực tuyến và giá vé ngoại tuyến. Có thể nói sự điều chỉnh này không có ý nghĩa gì cả. Thực sự không cần phải lãng phí thời gian để điều chỉnh những thứ vô nghĩa như vậy!”
“Anh không đi làm thì làm sao biết được nó không có ý nghĩa? Hơn nữa, lẽ nào công ty không trả tiền làm thêm hay sao?”
Vẻ mặt Phó Diệc Phàm nghiêm túc, lạnh lùng nói tiếp: “Tất nhiên, anh cũng có thể chọn tiếp tục đi theo làm việc với ông chủ trước của anh” Nghe Phó Diệc Phàm nói vậy, giám đốc bộ phận marketing đập bàn: “Tổng giám đốc Phó muốn sa thải tôi sao? Chỉ e rằng ngài không đủ tư cách để sa thải tôi đâu! Tôi không vi phạm quy định nào của công ty.
Ngài không có lý do gì để sa thải tôi cả!” “Sử dụng quyền lực của giám đốc bộ phận marketing, ngầm thu phí của người phỏng vấn trong đợt tuyển dụng của công ty. Đây có phải là vi phạm quy chế và quy định của công ty không?” Giám đốc bộ phận marketing nhất thời trở nên vô cùng lúng túng, xung quanh càng thêm xì xào.
Một lúc sau, giám đốc bộ phận marketing nghiến răng hỏi: “Ngài có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ thì đừng đổ oan cho người khác!” “Anh muốn bằng chứng sao?” Phó Diệc Phàm khinh thường: “Sau cuộc họp, bộ phận giám sát sẽ mời anh tới uống trà” Lúc này giám đốc bộ phận marketing mới nhận ra rằng Phó Diệc Phàm đã cố tình gài bẫy anh ta sau đó giết gà dọa khỉ.
Cậu chủ nhà họ Phó bị làm sao vậy?
Không phải bình thường không hề biết chuyện gì ở công ty, cũng không có tham vọng gì hay sao?
Tại sao hôm nay lại…
Đột nhiên giám đốc bộ phận marketing thấy hoảng sợ.
Sau đó, mọi người trong phòng cũng đồng ý với quyết định của Phó Diệc Phàm.
Sau cuộc họp, giám đốc bộ phận marketing bị người của bộ phận giám sát đưa đi điều tra.
Tống Vân Thùy nhìn giám đốc bộ phận marketing bị bắt đi với vẻ mặt buồn bực, không khỏi thở dài, nếu điều tra ra chuyện đó là sự thật, e rằng giám đốc bộ phận marketing sẽ không còn được ở lại công ty nữa.
Ngay khi Phó Diệc Phàm đi ngang qua cô ta, Tống Vân Thùy vô thức đưa mắt nhìn Phó Diệc Phàm, không chút nghĩ ngợi, lên tiếng gọi: “Phó Diệc Phàm, tôi có chuyện muốn nói với anh”