Mỗi một lần, đều là anh ta giãy giụa đến mệt mỏi mới có thể an tỉnh thiếp đi, nhưng bình thường anh ta đều giãy giụa cả đêm, cho nên dẫn đến khi khôi phục trạng thái bình thường tinh thần không được tốt.
Đồng Kỳ Anh nhìn dáng vẻ đau khổ của Bùi Hải Đăng, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh anh ta truyền máu cho cô ở phòng thí nghiệm.
Có lẽ chính bởi vì hình ảnh trong đầu mới khiến cô nảy ra suy nghĩ có ơn tất báo.
Đồng Kỳ Anh không để ý sự ngăn cản của Hạ Huyền Thy, trực tiếp đi về phía Bùi Hải Đăng.
Đôi mắt của Bùi Hải Đăng khát máu đỏ lừ, đối mặt với hơi thở của cô, anh ta càng phát cuồng lên.
Hạ Huyền Thy bị dọa đến không dám tới gần, chùn bước.
Sau một khắc, cô ta chỉ thấy Đồng Kỳ Anh giơ tay lên, đưa cổ tay mảnh mai về phía Bùi Hải Đăng.
Khập một tiếng, Bùi Hải Đăng cắn cổ tay của Đồng Kỳ Anh mà không hề báo trước.
Hạ Huyền Thy kinh ngạc che miệng, mở to hai mắt nhìn.
Đồng Kỳ Anh đau đến nhíu chặt lông mày, nhưng không sợ hãi.
Một mùi máu tanh dần dần tràn ngập trong không khí.
Bây giờ Hạ Huyền Thy khó có thể tin mình đang nhìn thấy một màn này.
Bùi Hải Đăng hút máu tươi trên cổ tay cổ Đồng Kỳ Anh, lúc này mới chậm rãi yên tĩnh trở lại, sau đó từ từ nhắm mắt, thoải mái chìm vào giấc ngủ.
"Cô có sao không?" Sau khi Hạ Huyền Thy tỉnh táo lại, vội vàng đi lên phía trước quan tâm hỏi Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh phối hợp che lấy vết cắn của Bùi Hải Đăng, như có điều suy nghĩ nhìn Bùi Hải Đăng đang gục đầu ngủ gục trên chiếc ghế thép.
"Tôi đi lấy hòm thuốc giúp chị băng bó!" Hạ Huyền Thy nói tiếp.
Kéo mạch suy nghĩ lại, Đồng Kỳ Anh chỉ khẽ lắc đầu, xin miễn nói: "Không cần. Tôi phải trở về rồi."
"Miệng vết thương của chị, thật sự không sao chứ?" Hạ Huyền Thy lo lắng nói.
Đồng Kỳ Anh miễn cưỡng vui cười trả lời: "Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi. Cô chăm sóc anh ta đi! Tôi đi trước đây."
Hạ Huyền Thy thấy Đồng Kỳ Anh khăng khăng từ chối ý tốt của mình thì không còn ép cô ở lại nữa.
Hạ Huyền Thy tiễn Đồng Kỳ Anh ra cửa, trước khi chia tay, cô ta vẫn nói với cô: "Cảm ơn."
Nhưng Đồng Kỳ Anh lại chỉ cười một tiếng cho qua.
Sau khi rời khỏi chung cư của Bùi Hải Đăng, trên đường trở về Đồng Kỳ Anh mới buông tay ra, quan sát vết thương trên cổ tay mình.
Đó là cái lỗ nhỏ đẫm máu do hai chiếc răng sắc nhọn cắn chặt, hệt như vết cắn của ma cà rồng trong phim.
Có phải về sau cô cũng sẽ biến thành quái vật giống như Bùi Hải Đăng không?
Vẻ mặt của Đồng Kỳ Anh bắt đầu hoảng hốt..
Có lẽ bởi vì mất máu quá nhiều, trước mắt cô xuất hiện một trận trời đất quay cuồng.
Ngay thời điểm mắt cô biến thành màu đen, cô chỉ cảm thấy bỗng nhiên cơ thể mình rơi vào một lồng ngực ấm áp.
"Kỳ Anh?" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Trước khi nhắm mắt, cô chỉ nhìn thấy một khuôn mặt mơ hồ.
Lúc mở mắt ra, Đồng Kỳ Anh đã ngửi thấy mùi thuốc.
"Rốt cục cô cũng tỉnh rồi?" Nhiên Hoàng Minh đứng ở bên giường lãnh đạm nói.
Đồng Kỳ Anh quay đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.
"Tôi bị làm sao vậy?"
"Cô đối xử với Hải Đăng tốt thật đấy! Lấy máu của chính mình cho cậu ta uống, không sợ Quân Tiêu biết sẽ xé xác cậu ta sao?" Nhiên Hoàng Minh chậc chậc miệng, hoàn toàn không nghe ra lời nói của anh ta đang hướng về ai.
Đồng Kỳ Anh đỡ cơ thể ngồi dậy, rầu rĩ không vui nhíu mày hỏi: "Anh cả không ở nhà sao?"
"Có, đang vội vàng hầm canh bổ máu ở trong phòng bếp cho cô." Nhiên Hoàng Minh nhếch môi nhíu mày.
Cô gái này đúng là có bản lĩnh, có thể thuần phục một con sói như Phó Quân Tiêu trở nên ngoan ngoãn.
Người đàn ông trước kia chưa từng biết nấu ăn, bây giờ cũng sẽ xuống bếp.
Đến cùng là thời đại đang thay đổi.
"Về sau tôi... Có phải... Cũng sẽ trở nên giống như Bùi Hải Đăng không?" Đồng Kỳ Anh rũ mắt, tinh thần chán nản hỏi.
Nhiên Hoàng Minh vừa khoanh tay vừa sờ lấy cằm của mình, như có điều suy nghĩ trả lời: "Hẳn là cô sẽ không trở nên giống Hải Đăng, chỉ có điều máu của cô có thể ngăn cản Hải Đăng. Chẳng lẽ, tác dụng của cô là cái này sao?"
"Anh cả có biết chuyện này không?" Đồng Kỳ Anh lo âu hỏi.
Nhiên Hoàng Minh lấy lại tinh thần, giang hai tay: "Không có chuyện gì mà cậu ấy không biết."
"Kỳ Anh, anh hầm canh cẩu kỷ gan heo cho em đây, nhân lúc còn nóng mau uống đi." Lúc này, Phó Quân Tiêu bựng thức ăn đi đến.
Trên người anh còn đeo tạp dề, hai tay bưng thức ăn, có một bát canh thịt nóng hôi hổi.
Nhiên Hoàng Minh ngửi thấy rất thơm thì vội vàng tiến lên muốn nếm thử trước, kết quả Phó Quân Tiêu lại giơ tay lên, để anh ta vồ hụt.
"Muốn ăn thì tự mình xuống dưới lấy. Bát này là của Kỳ Anh" Phó Quân Tiêu nghiêm trang nói.
Nhiên Hoàng Minh không nhịn được phàn nàn nói: "Cậu đúng là đồ trong sắc khinh bạn mà!"
Phó Quân Tiêu thờ ơ ngồi xuống bên giường, cầm bát và thìa lên, múc một muỗng, đưa đến bên miệng thổi cho nguội.
Nhiên Hoàng Minh tự chuốc lấy nhục nhã. Cũng không định đứng sừng sững ở đây làm bóng đèn của hai người, thế là không nói hai lời rời khỏi phòng.
Đồng Kỳ Anh buồn cười nhìn theo bóng lưng Nhiên Hoàng Minh rời đi, cười nói: "Bác sĩ Nhiên còn thú vị hơn so với anh đấy!".
"Được rồi, em nếm thử đi, chỉ là đáng tiếc, không giống mùi vị mà trước kia em làm cho anh!" Phó Quân Tiêu đưa thìa sứ tới bên miệng Đồng Kỳ Anh, cảm khái nói.
- -------------------