“Nếu không phải vì chị và Phó Diệc Phàm..” Tân Sơ Hạ trừng mắt với Tống Vân Thùy, cô muốn nói nhưng chỉ nói một nửa thì đã bị lý trí của mình cố gắng kìm nén lại.
Đúng vậy!
Trước đây, cô hoàn toàn vì không muốn để cho bố mình làm chuyện xấu nên cô chỉ còn cách cố ý phá phách giữa Tống Vân Thùy và Phó Diệc Phàm.
Nhưng bây giờ…
Phó Diệc Phàm lợi hại như vậy, ngược lại cô có vẻ rất dư thừa.
Tống Vân Thùy nhìn Tân Sơ Hạ một lúc lâu mà cũng không thấy nửa câu còn lại, lại không hề ngang ngạnh, nên cô ta lại tiếp tục nói: “Sơ Hạ, bốn năm trước chị và Phó Diệc Phàm quen biết nhau qua xem mắt. Lúc đó chị cũng rất phản đối chuyện mẹ chị sắp xếp xem mắt nên vẫn luôn không ưng ý anh ấy. Chị đã từng bị tổn thương trong chuyện tình cảm nên chị vẫn luôn thận trọng bảo vệ mình. Nhưng từ lần đó vào bốn năm trước, chị không cẩn thận va phải xe của anh ấy, đồng thời cũng đã để cho anh ấy chạm vào lòng chị. Lúc chị nằm viện, anh ấy đưa canh bồi bổ cho chị. Lúc công ty nhà chị gặp phải vấn đề, anh ấy cũng giúp chị giải quyết. Trong công ty thuộc tập đoàn Vân Hàng, anh ấy vẫn rất tôn trọng công việc của chị. Chị thật lòng thích anh ấy. Sơ Hạ, em đừng lại tiếp tục phá rối ở giữa được không?”
Nghe những lời Tống Vân Thùy nói, Tân Sơ Hạ ngoài một bụng tức giận từ từ tan thành mây khói thì chỉ còn lại vẻ mặt khó tin nhìn Tống Vân Thùy.
Tân Sơ Hạ ngoài chuyện biết bố mình có ý định gả Tống Vân Thùy cho Phó Diệc Phàm thì những chuyện khác kia mà Tống Vân Thùy nói cơ bản cô cũng không biết!
Thay vào đó cô lại bắt đầu nghi ngờ bản thân mình…
Thì ra trước khi Phó Diệc Phàm hết lần này sang lần khác giúp đỡ mình thì anh cũng đã từng nhiều lần giúp đỡ cho Tống Vân Thùy.
Hơn nữa, anh giúp Tống Vân Thùy, hình như đều là anh chủ động đi giúp, Mà cô…
Là cô hết lần này đến lân khác mặt dày mày dạn lôi kéo anh, dùng điều kiện trao đổi đề nhờ vả anh.
Trong lúc Tân Sơ Hạ đang rơi vào hoang mang và mê mang, Tống Thiên Thanh cũng không quên thừa nước đục thả câu, nói: “Vân Thùy nhà dì đã quen biết với Diệc Phàm trước con rất lâu rồi! Cho nên, Sơ Hạ, coi như dì cầu xin con được không? Con đừng tiếp tục mù quáng dính vào giữa Vân Thùy nhà dì và Diệc Phàm nữa!”
“À, tôi biết rồi” Cuối cùng, Tân Sơ Hạ sa sút tinh thần trả lời một câu, sau đó kéo áo khoác mà Phó Diệc Phàm đã khoác lên người mình xuống, đưa cho Tống Vân Thùy: “Đây là áo của chồng chưa cưới của chị, trả lại cho chị”
Có lẽ, cô thật sự đã làm hơi quá đáng…
Tống Vân Thùy nhận lấy áo khoác của Phó Diệc Phàm từ trong tay của Tân Sơ Hạ, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, lo lắng nói: “Sơ Hạ, chúng ta là người một nhà, hãy yên bình sống qua ngày được không?”
“Chị cũng sắp phải gả ra ngoài rồi, còn muốn yên bình sống qua ngày cùng tôi sao?” Tân Sơ Hạ xoay đầu sang phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong lòng thật ra đang có một loại cảm giác không thể nói bằng lời được, có chút đau khổ, lại có chút cay đắng.
Tống Vân Thùy nói tiếp: “Cái nhà này, có bố của em, cũng có mẹ của chị. Chị biết em hy vọng bố và mẹ của em tái hôn, nhưng em có nghĩ rằng, nếu như bố em và mẹ của em thật sự muốn tái hôn thì cho dù mẹ của chị có làm bất cứ chuyện gì đi nữa thì cơ bản mẹ của chị cũng sẽ không có bất cứ cơ hội nào để gả vào nhà họ Tân, không phải sao?”
“Nói đi nói lại, không phải chị muốn tôi chúc phúc cho chị và Phó Diệc Phàm, sau đó sẽ chấp nhận mẹ của chị hay sao? Được thôi! Tôi chúc cho chị và Phó Diệc Phàm trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!
Còn về phần mẹ của chị, mẹ của chị sinh tôi ra và nuôi dưỡng tôi à? Tôi dựa vào đâu mà chấp nhận mẹ của chị chứ?” Tân Sơ Hạ xoay đầu nhìn Tống Vân Thùy, giọng nói đặc biệt rất kích động.
Tống Vân Thùy vẫn bình tĩnh như cũ nói: “Sơ Hạ, em đừng có tiếp tục phản nghịch nữa”