Suốt đoạn đường đến trước cổng trường Nhất Trung Thuận Canh, Lý Nhã Uyên cứ ở bên tai Phó Quân Tiêu chí chí chóe chóe nói không ngừng.
Cho dù anh làm lơ nhưng cô bé cũng có thể nói đến mức khí thế ngất trời.
Sau khi xe dừng hẳn, trước khi Lý Nhã Uyên xuống xe, đột nhiên nghiêng người qua, vẻ mặt đầy tổn thương và phức tạp nhìn Phó Quân Tiêu và nói: “Anh ơi! Anh là người đầu tiên xem mạng sống của em quan trọng hơn tính mạng của bản thân anh nữa.
Anh biết không? Mấy tên côn đồ lúc bắt cóc em, đã gọi điện thoại cho ba em, bảo ba em mang tiền đến.
Nhưng ba em không chịu đưa tiền mà trực tiếp gọi báo cảnh sát! Tuy em có anh trai chị gái, những họ chưa từng quan tâm đến em.
Thì ra, cảm giác được người khác quan tâm lại ấm áp đến thế.
Vì thể, anh ơi, sau này anh nhất định phải trân trọng mạng sống của anh, yêu thương bản thân anh hơn.
Đừng để cho chị gái yêu thương anh kia, lại vì anh mà rơi lệ nhat”
Phó Quân Tiêu chỉ nhắm mắt im lặng.
Lý Nhã Uyên không biết anh có nghe lọt tai những lời cô bé nói không, nhưng tóm lại là cô bé từ sâu trong đáy lòng cảm kích anh.
Ơn cứu mạng, cả đời không quên.
Lý Nhã Uyên mím môi, sau khi xuống xe, đóng cửa xe lại.
Lúc này Phó Quân Tiêu mới từ từ mở mắt.
Kỳ thực, trong lúc đi làm nhiệm vụ, anh đã cảnh cáo bản thân anh, vì 'Hoài Lan, nhất định anh sẽ trân trọng mạng sông của bản thân, nhất định sống sót trở về,,nang cho “Hoài Lan sự hạnh phúc cả đời.
Nhưng mỗi lần vào sinh ra tử, anh luôn xem nhẹ mạng sống của bản thân, phải cứu người khác trước dường như đã trở thành phản ứng bản năng của anh rôi.
Là bắt đầu từ lúc nào, anh đem trách nhiệm bảo vệ đất nước và người dân biến thành một bộ phận của bản thân anh rồi? Thành phố Thuận Canh, chung cư Địa Trí.
Đồng Kỳ Anh làm xong bữa sáng, đang chờ Phó Quân Bác thức dậy.
Khi Phó Quân Bác với vẻ mặt ngái ngủ bước từ trong phòng ngủ ra, nhìn thấy bóng dáng bận rộn bên bàn ăn của Đồng Kỳ Anh, bất giác cảm thấy kinh ngạc.
Suýt nữa thì anh quên mất, hôm qua anh và cô ấy đã đăng ký giấy chứng nhận kết hôn.
“Chào buổi sáng!”
Đồng Kỳ Anh mỉm cười.
Phó Quân Bác cũng mỉm cười gật đầu, sau đó đi vào phòng tắm.
Lần nữa ngồi chung trước bàn ăn, không khí giữa hai người không còn ngượng ngùng như trước đây nữa.
Hai người họ có thể được xem là đám cưới chớp nhoáng nhỉ? Vì thế, ngày đầu tiên trở thành vợ chông, Phó Quân Bác cảm thấy bản thân cần phải nói rõ ràng với Kỳ Anh về cách thức chung sống và những điêu nhỏ nhặt hàng ngày.
“Kỳ Anh”
“Hả?”
“Gần đây anh có chút bận, có thể tạm thời chưa thể cho em một cái hôn lễ ngay được”
“Không sao.”
“Còn nữa, chính là anh có chút chủ nghĩa gia trưởng.”
“Ừm, em có thể bao dung”
“Vì thế, anh sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em chỉ cần phụ trách chăm sóc trong nhà là được”
Phó Quân Bác nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh ngẩn người, sau đó cố gượng gật đầu.
Ý nghĩa lời nói của anh đã rất rõ ràng, anh không hy vọng cô ra ngoài làm việc.
Nếu như cô không làm việc thì lấy đâu ra một tỷ lẻ năm mươi triệu đồng trả anh đây? Trong lòng Đồng Kỳ Anh nghĩ như thế.
Cô quên là anh đã từng nói qua, anh không