Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Nhiên Mộc Miên, Lạc Vũ đã hơi thất thần.
Nhưng Nhiên Mộc Miên lại nhầm tưởng rằng anh ta nhất thời không nhớ ra mình liền vội vàng giúp anh ta nhớ lại: “Chính là lúc còn nhỏ, trong công viên, em bị một con chó dữ đuối ngã xuống đất. Những bạn nhỏ khác đều trốn, chỉ có anh chạy ra giúp em đuổi con chó dữ đó đi, anh đã cứu em”
Cô bé vừa dứt lời, đám fans hâm mộ nữ ở đằng sau đã cười ồ lên.
“Đây là cách tiếp cận quỷ quái gì vậy?” “Đúng thế!”
“Cầm lấy ảnh đã ký tên rồi mau đi đi! Đừng làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của Lạc Vũ!”
“Đúng vậy!” Đám fans nữ lập tức trở nên phẫn nộ, bọn họ SỢ Nhiên Mộc Miên làm trì hoãn thời gian nghỉ ngơi của Lạc Vũ.
Lạc Vũ mỉm cười ấm áp với Nhiên Mộc Miên rồi đưa ảnh có chữ ký của mình cho cô bé.
Nhiên Mộc Miên thấy Lạc Vũ không bày tỏ thái độ gì, sau đi nhận tấm ảnh, cô bé lí nhí đáp: “Cảm ơn anh”
Sau khi mỗi người cầm bức ảnh có chữ ký của mình, trưởng nhóm lại chỉnh đốn hàng ngũ rồi điểm danh, bọn họ không thể tùy ý ở lại đây mà phải rời đi trong thời gian quy định.
Sau khi ra khỏi thành phố điện ảnh, trưởng nhóm liền nói mọi người có thể tự do đi lại, ai muốn đi cùng đường về nhà có thể đến đăng ký ở chỗ cô ấy, còn ai muốn tiếp tục ở lại đi thăm quan thì có thể tự đi tùy ý.
Nhiên Mộc Miên bĩu môi, kẹp tấm ảnh có chữ ký của Lạc Vũ vào cuốn sổ ghi chép, sau đó lại đeo chiếc khuy áo nhỏ lên cổ mình.
Lúc cô bé chuẩn bị rời đi, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng gọi: “Mỹ nữ nhỏ, đợi chút”.
Nhiên Mộc Miên không để ý tưởng rằng người ta đang gọi người khác nên tiếp tục đi về phía trước, tận đến khi có một bóng người bất thình lình xuất hiện trước mặt mình khiến cô bé giật nảy mình, Nhiên Mộc Miên mới dừng bước.
“Chị là... người đại diện của Lạc Vũ?” Nhiên Mộc Miên lập tức thấy thụ sủng nhược kinh.
Lúc đầu, người phụ nữ trao đổi với trưởng nhóm của bọn họ một số thủ tục chính là người đại diện của Lạc Vũ.
“Đúng, tôi là người đại diện của Lạc Vũ, tôi tên Lâm Tình. Mọi người đều gọi tôi là chị Tình” Lâm Tình mỉm cười, tự giới thiệu về bản thân,
Nhiên Mộc Miên lập tức vui vẻ gật đầu với Lâm Tình, đáp: “Chị Tình, chào chị, em là Nhiên Mộc Miên, là fan cứng của Lạc Vũ”
“Là Lạc Vũ bảo chị đến tìm em, cậu ấy nói, nếu em tiện thì không biết em có thể thu xếp đến khách sạn mà bọn chị đang ở trước được không. Đợi đến tối, cậu ấy nghỉ ngơi xong sẽ tới tìm em” Tô Lâm ân cần, nhẹ nhàng nói. ngôn tình hài
Nhiên Mộc Miên vui vẻ gật đầu lia lịa, đáp: “Vâng, em rất tiện ạ, em sẽ nghe theo sự sắp xếp của mọi người”
“Vậy cứ thế nhé, đây là thẻ phòng khách sạn mà bọn chị đang ở, em mang hành lý đến đó trước, buổi tối Lạc Vũ sẽ tới tìm em” Tô Lâm đưa một chiếc thẻ phòng cho Nhiên Mộc Miên,
Nhiên Mộc Miên nhìn thấy ký hiệu khách sạn trên tấm thẻ, là một khách sạn năm sao liền lập tức nhận lấy, gật đầu rất lễ phép, nói: “Cảm ơn chị!”
“Đừng nói cho bất kỳ ai biết nhé, đây là bí mật của chúng ta!” Tô Lâm đưa tay lên, làm một dấu im lặng trên đôi môi đỏ mọng của mình.
Nhiên Mộc Miên ngoan ngoãn gật đầu.
Cô bé quay về khách sạn, lúc sắp xếp thu dọn hành lý của mình, cô bé nói lời tạm biệt với Cổ Thiên Ngân, sau đó rời khỏi khách sạn, gọi một chiếc taxi đến khách sạn năm sao mà Lạc Vũ đang ở.
Trong khách sạn năm sao Minh Lệ đang tổ chức một cuộc thi đấu thể thao an ninh mạng trong nước. Thân là ông chủ của đội MS lần này, Minh Tư Thành đang chăm chú quan sát màn thể hiện của các thành viên trong đội trên sân khấu.
Lúc người dẫn chương trình tuyên bố đội MS đã giành chiến thắng, khóe miệng Minh Tư Thành không khỏi nhếch lên.
Sau khi trận đấu kết thúc, anh ấy nhận được điện thoại từ anh trai của mình - Minh Huy Khang.
"Thắng chưa?” Minh Huy Khang hỏi. Minh Tư Thành cười đắc ý, đáp: "Còn phải nói sao, anh không biết em là ai à”
“Xem ra em đã thắng rồi” Giọng Minh Huy Khang lại nghe có vẻ rất ỉu xìu, thất vọng.
Minh Tư Thành dần mỉm cười, quan tâm hỏi: “Anh, dạo gần đây tinh thần anh rất sa sút à?”
“Hiện giờ anh đang ở Hải Vân đóng phim, buổi chiều có thể nghỉ ngơi, anh sẽ đến khách sạn Minh Lệ tìm em. Em uống rượu với anh đi" Minh Huy Khang liền nói.
Minh Tư Thành cười đáp lời: “Được, vậy buổi chiều chúng ta không say không về”.
Sau khi cúp điện thoại, anh ấy bước ra khỏi cổng lớn của nơi tổ chức cuộc thi, lúc đi đến cửa thang máy, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cô gái đang cầm tay kéo vali, đứng chờ trước cửa thang máy.
Lúc Minh Tư Thành nhìn thấy cô gái đó, anh thấy hơi đau đầu, xoa xoa trán, nhưng lại không thể không tỏ ra trấn tĩnh mà bước tới.
Sau khi thang máy đến, cửa vừa mở ra, Nhiên Mộc Miên liền kéo vali vào rồi nhấn nút, sau đó cô bé cúi đầu xem điện thoại, hơn nữa còn rất tự giác mà đứng lui vào bên trong.
Minh Tự Thành đi theo sau, dứt khoát quay lưng lại rồi ấn tầng nút lên tầng mười. Thấy cô gái đó đi cùng tầng với mình, anh thấy hơi bất lực, nhíu mày cười cười.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
“Đinh!” Thang máy đã đến nơi, cửa tự động mở ra.
Minh Tư Thành bước ra trước, đi đến cửa phòng của mình, lúc rút thẻ phòng ra chuẩn bị quẹt, anh lại vô thức nhìn sang bên cạnh.
Ở cửa phòng bên cạnh, Nhiên Mộc Miên một tay cầm điện thoại và tay kéo vali, một tay lấy thẻ phòng ra quẹt thẻ vào cửa, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của Minh Tư Thành.
Còn anh thì ngược lại, anh lại đang “nhìn trộm” cô bé một cách khó hiểu.