Lúc trước Nặc Kỳ Anh còn chưa biết tại sao.
Tô Hoài Lan lại muốn tuyệt giao với mình, nhưng bây giờ thì cô hiểu cả rồi.
Cả cái thôn này đều biết mẹ của Nặc Kỳ Anh là một người như thế nào.
“Ta nói còn chưa rõ ràng à? Ý của ta rất đơn giản, mẹ mi sẽ không tạo điều kiện cho mi đi học ở cái trường rách nát kia nữa đâu. Mi muốn học thì tự đi mà nghĩ cách kiếm tiền, tự nghĩ cách đóng tiền học rồi lo tiền ăn. Đừng cho rằng ta không biết mi có đi làm thêm, vậy số tiền mi kiếm được nó đi đâu cả rồi hả? Đi đâu rồi hả?” Mẹ Nặc truy hỏi với vẻ tức giận.
Nặc Kỳ Anh im lặng không nói.
Mẹ Nặc lại bắt đầu nói: “Ta thấy chắc chắn là mi đưa hết tiền cho thăng nhóc Hà Tuân Định kia rồi chứ gì? Học theo Tô Hoài Lan kia kìa, trình độ của mình đã thấp lại còn không có năng lực kiếm tiền, cũng chẳng có tương lai gì thì sao lại không biết đường mà tìm một người giàu có chứ? Mi trừ cái túi da này ra thì chẳng có tác dụng gì cả.”
Nặc Kỳ Anh không phản bác được.
Tam quan của cô và mẹ cô không giống nhau, không hợp để nói chuyện.
Bố Nặc ngồi bên cạnh im lặng không nói gì.
Nặc Kỳ Anh im lặng một lát, trong ánh mắt của cô tràn ngập sự đau buồn và phẫn nộ. Nhưng vẫn nói ra một cách đầy chí khí: “Con sẽ không làm theo Tô Hoài Lan, càng sẽ không học theo Hà Tuân Định, ngại bần yêu phú. Học lực cao đẳng thì sao chứ? Bây giờ không có năng lực thì không có nghĩa là sau này cũng không có. Con sẽ tự mình kiếm tiền, ít nhất như thế tiêu xài sẽ yên tâm hơn!”
“Bố ủng hộ con Kỳ Anh à. Tương lai Kỳ Anh của chúng ta chắc chắn sẽ rất thành công.
Trong nhà này chỉ có bố là ủng hộ cô mà thôi.
Mẹ Nặc cũng không tranh chấp với Nặc Kỳ Anh nữa.
Dù sao thì đấu võ mồm có ý nghĩa gì đâu chứ?
Mẹ Nặc ăn cơm xong thì bỏ chén đũa của mình xuống bàn ăn rồi ra lệnh: “Rửa chén nhanh lên, sau đó lên núi hái một ít thảo dược về đây.”
“Vâng” Nặc Kỳ Anh trả lời.
Mẹ Nặc lại bắt đầu không hài lòng mà lẩm bẩm: “Mi được nghỉ cũng chẳng thèm về nhà, bây giờ về rồi thì ngoan ngoãn làm việc đi! Sau khi hái thảo dược về thì nhớ phải phân loại sau đó rửa rồi hong khô. Vốn định cho mi đi học y với bà ngoại mi, mong rằng sau này mi sẽ làm bác sĩ nhưng ai ngờ mi còn chẳng thi đậu được vào trường y. Kết quả chạy đi học cái gì mà thiết kế nội thất. Đúng thật là không biết mi đang nghĩ cái gì trong đầu nữa: Cái chuyện mẹ Nặc nói chuyện khó nghe đã không còn phải là ngày một ngày hai nữa rồi.
Mặc dù Nặc Kỳ Anh đã quen với chuyện này rồi nhưng thỉnh thoảng cô vẫn không chịu được mà mạnh miệng cãi lại mẹ Nặc vài câu.
Bố Nặc tất nhiên là vẫn luôn làm một người hòa giải, ông ấy đều nói đỡ cho hai bên, cố gắng chêm lời để làm dịu sự tức giận của hai mẹ con.
Mẹ Nặc nói xong thì đi xuống tiệm thuốc dưới lầu trông tiệm.
Nặc Kỳ Anh thấy bố Nặc cũng đã ăn xong rồi thì đứng dậy dọn dẹp bàn ăn.
Bố Nặc thấy Nặc Kỳ Anh ở trong nhà mà chẳng vui vẻ gì thì không khỏi cất lời: “Kỳ Anh à!
Hay là mùa hè này con đi tới thành phố anh con đang ở làm thêm đi! Có anh con ở đó thì bố cũng yên tâm hơn một chút.”
“Bố ơi, con thật sự vô dụng như những gì mẹ nói à?” Nặc Kỳ Anh hỏi với vẻ chán nản: “Vì sao mẹ luôn có nhiều thứ để phàn nàn và không hài lòng về con như thế ạ?”
Năm Nặc Kỳ Anh học lớp mười hai, vì cô phải chăm sóc bố nên đã bỏ bê việc học. Vậy nên cô không thi được vào đại học y theo như những gì mẹ Nặc chờ mong. Sau đó cô tốt nghiệp cấp ba, Tìm người yêu còn bị mẹ Nặc chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bố Nặc cười một tiếng rồi nói: “Bố cảm thấy Kỳ Anh của bố tuyệt vời nhất. Kỳ Anh là một cô bé ngoan, hiếu thảo với bố mẹ, ngoan ngoãn hiểu chuyện, chịu khó lại còn có lòng cầu tiến. Thật ra mẹ cũng chỉ là hi vọng con sẽ giỏi hơn mà thôi, có bố mẹ nao à không mong rằng con mình hơn người chứ!”
“Vâng con biết rồi ạ.” Tâm trạng của Nặc Kỳ Anh đã tốt hơn nhiều, cô đáp lại: “Cảm ơn bố”
Gô hi vọng rằng lý do mà mẹ đối xử hà khắc với mình đúng là như những gì ba nói.
Tô Hoài Lan phái người theo dõi điều tra Nặc Kỳ Anh thì mới biết được Nặc Kỳ Anh đã bị đuổi việc, lại còn chia tay Hà Tuân Định, cô chẳng còn chỗ nào để đi nên đành phải rời khỏi thành phố Cung Huy trở về quê. Lúc này thì Tô Hoài Lan mới thấy yên tâm hơn nhiều.
Sau đó Tô Hoài Lan còn nghĩ cách để trường học đình chỉ Nặc Kỳ Anh.
Bởi vì như thế thì Nặc Kỳ Anh sẽ không xuất hiện ở thành phố Cung Huy nữa. Vậy thì cái vị trí mợ cả Phó này của mình mới vững được.
Tô Hoài Lan nghĩ tới đây thì lại càng thêm vui vẻ.
Đã hai tháng trôi qua rồi, chắc biệt thự ở quê cũng đã được xây xong rồi nhỉ!
Tô Hoài Lan nói với Quản gia Lưu một tiếng để ông ấy sắp xếp một chút, cô ta muốn quay về quê một cách nở mày nở mặt.
Ngày hôm đó trong thị trấn vô cùng đông đúc, không chỉ vì trời xanh ngắt không có một bóng mây mà còn vì có một chiếc xe BMW màu đỏ rực xuất hiện ở con đường đi vào thị trấn.
Mọi người đứng ở ven đường ngắm nhìn chiếc xe BMW xinh đẹp này mà mắt sáng rực cả lên.
Lúc đầu Tô Hoài Lan muốn mua chiếc Lamborghini màu đỏ hoa hồng có giá hơn ba mươi tỷ kia cơ, nhưng Quản gia Lưu không chịu.
Ông ấy nói là chiếc Lamborghini không thích hợp đi đường đất gập gà gập ghềnh ở nông thôn.
Tô Hoài Lan rơi vào đường cùng mới có thể giảm xuống yêu cầu của mình mà lựa chọn một chiếc BMW tầm thường, tất nhiên chỉ là tâm thường trong cái nhìn của cô ta.
Lúc chiếc xe BMW màu đỏ rực của Tô Hoài Lan đi ngang qua tiệm thuốc của nhà Nặc Kỳ Anh thì mẹ Nặc kéo Nặc Kỳ Anh đi ra trước cửa tiệm mà quan sát.
Đã hai tháng trôi qua, Nặc Kỳ Anh lại nhìn thấy Tô Hoài Lan lần nữa. cô ta ngồi ở chỗ ở hàng ghế sau rồi hạ cửa sổ xuống mà chào hỏi các người dân trong thị trấn.
Tô Hoài Lan trang điểm rất đậm, trên tay còn mang theo một cái nhẫn kim cương chói lóa.
Cách ăn mặc của cô ta cũng thời thượng hơn trước kia nhiều, màu son đỏ chói làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô ta.
Lúc trước Nặc Kỳ Anh còn nghĩ rằng cô ta xảy ra chuyện gì, bây giờ xem ra đúng như những gì mà mẹ Nặc nói, cô ta gả cho một người đàn ông giàu có mà thôi.
Gả cho người đàn ông có tiền vẫn luôn là ước mơ của Tô Hoài Lan.
Xem ra giấc mơ của cô ta đã trở thành hiện thực rồi.
Nặc Kỳ Anh cười một cái rồi liếc sang mẹ Nặc đang ghen tị tới đỏ cả mắt kia. Cô lắc đầu một cái rồi quay về trong tiệm.
Bố Nặc đang ngồi ở quầy tính tiền sắp xếp sổ.
sách. Ông ấy thấy Nặc Kỳ Anh đi vào thì hỏi với vẻ bất đắc dĩ: “Con hâm mộ không Kỳ Anh?”
“Hâm mộ thì chắc chắn là có rồi, con cũng không phải là thân thánh. Nhưng con hỉ vọng tương lai con có thể trở thành một nhà thiết kế nội thất xuất sắc, sau đó kiếm tiền mua xe. Ngồi trên chiếc xe do chính mình mua được thì mới uy phong chứ” Nặc Kỳ Anh cười cười, cô rất chờ mong về tương lai của mình.
Cô vừa nói vừa cầm lấy giỏ trúc ở dưới đất lên rồi vác ra sau lưng.
Chương 12: Không động được lại còn rất đau
Bố Nặc thấy thế thì lấy một hòm thuốc nhỏ từ dưới quầy thu ngân đưa cho Nặc Kỳ Anh rồi dặn dò: “Trên núi có nhiều rắn, con phải cẩn thận một chút nghe không.”
“Dạ con biết rồi, con đi lên núi hái thuốc đây”
Nặc Kỳ Anh nhận lấy hòm thuốc mà bố cô đưa rồi đặt nó vào cái giỏ trúc sau lưng. Cô mở cửa sau rồi bước lên con đường nhỏ giữa ruộng mà đi thẳng lên núi.
Mấy ngày cô về nhà thì ngày nào cô cũng lên núi hái thuốc giúp mẹ Nặc. Hái xong núi này thì đi núi khác, hơn nữa chúng còn rất sâu.
Trong núi không ồn ào phồn hoa bằng thành phố lớn nhưng ngược lại có thảm thực vật tươi tốt và trong lành.
Nặc Kỳ Anh ngồi xổm dưới một cây cây cao rồi vừa hái thuốc dưới lớp cây khô và cỏ xanh vừa nghe tiếng chim chóc kêu nhưng lại không thấy bóng con chim nào cả.
Hôm nay Nặc Kỳ Anh khá là may mắn, cô hái được linh chỉ và nhân sâm. Trong lúc vô thức cô đã đi sâu vào trong núi, những cây đại thụ che trời, có suối nhỏ chạy chậm. Tuy bây giờ là ngày hè chói chang nhưng nơi này lại rất mát mẻ.
Nặc Kỳ Anh vừa hái được một cây cỏ Bán Hạ.
Trong lúc tình cờ cô ngẩng đầu thì thấy được trong bụi cỏ có mấy đóa hoa màu tím đậm rất xinh đẹp. Nhìn từ xa khá là giống Ngu Mỹ Nhân, rất xinh đẹp.
Con gái thích hoa là thiên tính, Nặc Kỳ Anh cũng không phải là ngoại lệ. Nếu hoa đó đã đẹp như thế thì cô muốn bứt cả rễ về để trồng trong bồn hoa.
Khi Nặc Kỳ Anh đi qua xem thì mới sợ tới nỗi trắng bệch cả mặt.
Đây không phải là Ngu Mỹ Nhân mà là hoa Thuốc Phiện!
Hoa Thuốc Phiện là giống từ ngoài nhập vào, ở chỗ này không có trong thiên nhiên.
Vậy tại sao trong rừng núi sâu thẳm như thế này lại có hoa Thuốc Phiện chứ?
Nặc Kỳ Anh nhíu mày rồi suy nghĩ, cô tách rời mấy cọng Thuốc Phiện này ra sau đó bỏ vào trong giỏ thuốc và dùng những thảo dược khác che lại.
Nặc Kỳ Anh đi theo con đường núi ngoằn nghèo không thành hình này rồi đi thẳng tới đỉnh núi. Cô đứng trên một khối đá ta rồi ngắm nhìn về phương xa.
Nơi này trùng trùng điệp điệp, mây mù lượn lờ, đẹp như tiên cảnh.
Nặc Kỳ Anh nhìn xuống dưới thì phát hiện mảnh đất giữa những chân núi có một cánh đồng hoa đủ màu, nào là đỏ, hồng, cam, vàng…
Rất rõ ràng cánh đồng hoa đó không phải là tự nhiên mà có!
Những hoa đó đều là hoa Thuốc Phiện ư?
Đến cùng là ai giấu diếm trồng hoa Thuốc.
Phiện trong vùng núi sâu thẳm này chứ?
Đột nhiên Nặc Kỳ Anh hiểu ra được điều gì đó, cô quay người chạy.
Tốc độ xuống núi nhanh hơn tốc độ lên núi nhiều. Nặc Kỳ Anh mới chạy tới nghe được một tiếng hét “A” không biết từ đâu ra.
Đó là tiếng của một người đàn ông.
Nặc Kỳ Anh nhíu mày, cô vô thức trốn vào một lùm cây.
“Xoạt….
“Con rắn này chết chưa?”
“Không biết! Anh mau leo lên lưng tôi đi, tôi cõng anh xuống núi tìm bác sĩ khám”
Nặc Kỳ Anh nghe thấy giọng nói này thì cảm thấy rất quen thuộc.
“Không… tôi không động đậy được, chân đau.
quá” Lại là giọng nói của một người đàn ông khác.
Ánh mắt của Nặc Kỳ Anh hơi trầm xuống, cô lần theo tiếng nói của hai người đàn ông mà tìm tới chỗ họ.
Dưới một gốc cây to cách cô không tới mười mét có hai người đàn ông đang mặc đồ dân tộc.
Nặc Kỳ Anh thấy chân của một người trong đó còn có hai lỗ máu, bên cạnh anh ta là một con rẳn cạp nia không nhúc nhích. Cô vội vàng để giỏ trúc xuống rồi chạy tới xem xét vết thương của người đàn ông.
“Bình thường rắn cạp nia sẽ không chủ động công kích người khác, chắc chắn là vừa rồi anh đã không cẩn thận mà dặm vào nó.” Nặc Kỳ Anh lấy hòm thuốc trong giỏ ra rồi lấy một cái hộp gỗ nhỏ, trong đó có mấy viên thuốc nhỏ màu nâu.
Cô lấy một viên thuốc nhỏ từ trong đó ra rồi nhét vào miệng người đàn ông bị rắn cắn và dặn anh ta nuốt vào bụng.
Nặc Kỳ Anh lấy một kim tiêm còn chưa dùng và một ống huyết thanh kháng độc rần ra, sau khi chuẩn bị xong xuôi thì tiêm cho người đàn ông này một liều.
Hai người đàn ông nhìn nhau nhưng bọn họ không phản kháng, bởi vì bọn họ biết rằng Nặc Kỳ Anh đang cứu mình.
Nặc Kỳ Anh lại lấy một bình nước từ trong giỏ trúc ra rồi rửa vết thương trên bàn chân giúp người đàn ông này. Xong rồi cô lại lấy cối giã thuốc ra rồi đập nát thảo dược và đắp vào miệng vết thương của anh ta. Làm xong mọi thứ thì mới lấy băng gạc cố định lại.
“Sau khi xuống núi phải đi tìm bác sĩ khám thêm” Nặc Kỳ Anh nói xong thì đứng dậy, trong lúc vô tình đụng phải ánh mắt của người đàn ông khác.
Đôi mắt đen lạnh lẽo, hình dáng gương mặt rất tinh xảo. Mặc dù đôi môi của anh ta khô nứt và cằm mọc đầy râu nhưng từ làn da là có thể biết anh ta chỉ mới hơn hai mươi gần ba mươi tuổi mà thôi.
Bọn họ che giấu gương mặt thật, rồi mặc vào đồ dân tộc nơi đây nhưng cô vừa nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện là biết bọn họ không phải là người địa phương.
“Cảm ơn cô đã cứu anh em của tôi.” Người đàn ông này nói cảm ơn thay người bị rắn cần.
Nặc Kỳ Anh càng nghe càng cảm thấy giọng nói này rất quen tai, đột nhiên cô nghĩ ra điều gì đó thế là đưa tay lên kéo râu quai nón của người đàn ông ra.
“Quả nhiên là đúng anh!” Trong tay Nặc Kỳ Anh đang cầm một chùm râu giả, cô trợn trừng mắt nhìn chăm chằm Phó Quân Tiêu.
Người đàn ông này đúng là dai như đỉa đói.
Phó Quân Tiêu nở một nụ cười rồi nói với vẻ ngại ngùng: “Chào cục cưng, chúng ta lại gặp mặt rồi”
“Hai người quen nhau à?” Hàn Mậu Quân chính là người bị rắn cắn, anh ta nhìn Phó Quân Tiêu một chút rồi quay sang nhìn Nặc Kỳ Anh với vẻ kinh ngạc.
Phó Quân Tiêu lấy cùi chỏ chọc vào vai Hàn Mậu Quân một cái rồi nói một cách nghiêm túc: “Còn không mau chào chị dâu đi”
“À à! Cảm chị dâu đã cứu mạng” Hàn Mậu Quân vội vàng gật đầu.
Nặc Kỳ Anh có chút nhíu mày, cô chẳng thèm để ý tới hai người đàn ông xấu xa này nữa mà tiện tay nhặt một cành cây bên cạnh lên rồi chọc chọc vào con rắn cạp nia ở dưới đất kia.
“Đã chết rồi à?” Nặc Kỳ Anh lẩm bẩm, đang lúc cô đang suy nghĩ là có nên mang con rắn này về làm thuốc đông y không thì đột nhiên nó lại động đậy.
Hàn Mậu Quân thấy con rắn kia động đậy thì sợ tới nỗi nhào thẳng vào trong lòng Phó Quân Tiêu, hai tay của anh ta còn vòng qua cổ anh Đúng là một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng!
Chương 13: Mau chóng xử lý sự việc
Nặc Kỳ Anh dùng nhánh cây kia tiên con rắn cạp nia đi rồi quay đầu lại thì thấy bộ dạng của Hàn Mậu Quân mà cười lên.
Nụ cười này của cô như trăm hoa đua nở, tươi đẹp trong sáng tràn đầy sức sống khiến cho Phó Quân Tiêu nhìn mà ngẩn người.
Hàn Mậu Quân thấy Phó Quân Tiêu sững sờ thì vội vàng vỗ ngực của anh rồi ho một tiếng: “Khụ khụ… cậu Tư à, chúng ta còn có việc phải làm đó”
Phó Quân Tiêu nghe thấy chuyện chính thì gương mặt trở nên rất nghiêm túc.
“Các anh muốn làm cái gì?” Nặc Kỳ Anh cảm thấy tò mò nên thuận miệng hỏi một câu.
Phó Quân Tiêu và Hàn Mậu Quân nhìn nhau, trao đổi nhau một ánh mắt không rõ ý nghĩa.
Nặc Kỳ Anh thấy bọn họ không nói gì thì đột nhiên lại nhớ tới lần gặp mặt ở thành phố Cung Huy. Cô nhìn thấy người đàn ông này bước lên một chiếc xe quân đội, bây giờ bọn họ lại xuất hiện ở trong rừng núi sâu thẩm như thế này.
Xem ra…
Đột nhiên Nặc Kỳ Anh liên tưởng cái gì đó, cô đi tới bên cạnh giỏ trúc rồi lấy mấy cọng hoa Thuốc Phiện kia ra rồi đưa cho Phó Quân Tiêu: “Có phải là các anh đang tìm cái này không?”
“Cái này… Hàn Mậu Quân nhìn thấy thứ mà Nặc Kỳ Anh cầm thì vội vàng quay đầu lại nhìn Phó Quân Tiêu.
Anh nhíu mày rồi hỏi với giọng vô cùng lạnh lùng: “Em hái được ở đâu thế?”
“Đi lên đỉnh của ngọn núi này, trong ruộng bậc thang bên kia núi đều được trồng cái này. Có phải hai người các anh là cảnh sát ma túy không?” Nặc.
Kỳ Anh hỏi trong vô thức.
Vùng quê gần biên giới như chỗ của bọn họ thường xuyên sẽ xảy ra chuyện như thế này.
Sau khi Phó Quân Tiêu và Hàn Mậu Quân nhìn nhau thì nhất trí không trả lời câu hỏi của Nặc Kỳ Anh.
Nặc Kỳ Anh hiểu trong lòng nên nở một nụ cười, sau đó đưa hoa Thuốc Phiện trong tay cho.
Phó Quân Tiêu và nói: “Các anh cầm mấy cái này về đi! Với tình huống hiện tại của các anh thì không cần đi lên đỉnh núi đâu. Bên kia núi được rất nhiều dãy núi vây quanh, càng đi sâu vào thì càng khó leo lên lại. Lỡ như các anh bị bao vây thì tôi không thể nào cứu các anh được. Cho nên các anh vẫn nên đi về nghĩ cách khác thì hơn!”
Phó Quân Tiêu nhận lấy hoa Thuốc Phiện rồi đưa cho Hàn Mậu Quân.
Anh ta nhét hoa Thuốc Phiện vào trong túi du lịch rồi cười nói với Nặc Kỳ Anh: “Chúng tôi chỉ là tới du lịch mà thôi.”
“Vậy thì cùng đi xuống núi thôi” Tất nhiên là Nặc Kỳ Anh không tin những gì bọn họ nói nhưng cũng không có nói thẳng.
Phó Quân Tiêu choàng cánh tay của Hàn Mậu Quân qua đầu vai mình sau đó vác anh ta lên lưng một cách lưu loát.
Nặc Kỳ Anh lườm Phó Quân Tiêu một chút, ánh nắng xuyên qua rạn cây chiếu lên người của anh, giống như là được dát một lớp vàng lên vậy.
Nặc Kỳ Anh chưa từng thấy người đàn ông nào lôi thôi lếch thếch mà vẫn vô cùng đẹp trai như thế này.
Phó Quân Tiêu vô tình quay đầu lại thế là không hẹn mà gặp chạm vào ánh mắt của Nặc Kỳ Anh.
Bỗng nhiên cô tỉnh táo lại thế là vội vàng quay mặt đi nhìn chỗ khác.
Phó Quân Tiêu nhìn bộ dạng thẹn thùng của Nặc Kỳ Anh thì không khỏi cười một tiếng.
Sau khi Nặc Kỳ Anh dẫn Phó Quân Tiêu và xuống núi thì mới biết được bọn họ có một chiếc xe việt dã biển số bản địa đứng chờ dưới chân núi rồi.
Lúc đầu cô cứ đi qua ngọn núi này tới ngọn núi khác, cũng không phát hiện dưới chân núi còn có một chiếc xe việt dã rách rưới này.
Phó Quân Tiêu đưa Hàn Mậu Quân lên hàng ghế sau rồi đóng của lại. Anh quay người đi tới trước mặt Nặc Kỳ Anh.
“Thăm ông bà nội của em xong thì mau về đi được không?” Phó Quân Tiêu nhìn chằm chằm Nặc Kỳ Anh, trong đôi mắt ấy là sự cưng chiều ngọt ngào.
Quản gia Lưu nói Tô Hoài Lan mua một chiếc xe BMW hơn ba tỷ đồng để về thăm ông bà nội của cô ấy.
Quê của Tô Hoài Lan chính là ở đây cho nên khi Phó Quân Tiêu gặp cô ở đây cũng chẳng cảm thấy kỳ quái chút nào.
Chẳng qua là Phó Quân Tiêu cảm thấy giữa anh và Tô Hoài Lan đã được ông Tơ bà Nguyệt thắt cho một sợi dây tơ hồng vô hình. Chính là vì sợi dây tơ hồng này nên mỗi lần anh gặp khó khăn thì cô sẽ xuất hiện cứu anh.
Cũng chính vì sợi dây tơ hồng này khiến cho trái tim anh dần tràn ngập bóng hình cô.
Dù Tô Hoài Lan trước mặt anh thật sự giống với những gì Quản gia Lưu miêu tả thì Phó Quân Tiêu anh cũng sẽ chấp nhận.
Cô chính là người con gái mà anh yêu. Cô tiêu tiền của anh là chuyện đương nhiên. Anh bằng lòng để cho cô tiêu, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.
Nặc Kỳ Anh ngước mắt nhìn Phó Quân Tiêu, đến bây giờ cô cũng không biết vì sao người đàn ông này lại hay nói những câu để người khác không thể nào hiểu được.
Ngay lúc Nặc Kỳ Anh định hỏi Phó Quân Tiêu cái gì đó thì anh lại tóm lấy vai cô rồi cúi người hôn lên bờ môi hồng nộn kia.
Nặc Kỳ Anh cảm thấy hơi lạnh, giống như là có một sợi tơ quấn lên cổ mình.
Nụ hôn của người đàn ông như là chuồn chưồn nước, chỉ dừng trên môi cô vài giây đồng hồ rồi lại rời khỏi.
Phó Quân Tiêu ghé vào tai Nặc Kỳ Anh rồi nói nhỏ: “Cục cưng, anh sẽ về sớm thôi. Có lẽ anh sẽ không thể về nhà thăm em nhưng em phải ở nhà kiên nhẫn mà chờ anh đấy nhé.”
Nhà mà Phó Quân Tiêu nói chính là biệt phủ dựa núi mà anh cho “Tô Hoài Lan” ở kia. Anh vẫn luôn cho rằng người trước mặt tên là Tô Hoài Lan, chính là Tô Hoài Lan mà đã được anh đưa tới biệt phủ dựa núi kia.
Phó Quân Tiêu chưa có thời gian rảnh để về biệt phủ dựa núi thăm Tô Hoài Lan. Nhưng lại không ngờ rằng duyên phận có thể khiến cho hai người gặp nhau. Anh còn chẳng cần về biệt phủ dựa núi đã có thể gặp cô.
Sau khi Phó Quân Tiêu nói xong thì lại hôn lên trán Nặc Kỳ Anh một cái.
Nặc Kỳ Anh vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ với một gương mặt mờ mịt sững sờ.
Nụ hôn này đối với Nặc Kỳ Anh mà nói thì chính là một mồi lửa. Một mồi lửa khiến cho dái tai của cô đỏ rực lên. Tới khi người đàn ông trao nụ hôn đã quay lại ghế lái nhưng nhiệt độ mà anh để lại trên môi và trán cô vẫn ảnh hưởng tới suy nghĩ của cô.
Xe việt dã xuất phát rồi rời khỏi đây trong cơn gió mùa hè.
Nặc Kỳ Anh có một tình cảm không thể nói thành lời với người đàn ông này.
Rõ ràng là mặt không đỏ tim không tin nhưng nụ hôn của anh vừa nãy khiến cho trái tim của cô có chút loạn nhịp. Thậm chí khiến cô không biết phải làm sao.
Từ đêm hôm đó trở đi thì nay là lần thứ hai Nặc Kỳ Anh và Phó Quân Tiêu gặp nhau.
Lần thứ nhất là ở bên ngoài siêu thị, đột nhiên anh cưỡng hôn cô rồi rời khỏi trong vội vã.
Lần này anh lại đột nhiên làm thế, đi cũng rất vội vã Anh luôn nói với cô những câu nói khiến người ta không thể giải thích được, để cho cô không hiểu nổi.
Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, vẫn nên về nhà trước thì hơn
Chương 14: Động lòng trắc ẩn
Nặc Kỳ Anh mím môi sau đó quay người bước lên một con đường nhỏ giữa ruộng đồng bát ngát.
Chuyện của Tô Hoài Lan vẫn xôn xao mấy ngày gần đây. Mà sau khi Tô Hoài Lan về lại thành phố Cung Hải thì ông bà nội của cô ta cứ đi đâu gặp ai cũng nói là cháu gái của họ hiếu thảo như.
thế nào, nói là cháu gái của bọn họ có một người bạn trai vô cùng đẹp trai, lại còn giàu có. Hơn nữa còn sắp kết hôn, đến lúc đó chắc chắn sẽ mời mọi người tới nhà bọn họ uống rượu mừng.
Thật ra từ lúc Tô Hoài Lan về thị trấn cho tới lúc cô ta rời khỏi đây thì chẳng ai gặp được bạn trai của cô ta cả.
Tô Hoài Lan về nhà thăm người lớn một cách phô trương như thế chẳng lẽ bạn trai không nên đi chung sao?
Vấn đề này quả thật được mẹ Nặc nhắc tới trên bàn cơm.
“Cho dù đàn ông giàu có tới cỡ nào mà không hiểu được lễ nghĩa thì chắc chản không phải là người tốt lành gì Mẹ Nặc nói thế, nhưng trong giọng nói của bà ta tràn ngập sự ghen tị. Đúng là không ăn được nho thì nói nho xanh.
Nặc Kỳ Anh giải thích giúp Tô Hoài Lan rằng: “Người ta đã giàu có thì chắc chắn là bận rộn, mỗi phút giây đều là tiền. Hơn nữa cái này cũng không phải là gặp mặt hai bên gia đình một cách chính thức. Mẹ không nên chửi bới người ta sau lưng như thế”
“Ta nói sao con nhóc như mi cứ hướng cùi chỏ ra ngoài thế hả?” Mẹ Nặc rất tức giận.
Nặc Kỳ Anh trả lời: “Không phải con thiên vị người ngoài mà chỉ là con cảm thấy mẹ không nên bàn tán sau lưng người khác.”
“Được rồi, ta lười cãi nhau với mi. Dù sao thì ta cũng chẳng trông mong vào việc sau này mi có thể gả cho một người giàu có.’ Mẹ Nặc trừng mắt nhìn Nặc Kỳ Anh một chút rồi cúi đầu ăn cơm.
Bố Nặc vẫn giữ im lặng từ đầu tới cuối.
Ăn cơm tối xong thì Nặc Kỳ Anh lấy điện thoại ra gọi cho anh trai Nặc Lâm Dương.
“Anh, em là Kỳ Anh đây”
“Sao em lại đổi số điện thoại rồi hả?”
“Em về nhà rồi, cái số lúc trước là sim sinh viên của học viện kiến trúc Cung Huy. Về nhà dùng sẽ hơi đắt nên em đổi luôn một số khác”
“Em về nhà à? Sao đột nhiên em lại về nhà rồi, không phải là còn một tháng nữa là tới lúc khai giảng ư?”
“Anh, anh có thể cho em mượn ba mươi triệu không?”
“Em cần ba mươi triệu làm gì?”
“Em nộp tiền học phí năm hai, với lại tiền sinh hoạt của eml”
“Sao em không xin bố mẹ ấy!”
“Bọn họ không cho…”
“Nhưng anh cũng không có nhiều tiền như thế. Em cũng biết anh trai của em tháng lương nào là hết tháng đó mà. Không có tiền tiết kiệm lại còn thường xuyên xin tiền bố mẹ!”
“Vậy thì em nghĩ cách khác.” Nặc Kỳ Anh đành nói, nhưng giọng điệu của cô có chút buồn bã.
Nặc Lâm Dương cảm thấy bối rối nên lại nói: “Không bằng em thừa kịp tháng nghỉ hè cuối cùng này đến chỗ anh làm thêm đi! Nói thế nào thì thành phố này cũng là thành phố ven biển lớn số một số hai trong nước.”
“Ở thành phố Cung Huy em còn chẳng tìm được công việc, chắc chăn tới chỗ anh lại càng không tìm được” Nặc Kỳ Anh đã mất đi lòng tự tin.
Nặc Lâm Dương cười cười rồi nói: “Em sợ cái g? Trời sinh voi trời sinh cỏ, ngày mai em tới đây, anh lo cho em một tháng! Kiểu gì cũng tìm được công việc để đóng tiền học phí thôi”
“Vậy thì giờ em đi ngay.’ Nặc Kỳ Anh nghe thế thì lại tràn ngập lòng tin rồi.
“Bây giờ ư?” Nặc Lâm Dương có chút kinh ngạc.
“Đúng thế, em đi mua vé xe lửa” Nặc Kỳ Anh nói một cách chắc chắn.
“Được rồi, đi đường cẩn thận. Khi nào tới nhớ gọi điện cho anh.”
“Vâng”
Sau khi Nặc Kỳ Anh cúp điện thoại thì phấn khởi lên hẳn.
Dù sao nhà cô ở ngay bên cạnh nhà ga, mua vé rất tiện.
Khi Nặc Kỳ Anh kéo theo va li chuẩn bị rời khỏi nhà thì bố Nặc chống gật ba toong đi ra.
Năm Nặc Kỳ Anh học lớp mười hai, lúc đó bố Nặc đang làm công nhân kiến trúc thì không cẩn thận ngã từ tầng ba xuống dưới. Mặc dù vẫn còn sống nhưng lại mất đi một chân.
Bố Nặc tập tễnh đi tới trước mặt Nặc Kỳ Anh rồi nhét vào tay cô sáu triệu đồng.
“Đây là tiền riêng của bố, con lấy dùng tạm”
Bố Nặc nở một nụ cười hiền lành rồi nói nhỏ: “Đừng để mẹ con biết.”
Nặc Kỳ Anh nhìn bố mình mà cay khóe mắt, cô ôm lấy thân hình không còn thẳng của bố Nặc.
“Con gái à, ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân cho tốt. Lạc quan tiến về phía trước mới là quan trọng nhất! Còn nữa, trên thế giới này có rất nhiều đàn ông không tốt, con phải cẩn thận bảo vệ chính bản thân mình!” Bố Nặc dặn đi dặn lại, mỗi lần cũng chỉ có mỗi câu này nhưng trong đó tràn ngập tình thương của bố.
Nặc Kỳ Anh gật đầu rồi miễn cưỡng nở một nụ cười, cô lau nước mắt và kéo va li rời đi.
Cô không dám quay đầu lại nhìn bố Nặc vì cô sợ mình không kiềm chế được mà muốn khóc.
Lần này rời đi, Nặc Kỳ Anh đã quyết định sẽ không tùy tiện về nhà nữa.
Cho là lúc cô đau buồn và nhếch nhác nhất thì cái nhà này cũng chẳng phải là cảng tránh gió của cô.
Vậy cảng tránh gió thật sự của cô đang ở đâu đây chứ?
Đêm tối dần dần nuốt chửng lấy bóng lưng lẻ loi của cô.
Nặc Kỳ Anh cảm thấy mình đang bước lên một con đường không có điểm dừng.
Nhà ga.
“Không có ghế cứng ư? Vậy thì giường cứng thì sao? Giường mềm cũng được, chỉ cần có vé là tôi sẽ mua.” Nặc Kỳ Anh nhắc đi nhắc lại. Cô thật sự không ngờ rẵng vé đi tới thành phố Thuận Canh của tối hôm nay lại khó mua đến thế.
Người bán vé cũng có chút mất kiên nhẫn: “Đêm nay đã hết sạch vé rồi, chỉ còn ngày mốt mà thôi, hay là cô mua vé ngày mốt đi”
“Chào cô, tôi muốn trả vé giường mềm đi thành phố Thuận Canh này”
Lúc này đột nhiên có một giọng nam vô cùng trầm ấm vang lên ở cửa sổ đổi trả vé.
Tai của Nặc Kỳ Anh rất thính, cô nghe thấy là vé đi thành phố Thuận Canh thì vội vàng đi tới rồi tóm lấy tay của đối phương trước khi anh ta trả vé.
“Anh gì ơi, có thể bán cho tôi tấm vé này không?” Nặc Kỳ Anh nói với vẻ khẩn cầu. Trong mắt cô giờ đây chỉ có tấm vé đi thành phố Thuận Canh kia thôi.
Cánh tay mà cô dùng để nằm lấy tay anh ta có chút run rẩy, gương mặt thì trắng bệch thậm chí còn có vết nước mắt. Khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.
€ó thể nhìn ra được cô gái này rất muốn đi tới thành phố Thuận Canh.
Người đàn ông động lòng trắc ẩn nên nói: “Đương nhiên là được rồi, nhưng cô phải thả tay tôi ra tôi mới có thể bán lại vé cho cô được.”
Bây giờ Nặc Kỳ Anh mới nhận ra rằng mình đang tóm lấy tay của đối phương.
“Xin… xin lỗi!” Cô vội vàng buông tay anh ta ra rồi xin lỗi trong sự lúng túng.
Mà giọng nói của người đàn ông vẫn dịu dàng và dễ nghe như cũ: “Không sao đâu.”
Nặc Kỳ Anh nghe thấy giọng nói dễ nghe này thì không kiềm chế được ngẩng đầu lên nhìn với vẻ kinh ngạc.
Người đàn ông trước mặt Nặc Kỳ Anh mặc một bộ đồ tây màu bạc phẳng phiu. Dáng người cao lớn lại không quá thô, vừa nhìn qua là biết anh ta chắc chắn cao trên một mét tám mươi centimet Mà ngũ quan của người đàn ông này như một tác phẩm nghệ thuật do Thượng đế tự tay sáng tạo nên. Gương mặt góc cạnh rõ ràng như những nhân vật nam chính là con lai trong phim truyền hình Thái Lan vậy.
Ôi đẹp trai quá!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Nặc Kỳ Anh đối với người đàn ông này, cũng là lần mê trai đầu tiên của cô! Không, là lần thứ hai rồi!
Bởi vì trong lúc vô ý Nặc Kỳ Anh cảm thấy người đàn ông trước mặt có chút giống với người đàn ông xâm nhập vào nhà cô đêm đó và được cô cứu kia.
Không! Không phải là hơi giống mà là càng nhìn càng giống.
Chương 15: Rơi lệ vì tên đàn ông cặn bã
“Anh…”
Nặc Kỳ Anh muốn nói lại thôi, cô cảm thấy trên đời này sẽ không thể nào có chuyện trùng hợp đến thế được.
“Đưa chứng minh nhân dân của cô cho tôi.”
Người đàn ông đó nói tiếp, nụ cười trên mặt anh ta như nắng mùa xuân, mưa mùa hè, vừa ấm áp mà vừa tươi mát.
Đôi mắt của anh đen láy lạnh lẽo nhưng ánh mắt lại chất chứa sự dịu dàng.
Đồng thời anh ta còn rất giống với người đàn ông được cô cứu.
Nặc Kỳ Anh đưa chứng minh nhân dân của mình cho người đàn ông đó rồi chìm trong suy nghĩ của mình.
Người đàn ông nhận lấy chứng minh nhân dân của Nặc Kỳ Anh rồi nói với nhân viên ngồi sau cửa sổ: “Chào cô, phiền cô giúp tôi trả tấm vé này, sau đó lại dùng chứng minh nhân dân này mua nó lại lần nữa”
“Được rồi xin chờ một lát…”
“Đây là vé và chứng minh nhân dân của bạn, xin hãy cầm lấy. Chúc bạn đi vui vẻ.”
“Tấm vé này xem như là tôi tặng cho cô vậy.”
Người đàn ông cười lên một tiếng rồi nhét chứng minh nhân dân và vé vào tay Nặc Kỳ Anh, sau đó quay người rời đi.
“Chờ một chút…” Tôi còn chưa trả tiền cho anh mà…
Sao khi Nặc Kỳ Anh tỉnh táo lại thì đã không thấy bóng dáng của người đàn ông kia đâu nữa Tồi.
Nhưng cuối cùng cô cũng đã có được tấm vé đi thành phố Thuận Canh.
Nặc Kỳ Anh cầm theo tấm vé bước lên tàu, sau khi cô được nhân viên tàu dẫn đường thì mới biết tấm vé này là giường mềm cao cấp.
Nhân viên phục vụ đẩy cửa ra rồi mỉm cười mời Nặc Kỳ Anh tiến vào toa xe.
Lúc Nặc Kỳ Anh đi tới thì trong toa xe xa hoa hào nhoáng đã có một người đàn ông ngồi ở đó, anh ta đang nói chuyện điện thoại với người khác.
Mà người đàn ông này chính là người vừa tặng cho cô tấm vét Nặc Kỳ Anh cảm thấy rất kinh ngạc.
“Tôi đã lên xe lửa rồi, xe không sửa được thì sai người tới kéo về đi! Ừ, bây giờ tôi đang kết nối hội nghị qua mạng. Chờ xong rồi nói sau.”
Cuối cùng người đàn ông cũng cúp điện thoại. Ngay lúc Nặc Kỳ Anh muốn lên trả tiền tấm vé xe lửa kia cho anh ta thì người đàn ông đó lại lấy một cái tai nghe ra, sau đó đặt laptop lên đùi rồi nói tiếng Anh như gió.
Oa mẹ ơi, giỏi quá!
Thế là Nặc Kỳ Anh vội vàng ngồi về chỗ của mình, cô quan sát bốn phía toa xe giường mềm cao cấp này. Trong toa treo hai cái giường đơn, ở dưới là hai cái ghế sô pha, dùng chung một cái bàn. Trên bàn có điện thoại dùng trong xe, bên kia còn có tỉ vi và một nhà vệ sinh độc lập. Trong toa xe cũng có mạng không dây.
Phong cách chủ yếu của toa xe là mạ vàng cao quý, nhìn tổng thể rất xa hoa.
Nặc Kỳ Anh thấy dường như người đàn ông kia sẽ nói chuyện một lúc lâu nên cô đành phải nằm trên ghế sô pha chơi điện thoại. Nhưng mới chơi được một lúc thì bụng của cô bắt đầu kêu gào.
Bây giờ Nặc Kỳ Anh mới nhớ ra là mình chưa ăn cơm tối, vừa rồi vội vàng lên xe nên cũng chưa kịp mua đồ ăn.
Đại khái là một tiếng nữa trôi qua thì người đàn ông kia mới cất máy tính đi Nặc Kỳ Anh thấy thế thì vội vàng đứng dậy rồi chủ động chào hỏi với người đàn ông đó: “Chào anh! Cảm ơn anh đã bán vé xe lại cho tôi, xin hỏi vé xe bao nhiêu tiền để tôi trả cho anh?”
Người đàn ông kia nghe Nặc Kỳ Anh nói thế thì mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Kết quả là anh ta còn chưa mở miệng nói chuyện thì bụng của cô đã không kiềm chế được mà phát ra tiếng kêu ọc ọc.
Nặc Kỳ Anh xấu hổ tới nỗi đỏ bừng mặt.
Người đàn ông kia thấy vậy thì cười một tiếng, sau đó cầm lấy điện thoại trên bàn trà rồi hỏi Nặc Kỳ Anh: “Cô có không ăn được cái gì không?
Nặc Kỳ Anh lắc đầu trong vô thức.
Anh ta trực tiếp gọi món với nhân viên phục vụ ở đầu dây bên kia.
“Đúng lúc tôi còn chưa ăn cơm tối, có thể ăn chung”
Sau khi anh ta cúp điện thoại thì cười nói với Nặc Kỳ Anh.
Dường như cô cũng biết là người đàn ông này không định lấy tiền của mình nên cũng chẳng hỏi nữa.
Sau khi nhân viên phục vụ đưa đồ ăn tới thì anh ta trực tiếp lấy đũa của mình ra. Nhưng trong lúc vô tình lại thấy cô gái ngồi đối diện nhìn mình với vẻ ngại ngùng.
€ó lẽ là người đàn ông cảm thấy mình quá đặc biệt thế là anh ta cất đũa của mình đi mà cầm lấy đũa dùng một lần để ăn cơm với Nặc Kỳ Anh.
Cô vội vàng nói: “Không sao đâu, anh không cần phải để ý tới tôi. Bình thường anh ăn thế nào thì cứ ăn như thế đi”
Cô vừa nói vừa cười một cách lúng túng.
Người đàn ông kia cười một tiếng rồi bưng chén đũa tiện lợi lên ăn cơm.
Nặc Kỳ Anh vừa ăn cơm vừa nhìn trộm người đàn ông này.
Mọi hành động của anh ta đều rất có khí thế quý tộc, hoàn toàn chẳng hợp với lại hoàn cảnh hơi đây. Mặc dù ở đây là toa xe giường mềm cao.
cấp nhưng vẫn hơi cũ, khiến cho anh ta có hơi gò bó.
Có lẽ chênh lệch giữa người và người chính là ở chỗ này.
Sau khi hai người ăn xong thì nhân viên phục vụ tới dọn rác. Nặc Kỳ Anh và người đàn ông đó cũng không có nói chuyện với nhau quá nhiều.
Nặc Kỳ Anh đang buồn chán thì đột nhiên có tin nhắn từ Diệp Đán Chu, bạn thân của cô.
“Kỳ Anh ơi hu hu hu, tớ thất tình rồi, mau an ủi tớ đi!”
Thất tình ư? Nặc Kỳ Anh có chút kinh ngạc, cô vội vàng trả lời một cái biểu tượng cảm xúc ôm.
“Anh ta ngoại tình! Anh ta chơi trò yêu tinh đánh nhau với bạn cùng trường đại học của tớ trong chính căn nhà mà tớ và anh ta thuê. Còn bị tớ bắt quả tang tại giường!”
Nặc Kỳ Anh thấy tin Diệp Đán Chu gửi tới thì có chút im lặng.
Tình huống tương tự như thế cũng đã từng xảy ra với cô.
Hà Tuân Định, một chân đạp hai thuyền, sau đó còn nói với cô như đó là một chuyện đương nhiên vậy.
Nặc Kỳ Anh cũng cần người an ủi, cho nên cô không biết nên an ủi một Diệp Đán Chu có hoàn cảnh giống mình như thế nào.
Tiếp theo đó Diệp Đán Chu lại gửi một tin nhắn tới.
“Thần kỳ lắm đúng không? Chuyện thần kỳ như thế lại xảy ra với tớ, hu hu hu hu.”
“Đán Chu, đừng đau lòng, đừng khóc vì thăng đàn ông cặn bã kia. Không đáng đâu.” Nặc Kỳ Anh trả lời.
Đây cũng là những gì Nặc Kỳ Anh muốn nói với bản thân mình.
“Kỳ Anh, tớ muốn nghe cậu hát bài “Tôi rất vui vẻ”, được không?”
Trước kia lúc còn học cấp ba, mỗi lần bạn bè cùng nhau đi hát karaoke thì Nặc Kỳ Anh luôn hát rất hay. Thậm chí mọi người còn nhận xét rằng cô hát hay hơn ca sĩ hát gốc nữa.
“Bây giờ tớ đang ngồi trên xe lửa, không tiện cho lắm” Nặc Kỳ Anh trả lời.
“Tớ thật sự rất muốn nghe cậu hát, cậu xem như gửi một lời an ủi tới cô bạn thân ở phương xa đi! Tớ xin cậu đấy Kỳ Anh à, tớ sắp đau lòng chết rồi đây này” Diệp Đán Chu trả lời.
Nặc Kỳ Anh đọc được yêu cầu mà bạn thân Diệp Đán Chu gửi tới thì ngước mắt lên nhìn người đàn ông vẫn còn đang làm việc với máy tính ở ghế đối diện.
“Anh ơi, xin hỏi tôi có thể hát không?”
Nặc Kỳ Anh quyết định không để ý tới mặt mũi nữa, vì người bạn đang thất tình thì mặt mũi có là cái thá gì.
Chương 16: Cực kỳ chiều bạn gái của anh ta
Người đàn ông kia ngẩng đầu lên nhìn Nặc Kỳ Anh một chút rồi cười nói: “Nếu như cô hát rất hay thì tất nhiên là có thể rồi.
Nặc Kỳ Anh lại cảm thấy ngại ngùng, mặt cô đỏ tới tận mang tai. Cô cầm điện thoại lên rồi nhấn chức năng ghi âm. Nặc Kỳ Anh ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện thì lại nghĩ tới người đàn ông bị thương tối hôm đó…
Đến cùng có phải là một người không?
Nặc Kỳ Anh không biết nữa. Cô cảm thấy đúng là một người bởi vì gương mặt quá giống, cảm thấy không phải là bởi vì tính cách của hai người hoàn toàn khác biệt.
Người đàn ông tối đó, mặc dù sau này cô còn gặp anh hai lần nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng anh là một người trong nóng ngoài lạnh. Mỗi lần anh xuất hiện đều sẽ không kịp chờ đợi mà cưỡng hôn cô.
Mà người đàn ông trước mặt thì ấm áp, nho nhã.
Bởi vì khi nhìn vào người đàn ông có gương mặt đẹp trai tới ngút trời ở đối diện thì Nặc Kỳ Anh sẽ suy nghĩ lung tung nên cô trực tiếp nhắm mắt lại rồi bắt đầu hát: “Nói, có gì mà không thể nói, sợ cái gì, tin rằng tôi sẽ không khóc, tôi sẽ không đau buồn. Sai là ai sai, ai còn có thể nói được rõ ràng, còn chẳng bằng xem như tôi sai. Làm đi, có cái gì mà không dám làm chứ. Sợ cái gì, tin rằng tôi sẽ không quan tâm, cho dù anh có đi…”
Nặc Kỳ Anh hát xong thì gửi ngay cho Diệp.
Đán Chu.
Ông hi vọng rằng lời hát của mình có thể mang tới một chút an ủi cho người bạn thân ở phương xa.
Đúng lúc này có tiếng vỗ tay bốp bốp vang lên Nặc Kỳ Anh nhìn qua thì thấy người đàn ông đó đã bỏ tay xuống, anh ta mỉm cười rồi khen một câu: “Cô hát rất hay.”
“Cảm ơn anh” Nặc Kỳ Anh nghe vậy thì rất vui vẻ, cô nở một nụ cười thật tươi.
Anh ta lại nói tiếp: “Cô có thể hát thêm một bài nữa không?”
“Anh muốn nghe bài nào?”
“Tùy cô thôi.”
“Được rồi” Nặc Kỳ Anh mở một nụ cười sau đó mở danh sách nhạc trong điện thoại ra để tìm lời bài hát. Cô chọn một bài khá là vui vẻ: “Đêm hè yên tĩnh, trên bầu trời kia là những đốm sao lấp.
lánh. Trong đầu có chút nhớ nhung, nhớ gương mặt của anh. Em có thể giả vờ nhưng không nhìn thấy, cũng có thể lén lút nhớ về. Cho tới khi em sờ tới gương mặt ấm áp của anh, ve sầu cũng ngủ, ngủ yên, trong lòng em, một đêm hè yên tĩnh…”
Người đàn ông nghe, anh ta nằm xuống ghế sô pha, hai tay thì giao nhau rồi đặt ở dưới đầu.
Anh ta hơi nhếch miệng mà nhắm mắt lại, tưởng thức trong im lặng.
Không thể không thừa nhận rằng giọng hát của cô gái này rất hay, như một viên kẹo ngọt mà không ngắn.
Nặc Kỳ Anh hát xong thì mới phát hiện người đàn ông năm ghế đối diện đã thiếp đi tự lúc nào.
Nhiệt độ trong toa xe có hơi thấp nên Nặc Kỳ Anh đi qua rồi cầm lấy tấm chăn trên giường mà đắp cho anh ta.
Tướng ngủ của người đàn ông này rất đẹp, gương mặt trẳng nõn trơn bóng, lông mày rậm mà theo hình. Mũi cao môi mỏng, không kiêu căng mà lại cao quý và nho nhã.
Nặc Kỳ Anh nhìn tướng ngủ của người đàn ông này mà đột nhiên cảm thấy rất quen.
Cô suy nghĩ một lúc mới nhận ra là người đàn ông trước mặt này rất giống với người đã nhảy vào phòng cô rồi được cô cứu tối hôm trước.
Nhưng sao lại trùng hợp như thế chứ? Cô đã rời khỏi thành phố Cung Huy rồi cơ mà.
Nói đi cũng phải nói lại. Nặc Kỳ Anh nhìn người đàn ông nho nhã trước mặt mà không khỏi nở nụ cười. Cảm giác được người khác giúp đỡ ngay lúc mình khó khăn nhất đúng là rất tốt.
Sáng sớm hôn sau, đoàn tàu đã sắp tới thành phố Thuận Canh.
Phó Quân Bác ngủ một giấc tới khi tự nhiên tỉnh, mới phát hiện là trên người mình được đắp một lớp chăn mỏng. Anh ta nhìn về phía giường đối diện trong vô thức.
Cô gái đó năm nghiêng ngủ rất ngon.
Chắc hẳn là tối qua cô bé ấy đã đắp chăn cho mình rồi. Phó Quân Bác thầm nghĩ rồi nở một nụ cười.
Đúng lúc này, nhân viên tàu gõ cửa toa xe rồi nhắc nhở: “Xin chào mọi người, khoảng nửa tiếng nữa đoàn tàu sẽ tới thành phố Thuận canh.”
Dường như là nghe được tiếng đập cửa và nhắc nhở của nhân viên tàu nên cô gái kia hơi chớp mắt, sắp tỉnh lại.
Phó Quân Bác lấy lại tinh thần rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Đột nhiên Nặc Kỳ Anh ngồi bật dậy, cô vội vàng lấy đồng hồ ra xem thì mới thở dài một hơi.
Cô còn tưởng rằng mình ngủ quên mất.
Nặc Kỳ Anh mơ mơ màng màng muốn xuống giường, cô vốn định đạm vào cầu thang lên xuống ai ngờ lại bước hụt, thế là không cẩn thận ngã thẳng xuống dưới.
Phó Quân Bác nghe thấy tiếng kêu đầy đau đớn này thì vội vàng thả khăn mặt trong tay xuống rồi mở cửa đi ra ngoài.
Anh ta thấy cô bé kia đang ngồi bệt dưới đất rồi xoa cổ chân với vẻ đau đớn.
“Cô bị sao vậy?” Phó Quân Bác đi thẳng tới trước mặt Nặc Kỳ Anh rồi ngồi xuống hỏi với vẻ quan tâm.
Nặc Kỳ Anh ngậm chặt miệng, cô không muốn nói với anh ta rằng mình đạp hụt nên mới ngã xuống.
Phó Quân Bác thấy Nặc Kỳ Anh không lên tiếng thì cũng có thể đoán được có chuyện gì xảy ra, anh ta có chút bưồn cười.
Đúng là một cô gái ngốc!
“Có gì đáng cười chứ?” Nặc Kỳ Anh nhíu mày, trong giọng nói của cô có chút hờn dỗi.
“Xin lỗi xin lỗi”
Phó Quân Bác nhìn Nặc Kỳ Anh rồi xin lỗi một cách đầy lịch sự, anh ta vươn tay ra rồi cầm lấy cổ chân của cô.
Phó Quân Bác mới đụng vào thì Nặc Kỳ Anh lại hô đau.
Xem ra đã bị trật khớp rồi.
“Tôi dìu cô trước đã!”
Phó Quân Bác bắt lấy cánh tay của Nặc Kỳ Anh, lúc anh ta kéo cô lên mới phát hiện cô bé này rất nhẹ.
Nói cách khác thì cô bé này khá là gầy, nhìn có chút yếu đuối.
“Cảm ơn anh” Nặc Kỳ Anh nói cảm ơn sau đó ngồi im trên ghế sô pha.
“Không cần phải khách sáo.’ Phó Quân Bác cười một tiếng sau đó quay người dọn dẹp đồ của mình.
Sau khi tàu vào trạm thì Nặc Kỳ Anh kéo theo va li mà nhảy từng bước cà nhắc.
Phó Quân Bác thấy thế thì vội vàng gọi nhân viên tàu tới cầm hành lý giúp sau đó mình thì bước lên phía trước ôm Nặc Kỳ Anh lên.
Đột nhiên mình bị bế lên nên Nặc Kỳ Anh có chút bất ngờ, hành lý trong tay cô cũng được nhân viên tàu cầm lấy.
Nhân viên phụ vụ chỉ tiễn hai người họ xuống xe lửa mà thôi Phó Quân Bác đặt Nặc Kỳ Anh xuống sau đó chỉ vào hành lý của mình và nói: “Cô có thể ngồi lên hành lý của tôi, tôi đẩy cô đi.”
“Cảm ơn, không sao đâu, tôi có thể tự đi được” Nặc Kỳ Anh nở một nụ cười mỉm cưỡng.
Phó Quân Bác nhíu mày, anh ta đưa mắt nhìn cửa ra vào rồi hỏi lại: “Cô chắc chứ, cô muốn nhảy cà nhắc tới tận chỗ đó à?”
Nặc Kỳ Anh nghe Phó Quân Bác nói thế thì cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa ra trạm cách đó không xa và đám người đông như kiến này.
“Tôi… tôi vẫn là nên ngồi trên hành lý của anh thì tốt hơn” Nặc Kỳ Anh nở một nụ cười xấu hổ.
Phó Quân Bác nở một nụ cười rồi đưa tay ôm Nặc Kỳ Anh lên va li hành lý của mình.
Va li hành lý của anh ta vừa to vừa chắc chắn, dư sức ngồi một người, huống chỉ cô bé này cũng chẳng nặng mấy.
Phó Quân Bác dùng một tay đẩy va li hành lý của mình, một tay khác thì kéo theo va li hành lý của Nặc Kỳ Anh. Anh ta cũng không quên dặn dò cô: “Ngồi cho vững nhé!”
Chương 17: Cô đã cứu mạng của anh ta
Ở trong mắt người ngoài, đặc biệt là trong mắt mấy cô gái thì hai bọn họ là một đôi, đã thế một người vô cùng đẹp trai như Phó Quân Bác lại còn vô cùng chiều chuộng bạn gái!
Cho nên Nặc Kỳ Anh phát hiện có không ít cô gái trẻ nhìn về phía mình với ánh mắt hâm mộ.
Nhưng nói thật là Nặc Kỳ Anh nhận ra rằng ngồi trên va li hành lý rồi được người khác đẩy đi là một việc rất thú vị.
Ở ngoài cửa có một chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng ở ven đường.
Phó Quân Bác đẩy Nặc Kỳ Anh đi về phía chiếc xe Ferrari màu đỏ kia.
Đúng lúc này có một cô gái mặc đồ tây màu đen, mang giày cao gót đi xuống từ chiếc xe đua đó. Cô ta ăn mặc vô cùng thời thượng, nhìn là biết đây là người phụ nữ thành công.
Tóc cô ta ngắn mà gọn gàng, tóc mai được vén qua sau tai phải. Cô ta đeo một chuỗi bông tai tua rua được làm từ vàng trắng.
“Quân Bác, tôi còn tưởng răng anh không tới đây kịp chứ-‘ Người phụ nữ đó cười nhẹ một tiếng rồi đi lên trước chào đón. Nhưng khi cô ta nhìn thấy còn có một cô gái khác đang ngồi trên va li hành lý của Phó Quân Bác thì nụ cười cũng không còn nữa.
Phó Quân Bác trả lời một cách bình thản.
Trên đường quay về thành phố Thuận Canh thì xe anh lại mất phanh, thậm chí còn suýt xảy ra tai nạn xe cộ. Lúc đó không có chuyến bay nào cả, đến cả tàu cao tốc cũng không có, nhưng may là ở gần đó có nhà ga.
“Trợ lý của anh đâu? Sao anh ta không đi chung với anh?” Người phụ nữ đó lại hỏi, cô ta chẳng thèm để Nặc Kỳ Anh vào mắt.
Phó Quân Bác trả lời một cách đơn giản: “Trong nhà anh ta xảy ra việc nên tối qua đã rời khỏi đây trước.”
Phó Quân Bác vốn không định trả tấm vé xe lửa của người trợ lý nhưng anh ta lại cảm thấy có thể những người khác sẽ cần nên tiện đường đi trả luôn. Kết quả đúng là có người cần tấm vé này thật.
Phó Quân Bác dừng một chút rồi nói tiếp: “Cô đưa cô gái này tới bệnh viện trước đi, chân của cô ấy bị trật khớp rồi”
“Vậy còn anh thì sao?” Người phụ nữ kia nghe thế thì không khỏi bĩu môi.
“Tôi đi xe taxi là được rồi. Cứ thế đị, tôi đi trước đây: Dường như Phó Quân Bác đang rất vội vàng nên anh ta cầm túi xách lên rồi chạy tới bên kia đường.
Nặc Kỳ Anh còn chưa kịp nói với cảm ơn với Phó Quân Bác mà đành phải đưa mắt nhìn theo.
bóng lưng của anh ta rời khỏi đây. Cô quay đầu thì thấy người phụ nữ trước mặt đang nhìn chăm chằm vào mình với vẻ ghen tuông thì đành cười một tiếng: “Thật ra chân của tôi không sao…”
“Không sao thì còn không mau leo xuống!”
Người phụ nữ đó quát lên.
Nặc Kỳ Anh vội vàng nhảy xuống khỏi va li hành lý của Phó Quân Bác rồi dùng một chân tiếp đất Người phụ nữ kia thấy cô nhảy cà nhắc, giơ chân phải lên, không giống như là đang giả vờ đau thì mới hỏi: “Cô và Phó Quân Bác có quan hệ như thế nào?”
“A?” Nặc Kỳ Anh có chút ngẩn ra, cái gì mà có quan hệ như thế nào chứ?
“Được rồi, nhìn cái dáng vẻ quê mùa này của cô thì còn có thể có quan hệ như thế nào được chứ” Người phụ nữ đó tự hỏi tự trả lời.
Nặc Kỳ Anh nghe được sự châm chọc trong lời nói của cô ta, đồng thời cô cũng nhìn ra được cô ta có ý với người đàn ông vừa nấy thế là nhếch miệng cười một tiếng rồi nói: “Cô có biết vì sao chân tôi lại bị thương không?”
“Vì sao?” Người phụ nữ kia liếc cô một cái Nặc Kỳ Anh nói một cách hùng hồn rằng: “Hai người vận động mạnh trên chiếc giường chật hẹp.
như thế thì không ngã mới là lạ. Cả hai người đều ngã xuống luôn cơ.”
“Cô…”
Quả nhiên người phụ nữ kia nghe thấy thế thì tức tối.
Sỡ dĩ cô ta nhẹ dạ cả tin như thế là vì Phó Quân Bác chưa từng làm những chuyện như anh ta vừa làm cho Nặc Kỳ Anh với những người phụ nữ khác bao giờ.
Phó Quân Bác chưa từng có hành vi mập mờ với bất kỳ một người phụ nữ nào chứ đừng nói là để cho một cô gái ngồi trên va li hành lý của mình rồi anh ta đứng sau đẩy!
Hơn nữa Phó Quân Bác còn dặn mình đưa người phụ nữ này đi bệnh viện, còn anh thì ngồi taxi.
Đến cùng là người phụ nữ này có biết thân phận của Phó Quân Bác là gì không chứ?
Diêu Bích Nhiên trừng mắt nhìn Nặc Kỳ Anh một cái, cô ta tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Còn Nặc Kỳ Anh thì cười một cách đắc ý.
Diêu Bích Nhiên xách theo va li hành lý của Phó Quân Bác rồi để lên xe của mình, sau đó cô ta lái xe rời khỏi đây trong sự tức tối.
Nặc Kỳ Anh thấy người phụ nữ kia đi rồi thì lấy điện thoại ra gọi cho Nặc Lâm Dương.
Điện thoại kêu một lúc lâu nhưng Nặc Lâm Dương lại không nghe máy.
Nặc Kỳ Anh nghĩ tới chuyện có lẽ anh cô còn đang ngủ thế là để va li hành lý nằm ngang xuống, còn mình thì ngồi lên đó chờ anh mình trả lời điện thoại.
Thành phố Cung Huy và Thuận Canh phồn hoa tới nỗi như là lệch quỹ đạo với cả thế giới vậy.
Cô thì ở dưới chót của sự phồn hoa đó, còn có người thì lại ở trên đỉnh.
Đây là một ngày khá đặc biệt với cao ốc Địa Trí, sản nghiệp của tập đoàn Phó thị.
Địa Trí bao gồm tất cả các hạng mục thiết kế, bao gồm phòng kế hoạch, phòng thiết kế, phòng marketing, phòng kiểm tra, phòng công trình, phòng dự trù, phòng kết toán, phòng tài vụ…
Mặt trời ấm áp, trời xanh thẳm không mây.
Trong công ty Địa Trí vừa căng thẳng vừa bận rộn đang xảy ra một sự thay đổi nhân sự vô cùng lớn. Rất nhiều người vừa làm việc vừa khẽ bàn tán với nhau. Ai ai cũng chú ý tới những tin tức mới nhất.
Trong phòng họp ở tầng cao nhất của cao ốc Địa Trí, bầu không khí căng thẳng tới nỗi khiến cho người ta phát run, đối p hoàn toàn với hình ảnh xán lạn bên ngoài. Ở đây đang tổ chức hội nghị tuyển cử vị trí giám đốc.
“Nếu như Phó Quân Bác không thể tới đúng giờ thì sợ rẵng vị trí giám đốc này phải đổi chủ rồi.”
Mấy người đàn ông ngồi trong phòng hội nghị này đều mặc đồ tây mang giày da, ngồi rất nghiêm chỉnh.
“Chú Đường nói điều này có phải là sớm quá rồi không?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, kèm theo đó là tiếng đẩy cửa phòng họp.
Mọi người đều nhìn lại, Phó Quân Bác xuất hiện với sự lạnh lùng không kể xiết.
Im thấy Phó Quân Bác bình an vô sự mà xuất hiện ở hội trường thì không khỏi nhếch miệng cười. Nhưng trong nụ cười là sự âm u tới đáng sợ.
Mọi người có mặt ở đây đều đưa mắt nhìn nhau xong rồi mới bắt đầu vỗ tay chào đón sự nhậm chức của giám đốc mới.
Im trừng mắt nhìn trợ lý bên cạnh với vẻ tức giận rồi đứng phắt dậy mà đi khỏi đây.
Phó Quân Bác biết răng xe của mình là bị người khác động tay động chân, hơn nữa anh cũng biết người đó là ai chỉ là chưa có chứng cứ mà thôi.
Hội nghị kết thúc thì Phó Quân Bác mới đi tới văn phòng giám đốc của mình.
Anh ta vừa ngồi vào bàn làm việc thì điện thoại đã kêu lên.
“Anh hai, sao anh lại gọi điện thoại cho em thế?”
Phó Quân Bác thấy ai gọi tới thì nở một nụ cười ấm áp.
Nửa năm rồi hai anh em chưa gặp nhau.
“Quân Bác, ba giờ chiều nay tới sân bay đón chị dâu của em” Điện thoại vang lên tiếng dặn dò bình thản của Phó Quân Tiêu.
Trước giờ anh hai đều là như thế này, nói chuyện với ai cũng giống như là đang ra lệnh vậy.
Phó Quân Bác cũng chẳng để trong lòng mà còn trêu chọc: “Hơn nữa năm không thấy, anh có bạn gái khi nào thế hả?”
“Cô ấy từng cứu mạng anh”
“Cho nên anh đang lấy thân báo đáp à?”
“Chưa chắc.”
Thật ra Phó Quân Tiêu cũng đang làm nhiệm vụ ở thành phố Thuận Canh, chỉ là anh không tiện xuất hiện đi đón Tô Hoài Lan nên đành phải nhờ tới người em trai này.
Chương 18: Bạn gái của anh trai
Nhưng điều khiến Phó Quân Tiêu không ngờ được là Tô Hoài Lan vốn đang ở biệt phủ dựa núi rất tốt kia lại đột nhiên đòi đi tới thành phố Thuận Canh chơi trong khi mới từ quê về được mấy ngày.
Không biết đây là trùng hợp hay là có người cố ý sắp xếp.
Mấy ngày này, sau khi Phó Quân Tiêu tạm biệt “Tô Hoài Lan” ở dưới chân núi ở thành phố Hải Vân thì chưa từng chủ động gọi điện thoại cho.
“Tô Hoài Lan” một lần nào.
Anh vốn định gửi tin nhắn hỏi thăm ân cần nhưng sau khi Phó Quân Tiêu biết được một số chuyện liên quan tới Tô Hoài Lan từ chỗ Quản gia Lưu thì anh không biết phải làm sao để đối mặt với cô gái tên Tô Hoài Lan này.
Trong lòng Phó Quân Tiêu thật ra rất nhớ cô ấy.
Nhưng Quản gia Lưu nói rằng Tô Hoài Lan này tiêu tiền như nước, sinh hoạt cá nhân vô cùng hỗn loạn.
Tô Hoài Lan thường xuyên dẫn đám bạn không ra bạn bè không ra bè vào biệt phủ dựa núi của nhà họ Phó để mở tiệc ăn uống nhảy múa.
Người phụ nữ này không chỉ thích khoa của ở trên mạng mà còn thích đùa giỡn nhưng vệ sĩ có chút đẹp trai ở trong nhà.
Phó Quân Tiêu nghe Quản gia Lưu miêu tả những chuyện liên quan tới Tô Hoài Lan thì đen hết cả mặt.
Vì sao Tô Hoài Lan mà anh quen với những gì Tô Hoài Lan thể hiện ra lại khác nhau đến như thế?
Nghỉ ngờ vẫn mãi là nghỉ ngờ, sự thật thì tóm lại vẫn là sự thật.
Nếu Phó Quân Tiêu đã thích một ai đó thì cho dù người đó có làm gì anh cũng chấp nhận.
Nhưng Phó Quân Tiêu có thể cho phép Tô Hoài Lan tiêu tiền như nước, cũng có thể chấp nhận việc Tô Hoài Lan dẫn bạn về nhà chơi nhưng không thể chịu đựng được việc Tô Hoài Lan đùa giốn đàn ông khác.
Phó Quân Tiêu để Quản gia Lưu cảnh cáo Tô Hoài Lan rằng nếu như anh phát hiện ra cô ta có hành vi mập mờ với người đàn ông khác thì anh sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Nếu như Tô Hoài Lan không thích anh thì cô ta có thể từ chối trước khi Quản gia Lưu dẫn cô ta đi.
Nhưng Tô Hoài Lan không từ chối, hơn nữa tình nguyện đi theo Quản gia Lưu. Điều đó có nghĩa là Tô Hoài Lan đã chấp nhận anh.
Nếu là vợ chưa cưới của Phó Quân Tiêu thì phải có sự thận trọng của một mợ cả nhà họ Phó.
Ông cụ Phó biết được Tô Hoài Lan là người đã cứu cháu trưởng của mình thì đồng ý cho Tô Hoài Lan bước vào cửa mà chẳng thèm nói hai lời.
Thật ra ông cụ Phó đã chọn mấy cô chiêu môn đăng hộ đối cho cháu trưởng Phó Quân Tiêu rồi. Chỉ là mấy cô chiêu đó vừa nghe tới việc Phó Quân Tiêu định ở lại trong quân đội cả đời thì đều bỏ cuộc giữa chừng cả.
Không có người nào bằng lòng gả cho Phó Quân Tiêu để rồi sống một cuộc sống chẳng khác gì góa bụa.
Ông cụ Phó cũng rất bất đắc dĩ với những người phụ nữ chỉ để ý tới quyền kinh tế của nhà họ Phó.
Bây giờ tình yêu thật lòng rất khó thấy!
Bởi thế nên khi cháu trưởng chủ động nói rằng mình muốn cưới một cô gái thì cũng đúng hợp ý của ông cụ Phó.
Nếu như Phó Quân Tiêu đã chủ động mở miệng nói muốn cưới một cô gái thì chắc chắn cô gái ấy đã rất quan trọng với Phó Quân Tiêu.
Thế là ông cụ Phó lại đưa ra điều kiện, nếu như anh muốn cưới cô gái đó thì phải ra quân.
Ai ngờ người cháu trưởng cố chấp một lòng theo quân kia của ông lại đồng ý chứ.
Sao ông cụ Phó lại không đồng ý một chuyện mà cả nhà đều vui thế được cơ chứ?
Phó Quân Bác hỏi tiếp: “Ông nội biết chuyện anh có bạn gái không?”
“Biết”
“Em đã nghe ông nội nhắc tới muốn lấy chuyện kết hôn của anh làm lý do để ép anh ra quân rồi. Bây giờ anh có bạn gái, chuyện kết hôn cũng sắp tới, chắc chẳn ông nội sẽ rất vui vẻ! Nói như thế nào nhỉ, dù gì anh cũng là người thừa kế thứ nhất của nhà họ Phó, ông nội ép anh ra quân mới cho kết hôn là đúng!”
“Thế nên em cũng ủng hộ ông nội à?”
“Đương nhiên rồi! À đúng rồi, em đã giúp anh lấy lại Địa Trí từ tay chú hai rồi đó.”
“Vốn anh định tặng Địa Trí cho em, nếu không phải là chú hai nhiều chuyện thì…
“Địa Trí thuộc về tập đoàn Phó thị, mà tập đoàn Phó thị thì thuộc về anh. Tất nhiên là Địa Trí cũng thuộc về anh rồi. Em sẽ kề vai chiến đấu với anh, sao anh phải tặng riêng Địa Trí cho em chứ.”
“Anh không muốn nghe em nói mấy câu khách sáo như thết Nói đến đây thôi, anh có việc rồi!
Phó Quân Tiêu nói xong thì tắt máy, hoàn toàn chẳng cho Phó Quân Bác cơ hội nói tiếp.
Người anh này đã quên nói phương thức liên lạc của chị dâu cho mình biết rồi!
Phó Quân Bác vừa nghĩ như thế thì Phó Quân Tiêu đã gửi tên tuổi và phương thức liên lạc của Tô Hoài Lan qua cho anh ta!
Trở lại chuyện chính: Dưới trước tập đoàn Phó thị có ba công ty lớn, đó là Thiên Kinh, Địa Trí và Nhân Đạt. Thiên Kinh điều khiển ngành điện tử, Địa Trí điều khiến xây dựng, Nhân Đạt là điều khiển giải trí tiêu dùng.
Mà người cầm lái của tập đoàn Phó thị là Phó Hoằng Khôn ông nội của hai người. Còn người thừa kế tương lai chính là Phó Quân Tiêu, anh của Phó Quân Bác.
Còn về phần Phó Quân Bác… chỉ có thể là người phụ tá của anh hai.
Phó Quân Bác chưa từng dám vượt ra khỏi định vị của mình.
Không bao lâu sau Diêu Bích Nhiên trở về, trên tay cô ta còn cầm theo một chùm hoa tươi.
“Chúc mừng anh đã lên làm giám đốc.”
Diêu Bích Nhiên để hoa tươi tới trước mặt Phó Quân Bác nhưng anh ta không cầm lấy. Diêu Bích Nhiên cũng rất có tự giác mà cảm nó vào trong bình hoa để trang trí.
“Chân của cô gái kia sao rồi?” Phó Quân Bác ngồi trước bàn làm việc, anh ta vừa hỏi vừa lật tài liệu ra xem.
Diêu Bích Nhiên có chút giật mình, cô ta rất không vui.
Cô ta không ngờ rằng Phó Quân Bác vẫn còn nhớ tới người phụ nữ kia.
Diêu Bích Nhiên đứng bên cạnh sắp xếp hoa tươi trong bình rồi trả lời với vẻ ghen tuông: “Bác sĩ nói chân của cô ta không sao cả, cố ý giả vờ mà thôi”
“Giả vờ à?”
Phó Quân Bác có chút sững sờ, ngã như thế mà không có việc gì à?
“Đúng thế, cô ta chính là giả vờ đó, thật ra chẳng bị sao cả.’ Diêu Bích Nhiên còn thêm mắm dặm muối.
Phó Quân Bác cười một tiếng rồi tự nói với bản thân mình: “Không sao là tốt rồi.”
Chỉ thế thôi à?
Diêu Bích Nhiên nghe vậy thì quay người lại nhìn Phó Quân Bác với vẻ không thể tin được.
Chẳng lẽ anh ấy không nên biểu hiện ra sự chán ghét vì cô gái kia nói láo sao? Sao mà khóe miệng của anh ấy lại còn không kiềm chế được mà nhếch lên cười thế kia?
“Quân Bác, anh và cô bé kia có quan hệ như thế nào vậy?” Diêu Bích Nhiên không kiềm chế được mà tỏ vẻ hờn dỗi.
Phó Quân Bác không trả lời mà chìm đắm vào.
công việc của mình. Anh cầm điện thoại bàn lên rồi hỏi: “Lý An, kế hoạch công trình tiểu học Hi Vọng của vùng núi An Nguyên đã có chưa?”
Diêu Bích Nhiên thấy Phó Quân Bác hoàn toàn chẳng thèm để ý tới mình thì quay người rời khỏi văn phòng giám đốc. Mình lớn lên với Phó Quân Bác từ nhỏ mà chẳng bằng một cô gái tình một đêm với anh ấy!
Diêu Bích Nhiên càng nghĩ càng tức, cô ta mắng thầm Nặc Kỳ Anh cả ngàn lần.
Khiến cho Nặc Kỳ Anh hắt xì mấy cái liên tục.
Cô vuốt mũi, thấy Nặc Lâm Dương còn chưa gọi lại cho mình thế là lại gọi thêm một cuộc nữa.
Cuối cùng điện thoại đã được bắt máy. Nặc Kỳ Anh không khỏi phàn nàn: “Anh, cuối cùng anh cũng đã bắt máy rồi’“
Chương 19: Có thể đến câu lạc bộ hát
“Em là Nặc Kỳ Anh à?” Người trả lời mà một cô gái.
Nặc Kỳ Anh còn tưởng rằng mình gọi nhầm nên vô thức nhìn số điện thoại trên màn hình hiển thị.
“Anh của em còn chưa ngủ dậy, em tới thành phố Thuận Canh chưa để chị tới đón em.” Người phụ nữ đó nói tiếp.
Nặc Kỳ Anh rất bối rối, cô hỏi: “Xin chào, xin hỏi cô là ai vậy?”
“Chị tên là Đường Vấn Kiều, chị là bạn gái của anh trai em” Giọng nói của Đường Vấn Kiều rất mạnh mẽ.
Nặc Kỳ Anh nghe thấy giọng nói của Đường ‘Vãn Kiều thì cảm thấy khí thế của cô ấy có thể thông qua điện thoại mà đánh tới.
Nặc Kỳ Anh gọi một tiếng: “Em chào chị dâu.”
“Ngoan quá! Em nhớ để ý điện thoại, chị tới đó rồi sẽ gọi cho em” Đường Vấn Kiều nói tiếp.
Nặc Kỳ Anh trả lời một tiếng: “Dạ.” Thế là đối phương cúp điện thoại.
Anh ruột không đến, người đến là chị dâu?
Nặc Kỳ Anh cũng phục anh trai của mình rồi.
Cô đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ thì điện thoại lại vang lên một lần nữa. Cô nhấn bắt máy: “Là chị dâu ạ?”
“Ừ, chị tới rồi đây, em ở đâu?”
“Em ở ven đường trước cửa ra trạm”
“Chị nhìn thấy em rồi, em nhìn về phía đối diện đi”
Nặc Kỳ Anh nghe Đường Vãn Kiều nói thế thì ngẩng đầu lên nhìn về phía đường cái đối diện, thì thấy một cô gái đang ngồi trên ghế lái của chiếc xe Santana màu bạc và vấy tay với cô.
Nặc Kỳ Anh đành phải khập khiêng kéo hành lý qua đó.
Đường Vấn Kiều thấy cô đi đứng không tiện thì chủ động bước xuống xe giúp đỡ. Cô ấy cầm lấy hành lý của Nặc Kỳ Anh rồi hỏi han: “Chân của em bị sao thế?”
“Em bị trật, không quan trọng lắm đâu.” Nặc Kỳ Anh cười một tiếng.
Đường Vãn Kiều bỏ hành lý của Nặc Kỳ Anh vào trong cốp xe rồi đỡ cô ngồi vào ghế lái phụ.
“Thắt dây an toàn vào!”
Đường Vãn Kiều ngồi vào ghế lái rồi dặn dò.
Nặc Kỳ Anh ngoan ngoãn kéo dây an toàn lên rồi thắt lại.
“Chị nghe Lâm Dương nói em muốn tới đây làm thêm à?” Đường Vãn Kiều vừa lái xe vừa hỏi cô.
Nặc Kỳ Anh trả lời một cách yếu ớt: “Dạ”
“Em còn chưa tốt nghiệp, hơn nữa em còn là bằng cao đẳng. Rất khó tìm được một công việc tốt ở thành phố Thuận Canh này” Đường Vấn Kiều lại nói thẳng.
“Em biết.’ Nặc Kỳ Anh trả lời một cách lúng túng. Trước khi tới đây thì cô đã nghĩ tới việc này từ lâu rồi, chỉ là cô không muốn ở trong ngôi nhà tràn ngập sự hắt hủi đó nên cuối cùng vẫn quyết định đi tới đay.
Đường Vãn Kiều liếc Nặc Kỳ Anh một cái rồi tiếp tục hỏi: “Chị nghe giọng em nói thì có lẽ em hát cũng hay. Có hứng thú tới những câu lạc bộ giải trí làm ca sĩ tạm thời không?”
“Ca sĩ tạm thời?” Nặc Kỳ Anh hỏi lại.
Đường Vãn Kiều lườm Nặc Kỳ Anh một chút, thấy cô còn chẳng biết cái này thì đành phải đổi cách nói khác: “Cũng không khác gì nhiều so với những ca sĩ trong quán bar. Chỉ là câu lạc bộ giải trí ở đây lớn hơn những quán bar kia nhiều.”
“Vậy có thể kiếm rất nhiều tiền ạ?” Nặc Kỳ Anh hỏi một cách thẳng thắn, bây giờ cô đang rất thiếu tiền.
Đường Vãn Kiều cười rồi hỏi một đẳng trả lời ‘Cách phụ nữ ở thành phố Thuận Canh lên nhanh nhất đó chính là bò lên giường của những người đàn ông có tiền!”
Nặc Kỳ Anh nghe thế thì ngậm miệng lại.
Cô ấy có thể giới thiệu công việc cho mình là không tệ rồi, mình lại còn quan tâm là có thể kiếm nhiều tiền hay không. Chẳng khác nào là được voi đòi tiên!
Mặc dù Nặc Kỳ Anh có chút không vui nhưng cô cũng có thể hiểu vì sao Đường Vấn Kiều lại nói như thế.
Xe dừng chờ đèn xanh đèn đỏ.
Đường Vãn Kiều nói với Nặc Kỳ Anh rằng: “Đặc điểm lớn nhất của thành phố này chính là có rất nhiều xe”
“Dạ” Nặc Kỳ Anh chỉ trả lời một tiếng rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một tòa nhà cao tầng nổi bật trong vô số kiến trúc khác nhau đã thu hút sự chú ý của Nặc Kỳ Anh.
Tập đoàn Phó thị!
Nặc Kỳ Anh nhìn thấy biển hiệu ở tầng cao nhất kia thì không hiểu sao cô lại có chút say xe.
Cô muốn đón gió một chút thế là hạ cửa sổ xuống rồi hỏi Đường Vãn Kiều rằng: “Tổng bộ của tập đoàn Phó thị ở thành phố Thuận Canh ư?”
“Đúng thế, đừng nói là bây giờ em mới biết đấy nhé.”
Đường Vãn Kiều nhìn chăm chăm vào đèn đỏ còn mười hai ba giây cách đó không xa rồi trả lời với vẻ không yên lòng Nặc Kỳ Anh cười một tiếng, đúng là bây giờ cô mới biết. Nhưng cũng đã nghe thấy danh tiếng của tập đoàn Phó thị từ lâu rồi.
Tập đoàn lớn số một số hai thế giới. Đây không phải là nơi một sinh viên cao đẳng còn chưa tốt nghiệp như cô có thể bước vào được!
Đúng lúc này một chiếc xa việt dã màu đen đi tới gần.
Phó Quân Tiêu dẫm phanh lại, rồi nhìn về phía đèn đỏ cách đó không xa. Lại còn phải chờ thêm một chút.
Trong chiếc xe Santana màu bạc, đột nhiên Đường Vãn Kiều cảm thấy chán nên nói với Nặc Kỳ Anh rằng: “Kỳ Anh à, em hát cho chị dâu nghe một bài nào.”
Nặc Kỳ Anh vui vẻ đồng ý, cô nằm rạp trên cửa sổ xe rồi bắt đầu cất giọng hát.
Tiếng hát ngọt ngào nhẹ nhàng vang lên.
Cũng chính giọng hát này đã hấp dẫn sự chú ý của Phó Quân Tiêu đang ngồi trên chiếc xa việt dã màu đen kia.
Phó Quân Tiêu nhìn theo tiếng hát thì thấy Nặc Kỳ Anh đang ngồi trên ghế lái phụ của chiếc Santana màu bạc kia. Anh không khỏi giật mình.
Hoài Lan ư?
Lần anh bị thương rồi được cô cứu kia, anh ở đó tới tận gần sáng anh mới rời đi.
Trước khi đi, anh ôm cô đặt vào chính giữa giường, đó cũng là lúc đó anh thấy được gương mặt của cô một cách rõ ràng.
Mặt trái xoan có chút đáng yêu, lông mi cong dài hơi run, cánh môi như cánh hoa hồng hồng hào ướt át.
Phó Quân Tiêu nhìn môi của cô mà nhớ lại cảm giác hôn cô.
Lần đầu tiên anh hôn cô là vì dụ hoặc.
Lần thứ hai anh cưỡng hôn cô là vì nhớ nhung.
Lần thứ ba anh cưỡng hôn cô là vì cảm ơn.
Từ trước tới giờ Phó Quân Tiêu chưa từng yêu đương, anh cũng chưa từng có một người phụ nữ tới gần.
Phó Quân Tiêu dẫm phanh lại, rồi nhìn về phía đèn đỏ cách đó không xa. Lại còn phải chờ thêm một chút.
Trong chiếc xe Santana màu bạc, đột nhiên Đường Vãn Kiều cảm thấy chán nên nói với Nặc Kỳ Anh rằng: “Kỳ Anh à, em hát cho chị dâu nghe một bài nào.”
Nặc Kỳ Anh vui vẻ đồng ý, cô năm rạp trên cửa sổ xe rồi bắt đầu cất giọng hát.
Tiếng hát ngọt ngào nhẹ nhàng vang lên.
Cũng chính giọng hát này đã hấp dẫn sự chú ý của Phó Quân Tiêu đang ngồi trên chiếc xa việt dã màu đen kia.
Phó Quân Tiêu nhìn theo tiếng hát thì thấy Nặc Kỳ Anh đang ngồi trên ghế lái phụ của chiếc.
Santana màu bạc kia. Anh không khỏi giật mình.
Hoài Lan ư?
Lần anh bị thương rồi được cô cứu kia, anh ở đó tới tận gần sáng anh mới rời đi.
Trước khi đi, anh ôm cô đặt vào chính giữa giường, đó cũng là lúc đó anh thấy được gương mặt của cô một cách rõ ràng.
Mặt trái xoan có chút đáng yêu, lông mi cong dài hơi run, cánh môi như cánh hoa hồng hồng hào ướt át.
Phó Quân Tiêu nhìn môi của cô mà nhớ lại cảm giác hôn cô.
Lần đầu tiên anh hôn cô là vì dụ hoặc.
Lần thứ hai anh cưỡng hôn cô là vì nhớ nhung.
Lần thứ ba anh cưỡng hôn cô là vì cảm ơn.
Từ trước tới giờ Phó Quân Tiêu chưa từng yêu đương, anh cũng chưa từng có một người phụ nữ nào cả.
Trước kia Phó Quân Tiêu luôn cảm thấy có thể mình sẽ ở một mình cả đời và anh luôn ném mạng sống, sự an toàn của bản thân ra sau ót.
Bây giờ trong lòng anh nhiều hơn một chút lo lắng, cho nên sẽ càng trân trọng tính mạng của mình hơn.
Mà người phụ nữ này đã khiến cho Phó Quân Tiêu muốn che chở cho cô cả một đời, cưng chiều cô cả một đời.
Từ nhỏ Phó Quân Tiêu đã đi theo bố mình trải nghiệm cuộc sống trong quân đội. Năm mười sáu tuổi anh lại được học viện quân đội tuyển chọn vào học.
Năm hai mươi tuổi anh trở thành thiếu tướng trẻ nhất trong lịch sử, đồng thời cũng đã sống cuộc sống trong quân đội rất lâu rồi. Về sau, bởi vì tư duy của Phó Quân Tiêu rất nhanh nhạy nên được đưa đi trường cảnh sát nổi tiếng ở nước ngoài . Sau khi trở về thì anh lại kiêm chức thành một lính đặc chủng.
Từ lúc Phó Quân Tiêu được sinh ra cho tới nay, anh vần luôn làm việc cho tổ quốc.
Bởi thế cho nên anh chưa từng có tình cảm của riêng mình.
Chỉ riêng lần này, Phó Quân Tiêu đã rung động với cô.
Sau khi trở về, anh đã nói thẳng với ông nội rắng mình muốn cưới cô làm vợ.
Chương 20: Cười lên thật đẹp trai
Phó Quân Tiêu nghĩ tới đây thì mới nhớ tới chuyện không phải là Hoài Lan nói rằng ba giờ chiều mới tới thành phố Thuận Canh sao?
Sao đột nhiên cô ấy lại xuất hiện ở đây rồi?
“Tô Hoài Lan!”
Phó Quân Tiêu kêu lên trong vô thức.
Đúng lúc này Đường Vãn Kiều nhấn nút đóng cửa sổ, cả cửa sổ bên phía Nặc Kỳ Anh cũng bị đóng.
Xe đang bật điều hòa mà con bé ngốc này còn mở cửa sổ ra!
“Chị dâu thấy em hát như thế nào?” Nặc Kỳ Anh hát xong thì mỉm cười nhìn Đường Vãn Kiều và hỏi.
Đường Vãn Kiều rất hài lòng mà trả lời: “Rất hay! Em có thể đi làm ca sĩ tạm thời trong các câu lạc bộ giải trí rồi đó!”
Bên này Phó Quân Tiêu lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Quản gia Lưu thì mới biết được Tô Hoài Lan đang sắp xếp hành lý ở trong biệt phủ dựa núi thành phố Cung Huy. Tô Hoài Lan định là ăn cơm trưa xong rồi mới lên máy bay tới thành phố Thuận Canh. Bây giờ thì Phó Quân Tiêu mới xác định là mình nhìn nhầm người rồi.
Sau khi Nặc Kỳ Anh về tới căn nhà mà Nặc Lâm Dương thuê ở thành phố Thuận Canh thì ấn tượng đầu tiên của Nặc Kỳ Anh chính là bừa bộn.
Nhìn bề ngoài của Đường Vãn Kiều ngăn nắp gọn gàng thế không ngờ cũng không thích dọn dẹp là mấy.
“Nặc Lâm Dương! Em gái của anh tới rồi anh còn chưa chịu dậy à?”
Đường Vãn Kiều vừa la hét vừa đi vào phòng Cửa phòng ngủ bị đóng lại.
Nặc Kỳ Anh kéo va li hành phí mà nhảy cà nhắc tới ghế sô pha. Cô gạt hết những thứ bừa bãi trên ghế sô pha rồi ngồi xuống.
“Anh nhẹ thôi!” Trong phòng vang lên tiếng hờn dỗi của Đường Vấn Kiều.
“Cục cưng để anh hôn một cái nào”
“Em gái anh còn ở bên ngoài kia kìal”
“Nhưng bây giờ anh muốn em hơn…”
Câu tiếp theo thì Nặc Kỳ Anh nghe không được rõ lắm, cô không ngờ rằng hiệu quả cách âm của căn nhà này lại kém đến thế.
Căn nhà này không lớn, một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh.
Nặc Kỳ Anh nhìn trái rồi lại nhìn phải, nơi này là nhà trọ cho người độc thân. Thật ra nhìn từ ngoài vào vẫn rất là hoành tráng.
Điều càng quan trọng hơn chính là đối diện nhà trọ này là cao ốc Địa Trí nổi tiếng dưới trướng tập đoàn Phó thị.
Lúc Nặc Kỳ Anh ở trong trường học thì từng nghe bạn cùng trường hay thầy cô bên cạnh nhắc tới công ty này. Đó là một công ty ốc khá nổi tiếng ở trong nước, nhưng không chỉ làm về bất động sản mà còn có khách sạn và cửa hàng…
Đáng tiếc công ty này không nhận sinh viên thực tập.
“Ken két!”
Đột nhiên cửa phòng được mở ra.
Nặc Kỳ Anh quay đầu nhìn lại thì thấy Nặc Lâm Dương thò cái đầu ra rồi nói với vẻ bối rối: “Kỳ Anh, em xuống dưới mua cho anh một hộp bao cao su đi!”
“Em ư?” Nặc Kỳ Anh có chút ngẩn người.
Nặc Lâm Dương gật đầu như gà con mổ thóc rồi sau đó ra hiệu nói: “Em gái ngoan của anh ơi, xin em đấy!”
“Ở đâu bán?” Nặc Kỳ Anh hỏi với vẻ xấu hổ.
Nặc Lâm Dương nhếch miệng cười rồi nói: “Ở ngay dưới nhà trọ của chúng ta thôi. Ngoài cửa chính, bên cạnh máy bán đồ ăn vặt tự động chính là máy bán bao cao su tự động.
“Anh cũng thật Nặc Kỳ Anh chỉ có thể đứng dậy rồi đi cà nhắc tới cửa.
Nặc Lâm Dương nói xong thì đóng cửa phòng lại, anh ta hoàn toàn không chú ý tới việc chân em gái mình đi đứng không tiện.
Một bên khác, sau khi Phó Quân Bác làm xong mọi chuyện cần làm thì mới nhớ ra là tối qua mình chưa đi tắm thì đã ngủ rồi. Bây giờ anh ta cảm thấy rất khó chịu nên quyết định về nhà trọ tắm trước, buổi chiều anh ta còn phải đi đón chị dâu Tô Hoài Lan.
Phó Quân Bác rời khỏi công ty, lúc anh ta trở về phòng trò thì thấy một cô gái rất quen thuộc đang đi cà nhắc ra khỏi cổng chính nhà trọ.
Cô đi tới trước máy bán hàn tự động nhưng nhìn từ trên xuống dưới mấy lần cũng không thấy chỗ nhét tiền ở đâu cả.
Nặc Kỳ Anh vô cùng ủ rũ.
Từ trước tới giờ cô chưa từng sử dụng máy bán hàng tự động lần nào nên bây giờ cô phải nghiên cứu một chút.
Phó Quân Bác thấy thế thì vội vàng đi tới.
“Chân của cô đã đỡ chưa?”
Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng khiến cho Nặc Kỳ Anh giật nảy mình.
€ô quay đầu lại nhìn thì phát hiện đó là anh chàng đẹp trai tốt bụng sáng nay.
“Chân tôi không sao rồi!” Nặc Kỳ Anh nở một nụ cười ồi trả lời.
Phó Quân Bác cúi đầu nhìn chân của cô trong vô thức, anh ta luôn cảm thấy lúc cô mới đi tới thì không giống như là cố ý giả vờ.
“Thật là trùng hợp, thế mà lại gặp anh ở đây.”
Nặc Kỳ Anh nói tiếp.
Phó Quân Bác vừa định nói nhà trọ này là bất động sản đứng tên anh thì đột nhiên lại ngừng mà chỉ hỏi cô rằng: “Cô muốn mua gì à, có cần tôi giúp đỡ không.”
“Tôi muốn mua bao cao su nhưng không biết nên…” Nặc Kỳ Anh chẳng để ý gì nhưng nói tới đây thì cô cũng nhận ra rằng hình như mình nói sai nên mới vội vàng bổ sung: “Tôi mua cho anh trai và chị dâu”
“Vậy anh trai và chị dâu của cô cần dùng hãng nào?” Phó Quân Bác hỏi rất bình tĩnh.
Bây giờ Nặc Kỳ Anh chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chui vào mà thôi.
“Sao không trả lời?” Phó Quân Bác hỏi tiếp.
Lúc này mặt của Nặc Kỳ Anh đã đỏ rực lên.
“Anh cảm thấy hãng nào tốt thì cứ mua loại đó đi” Nặc Kỳ Anh thật sự không biết nên trả lời như thế nào mới phải. Cô chỉ đành để quyên lựa chọn lại cho anh chàng đẹp trai này mà thôi.
Ai mà biết Phó Quân Bác cũng trả lời một cách bất đắc dĩ: “Tôi chưa dùng bao giờ nên không biết loại nào tốt.”
..” Nặc Kỳ Anh lại cảm thêm hoảng hốt.
Đúng lúc này đột nhiên điện thoại của cô vang lên khiến cho cô không thể không nghe điện thoại trước.
Điện thoại vừa được kết nối thì Nặc Lâm Dương đã rống lên: “Em gái à, em làm c: hả? Mua cái bao cao su cũng lâu đến thế, em có biết là chị dâu của em chờ lâu lắm rồi không?”
“Hư đốn, anh đừng có mà nói em” Trong điện thoại vang lên tiếng hờn dỗi của Đường Vãn Kiều.
Nặc Kỳ Anh hỏi anh trai mình với vẻ kinh ngạc: “Anh muốn mua hãng nào thế ạ?”
“Durex, loại siêu mỏng có gân ấy! Phải mua mùi dâu tây đất nhé.” Nặc Lâm Dương trả lời.
Lúc Nặc Kỳ Anh gọi điện thoại thì giọng của Nặc Lâm Dương rất lớn, lớn đến nỗi Phó Quân Bác đứng bên cạnh còn có thể nghe được là anh ta muốn mua loại nào hãng nào, yêu cầu ra sao.
“Vâng”
Nặc Kỳ Anh trả lời rồi cúp điện thoại, ngay lúc cô đang định tìm xem đó là loại nào thì Phó Quân Bác đã mua giúp cô rồi.
“Ting… xin hãy lấy đồ của bạn”
Máy bán hàng tự động phát ra một tiếng người máy vô cùng dễ thương.
Nặc Kỳ Anh cúi đầu nhìn một chút sau đó cúi người lấy hộp bao cao su từ chỗ lấy đồ.
“Cảm ơn anh, để tôi trả tiền cho anh”
“Không cần đâu” Phó Quân Bác cười một tiếng rồi sau đó quay người đi về phía cửa chính.
Nặc Kỳ Anh cũng khập khiểng đi theo sau.
Lúc Phó Quân Bác đi vào thang máy thì anh ta mới phát hiện là Nặc Kỳ Anh còn chưa đi vào, thế là anh ta đi ra nhìn xem một chút.
Thì thấy Nặc Kỳ Anh đang đi cà nhắc cà nhắc bằng một chân với vẻ mặt vô cùng đau khổ.
“Sáng nay Bích Nhiên không dẫn cô đi khám à?” Đột nhiên Phó Quân Bác hỏi.
Nặc Kỳ Anh ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt vô cùng nghiêm của của anh ta.
Chương 21: Có duyên gặp lại
“Tôi… sau đó anh tôi tới đón nên tôi không để cô ấy chở đi nữa.” Nặc Kỳ Anh cười một tiếng với vẻ ngây ngốc. Sáng nay cô đã hành cô gái qua quá sức cho nên vẫn nên chừa chút đức cho bản thân thì hơn.
Lý do thoái thoác của hai cô gái đều không giống nhau. Phó Quân Bác nở một nụ cười không rõ ý nghĩa.
Nặc Kỳ Anh nhìn chằm chăm vào anh ta với vẻ kinh ngạc, không thể phủ nhận rằng người đàn ông này cười lên rất đẹp trai.
Nhưng vì sao anh ta lại cười chứ? Chẳng lẽ cô nói sai cái gì rồi à?
Phó Quân Bác đã hiểu được đại khái là xảy ra chuyện gì thế là đi qua rồi giật lấy hộp bao cao su trong tay Nặc Kỳ Anh.
“Anh cô ở phòng số bao nhiêu?”
Không chờ cho Nặc Kỳ Anh kịp phản ứng lại thì Phó Quân Bác đã hỏi.
Nặc Kỳ Anh nghĩ một lúc rồi trả lời: “Hình như: là số năm linh hai.”
“Hạ Khanh, cô tới đây một lát.”
Anh ta gọi nhân viên tiếp tân một tiếng.
Nhân viên tiếp tân đó thấy Phó Quân Bác như thấy được hoàng đế vậy, vội vàng đi tới rồi hỏi một cách cung kính: “Vâng thưa giám đốc Phó, anh có gì sao bảo ạ?”
“Cô đưa hộp bao cao su này lên phòng năm linh hai” Phó Quân Bác không đợi nhân viên tiếp tân nói hết câu thì anh ta đã đưa hộp bao cao su trong tay cho cô ấy.
Hạ Khanh rất kinh ngạc, sau đó cô ấy cầm lấy hộp bao cao su rồi quay người đi thẳng vào thang máy.
Ngay lúc Nặc Kỳ Anh không hiểu vì sao Phó Quân Bác lại làm thế thì cô đã bị anh ta ôm ngang.
lên.
“Tôi dẫn cô đi gặp bác sĩ” Anh ta nói tiếp.
Nặc Kỳ Anh giật mình, cô nhìn gương mặt đẹp trai của Phó Quân Bác mà không hiểu sao tim lại đập thình thịch.
Cái cảm giác này… kỳ diệu quát Sau khi đến bệnh viện thì chụp X quang trước, bác sĩ xem những tấm phim đó rồi kết luận: “Không bị tổn thương tới xương cốt mà chỉ là dây chẳng ở mắt cá chân bị kéo thương mà thôi”
“Có phải là còn đau nhức thêm mấy ngày không ạ?” Nặc Kỳ Anh hỏi thăm, thật ra cô rất sợ đau.
Bác sĩ gật đầu rồi kê đơn thuốc cho cô.
Lúc Phó Quân Bác dìu Nặc Kỳ Anh ra khỏi bệnh viện thì cô móc ví tiền từ trong túi ra rồi đưa cho anh ta sáu triệu mà bố Nặc đã đưa cho cô trước lúc cô đi.
“Từ tiền vé xe cho tới tiền thuốc men bây giờ.
Tôi biết có thể chỉ từng này là không đủ nhưng tôi chỉ có thể trả cho anh chừng đó mà thôi. Bởi vì mấy trăm ngàn còn lại kia tôi phải để lại làm tiền ăn” Nặc Kỳ Anh nói một cách ngượng ngùng nhưng vô cùng chân thành.
Trong mắt Phó Quân Bác cô có một sự thành thật đáng ngưỡng mộ.
Cô gái này không giống như những người phụ nữ trang điểm đậm xong già mồm làm vẻ bên cạnh anh. Ai ai cũng tính kế lẫn nhau, phải làm sao mới có thể lên chức, hoặc là làm thế nào để đạt được thứ mình muốn. Cô gái này không dối trá như thế. Nói một cách khác, có thể là do cô ấy chưa có nhiều kinh nghiệm sống.
Còn giọng nói của cô bé này rất hay, du dương không hề có chút tạp chất gì.
Phó Quân Bác nghĩ tới đây thì hỏi lại: “Cô cho rằng tôi dòm ngó tiền của cô à?”
“Tôi biết là anh không thiếu tiền, nhưng mà…
tôi chỉ là không muốn mắc nợ anh mà thôi. Bởi vì thiếu nợ luôn luôn phải trả” Nặc Kỳ Anh nói. Cô vẫn luôn sống theo nguyên tắc của mình.
Phó Quân Bác cười một tiếng, anh ta đành phải nhận lấy số tiền trong tay Nặc Kỳ Anh: “Tôi tôn trọng cách nghĩ của cô.”
Anh ta nói xong thì lại móc ví rồi lấy chín triệu ra đưa cho Nặc Kỳ Anh.
Nặc Kỳ Anh nhìn chằm chằm Phó Quân Bác với vẻ sững sờ, trên gương mặt trắng nõn lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
“Có lẽ đây là lần đầu tiên cô tới thành phố Thuận Canh này nhỉ! Nhìn cô cũng không giống như là đến thăm họ hàng nên tôi đoán cô tới đây để làm thêm. Nếu như anh trai cô đã có bạn gái thì cô ở chung với anh ấy cũng không hợp lý cho.
lắm. Số tiền này xem như là tôi cho cô mượn.”
Phó Quân Bác nói một cách rất từ tốn.
Nhà trọ kia là của anh, nên anh biết từ tầng chín trở xuống đều là một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một nhà vệ sinh.
Cô bé này còn có anh trai, mà anh trai của cô ấy còn có bạn gái. Rõ ràng là nếu như cô ấy ở chung phòng với anh trai thì chỉ có thể ngủ phòng khách mà thôi.
Phó Quân Bác nghĩ rằng mình phân tích không sai Đúng thế, anh ta quá hiểu được cách phân tích một người, dù chỉ là một biểu cảm nhỏ thôi cũng không tránh khỏi mắt anh ta được.
Nặc Kỳ Anh không ngờ rằng người đàn ông trước mặt lại có thể nhìn thấu cô một cách võ vàng như thế. Cô lấy ví tiền ra rồi rút chứng minh nhân dân ra đưa cho Phó Quân Bác trong vô thức.
“Đây là chứng minh nhân dân của tôi, nếu như anh thật sự bằng lòng cho tôi mượn tiền thì hãy cho tôi mượn ba mươi triệu. Tôi sẽ ghi giấy nợ cho anh, anh cũng có thể tính tiền lãi. Sau này tôi đi làm thêm kiếm được tiền thì tôi chắc chắn sẽ trả cho anh” Nặc Kỳ Anh nói một cách rất chắc.
chắn Phó Quân Bác nghe thế thì rất tò mò: “Cô cần ba mươi triệu để làm gì?”
“Nộp học phí, còn có đúng là tôi cần tìm một phòng trọ khác để thuê. Ở chung với anh trai chị dâu đúng là rất xấu hổ.” Nặc Kỳ Anh nở một nụ cười đắng chát.
“Cô còn chưa tốt nghiệp à?” Phó Quân Bác lại hỏi.
Nặc Kỳ Anh thành thật trả lời: năm hai”
“Cô học chuyên ngành nào thế?” Phó Quân Bác lại hỏi tiếp.
Nặc Kỳ Anh ngượng ngùng mà đưa tay gãi đầu: “Thiết kế nội thất.” Đột nhiên Phó Quân Bác lại cười một tiếng.
Nặc Kỳ Anh nhìn nụ cười của anh ta, cô nghe anh ta hỏi nhiều như thế là biết chắc rằng anh ta sẽ cho mình mượn. Thế là cô chủ động rút giấy và bút trong túi xách ra viết một tờ giấy nợ, sau đó.
đưa nó và chứng minh nhân dân của mình cho.
Phó Quân Bác.
Anh ta cười cười rồi nói: “Cô viết giấy nợ xong hết rồi không sợ tôi không cho cô vay à?”
“Anh sẽ cho tôi mượn” Nặc Kỳ Anh trả lời một cách chắc chắn.
Phó Quân Bác gật gật đầu, anh ta chỉ cầm lấy giấy nợ trong tay cô chứ không lấy đi chứng minh nhân dân của cô.
“Nặc Kỳ Anh?” Phó Quân Bác nhẹ nhàng đọc.
lên tên của cô.
“Vâng”
“Có phải là anh trai cô tên là Nặc Lâm Dương.
không?” Phó Quân Bác lại hỏi.
Nặc Kỳ Anh nghe thế thì rất kinh ngạc: “Anh quen anh trai tôi à?”
Anh ta cười cười rồi nói: “Không biết, chỉ là có.
thể đoán được rất dễ. Lâm Dương Kỳ Anh, nó là một câu tục ngữ bày tỏ tình cảm của người dân tộc. Chắn chắn là bố mẹ cô rất yêu thương nhau.”
“Đúng… đúng thế” Đúng là tình cảm của bố mẹ cô rất tốt, bố luôn rất nghe lời mẹ.
Nặc Kỳ Anh nhớ lại người mẹ của mình mà không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Nhà trọ mà anh cô đang ở không tồi, cô có thể đi tới hỏi tiếp tân xem còn phòng trống nào.
cho thuê không. Mặc khác nếu như cô muốn đi tìm việc làm thì có thể thử tới Địa Trí một chút, ở đó cũng tuyển sinh viên thực tập thiết kế nội thất” Phó Quân Bác nói.
Địa Trí của tập đoàn Phó thị cũng truyển sinh viên thực tập ư? Thật không vậy?
Nặc Kỳ Anh nhìn về phía Phó Quân Bác với vẻ khó tin.
Thì thấy anh ta cười với cô một tiếng.
Nặc Kỳ Anh không biết rằng Phó Quân Bác là giám đốc của Địa Trí, có tuyển sinh viên thực tập hay không cũng chỉ cần một câu nói của anh ta mà thôi!
Mặc dù Nặc Kỳ Anh cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng là Địa Trí không tuyển sinh viên thực tập nhưng cô vẫn nói cảm ơn với Phó Quân Bác: “Thật sự rất cảm ơn anh”
Chương 22: Cô trở thành Nhiếp Tiểu Thiến
“Trên người tôi không có mang theo nhiều tiền mặt đến thế. Cô nói cho tôi biết số tài khoản rồi tôi về sẽ gửi vào tài khoản cho cô sau” Phó Quân Bác nói tiếp.
Nặc Kỳ Anh vôi vàng gật đầu rồi viết số tài khoản ngân hàng của mình lên một tờ giấy ghi chú, sau đó xé ra đưa cho Phó Quân Bác.
Cô gặp phải quý nhân giúp đỡ rồi!
Cho tới khi Phó Quân Bác đưa Nặc Kỳ Anh về tới nhà trọ của Nặc Lâm Dương thì cô mới nhớ ra là mình chưa hỏi tên của anh ta.
Sau khi Phó Quân Bác đi rồi thì cô mới nhớ tới chuyện này. Nếu có duyên gặp lại anh ta thì cô chắc chắn sẽ hỏi tên của anh ta.
Cô nhớ rằng anh chàng vừa đẹp trai vừa tốt bụng kia nhắc nhở cô rẵng Địa Trí có tuyển sinh viên thực tập về mảng thiết kế nội thất. Nặc Kỳ Anh nghĩ đây thì quyết định thử một lần, cô lấy điện thoại ra tìm kiếm địa chỉ hòm thư của Địa Trí, rồi sau đó gửi hồ sơ lý lịch của mình cho Địa Trí.
Lúc này Nặc Lâm Dương và Đường Vãn Kiều đã mặc quần áo xong xuôi, hai người đang đi ra khỏi phòng ngủ nhưng vẫn dính lấy nhau như sam.
“Kỳ Anh à! Anh và chị dâu em phải đi ra ngoài làm việc, trưa nay sẽ không về ăn cơm đâu, em tự xử lý cơm trưa đi nhé.” Nặc Lâm Dương nói.
Đường Vấn Kiều nói chêm vào: “Em cũng đừng khách sáo, cứ xem nơi này như nhà của mình vậy!”
Hai người nói xong rồi sánh vai đi ra khỏi nhà.
Hơn nữa bây giờ đã sắp mười hai giờ rồi, hai người mới đi làm có thích hợp không vậy?
Nặc Kỳ Anh tỏ vẻ không hiểu, cô chỉ biết là Nặc Lâm Dương làm biên tập cho một trang web giới thiệu kết hôn, còn Đường Vãn Kiều thì cô không biết nhưng có lẽ tiền lương của cô ấy cũng không thấp!
Phó Quân Bác móc ra tấm giấy nợ mà Nặc Kỳ Anh đưa cho mình rồi nhìn một chút, sau đó anh ta xé nát nó ra và ném vào thùng rác.
Bây giờ anh ta chỉ muốn làm một việc suy nhất mà thôi, đó chính là tắm rửa ngay lập tức.
Nếu không tắm thì Phó Quân Bác cảm thấy như mình sắp mắc phải bệnh mề đay rồi.
Mà Nặc Kỳ Anh quan sát ngôi nhà của Nặc Lâm Dương thì cũng nổi da gà đầy người, sao có thể bừa bộn đến thế cơ chứ?
Trong phòng khách ném đầy tạp chí và báo giấy. Trên bàn phòng khách chất đầu lon nước ngọt, hộp mì tôm, vỏ đồ ăn vặt nhiều không kể xiết. Tỉ vi treo trên tường bị phủ một lớp bụi dây cui.
Thật sự là dơ dáy không chịu nỗi. Nặc Kỳ Anh đành phải bỏ mặc vết thương của mình mà quét dọn vệ sinh.
Cô đang làm thì nhận được một tin nhản từ ngân hàng. Đúng là cô đã được anh chàng vừa đẹp trai vừa tốt bụng kia chuyển cho ba mươi triệu đồng.
Bên này, Phó Quân Bác tắm rửa xong thì để trợ lý Triệu Nghiên của mình chuyển khoản cho.
Nặc Kỳ Anh. Anh ăn cơm trưa xong thì năm ở nhà đánh một giấc.
Phó Quân Bác ngủ trưa dậy thì thấy thời gian cũng gần đúng thế là cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Ba giờ chiều, anh ta có mặt ở sân bay thành phố Thuận Canh.
Liên tục có hành khách đi ra khỏi sân bay.
Phó Quân Bác lấy điện thoại ra rồi gọi cho Tô Hoài Lan.
Cú điện thoại đầu tiên thì không ai bắt máy, sau khi Phó Quân Bác gọi liên tiếp mấy cuộc thì cuối cùng Tô Hoài Lan cũng đã bắt máy: “A lô!
Cậu là Quân Bác à?”
Sau khi điện thoại được kết nối, Phó Quân Bác còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì trong điện thoại đã vang lên tiếng ỏn à ỏn ẻn của Tô.
Hoài Lan.
Phó Quân Bác nghe thấy giọng nói này thì không kiềm chế được mà nổi cả da gà lên: “Đúng.
rồi chị dâu”
Xem ra anh hai Phó Quân Tiêu đã nói số điện thoại của mình cho Tô Hoài Lan rồi.
“Có phải là cậu mặc một bộ áo sơ mi trắng và quần tây màu bạc đúng không?” Tô Hoài Lan lại hỏi.
Phó Quân Bác chỉ biết trả l Vâng”
Chẳng lẽ cô ta nhìn thấy mình rồi à?
Ngay lúc Phó Quân Bác còn đang nghỉ ngờ thì có một người phụ nữ đứng trong đám hành khách đi ra giơ điện thoại rồi vẫy tay với anh ta.
Phó Quân Bác nhìn kỹ lại thì thấy cô gái này trang điểm rất đậm, dáng người cao gầy, cô ta mặc một bộ váy liền áo màu tím, trông rất sang trọng.
Phó Quân Bác đi về phía Tô Hoài Lan rồi chủ động nhận lấy va li hành lý trong tay của cô ta.
Mà Tô Hoài Lan thì lại nhìn chằm chằm vào.
Phó Quân Bác với vẻ mê trai sau đó đánh giá anh từ dưới lên trên rồi nói với vẻ hài lòng: “Cậu rất đẹp trai đấy!”
Em trai cũng đã đẹp như thế này rồi thì chắc chắn anh trai cũng sẽ không kém.
Vừa nãy Tô Hoài Lan chỉ cần nhìn thoáng qua là đã chú ý tới Phó Quân Bác.
Cô ta kìm lòng không đặng đưa tay vòng qua khủyu tay của Phó Quân Bác mà chẳng thèm e dè một chút nào cả.
Phó Quân Bác vội vàng tránh khỏi bàn tay của Tô Hoài Lan rồi duy trì một khoảng cách nhất định với cô ta. Anh nói: “Chị dâu đi bên này”
Tô Hoài Lan bĩu môi, cô ta cảm thấy có chút không vui.
Mình còn chưa phải chị dâu chính thức của cậu ta, có cần phải giữ khoảng cách đến mức đó không hả?
mà Phó Quân Bác thì lại rất buồn bực, sao anh hai Phó Quân Tiêu lại thích một cô gái dung tục như thế này nhỉ?
Buổi chiều, lúc Đường Vấn Kiều tan làm trở về thì thấy ngôi nhà vốn bừa bộn dơ dáy nay lại sáng sủa và sạch sẽ thì đang định hét lên một cách vô cùng kích động. Nhưng may sao cô ấy chú ý tới Nặc Kỳ Anh đang thiếp đi trên ghế sô pha, trong.
tay con bé vẫn cầm lấy khăn lau thì đã cố kiềm lại được.
Đứa nhỏ này đúng thật là làm người khác thương yêu mà!
Đường Vãn Kiều không khỏi cảm khái.
“Kỳ Anh dậy đi nào! Mau đi tắm rửa đi, tối nay chị dâu mời em đi ăn” Đường Vãn Kiều thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên đi tới rồi gọi Nặc Kỳ Anh dậy.
Nặc Kỳ Anh mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy có mỗi Đường Vấn Kiều nên hỏi trong vô thức: “Anh của em đâu ạ?”
“Tối nay anh ấy phải làm ca đêm nên tối muộn mới trở về. Em mau đi tắm rửa rồi đổi một bộ đồ thật đẹp đi, lát nữa chị dâu sẽ dẫn em đi khám phá thế giới này!” Đường Vấn Kiều nói mà mặt mày hớn hở.
Nặc Kỳ Anh vẫn còn năm trong trạng thái mơ hồ, cô cầm lấy quần áo rồi đi cà nhắc vào phòng tắm.
Khi cô đi ra thì Đường Vãn Kiều thấy bộ quần áo này của cô mà không khỏi lắc đầu.
Cô ấy tự tay mở va li của Nặc Kỳ Anh ra rồi nhìn một chút, sau đó chép miệng nói với vẻ mặt chê bai: “Quần áo kiểu gì thế này hả em gái?”
“Có cái gì không đúng ạ?” Nặc Kỳ Anh hỏi lại một cách đường hoàng Đường Vãn Kiều tiện tay đóng va li lại sau đó lôi Nặc Kỳ Anh vào phòng ngủ của mình.
Cô ấy mở tủ quần áo ra rồi dùng tay lướt qua mỗi một bộ đồ treo trong đó. Cuối cùng dừng lại ở một bộ váy trắng tinh.
“Mau thay đi!” Đường Vấn Kiều lấy bộ váy.
trắng đó ra rồi đưa cho Nặc Kỳ Anh.
Cô cầm váy rồi ướm thử lên người mình mà nói: “Tại sao phải ăn mặc nghiêm trang thế ạ?”
“Tối nay chị dâu sẽ giới thiệu cho em cái nghề ca sĩ tạm thời ở câu lạc bộ giải trí. Nếu tối nay em hát hay thì chắc chắn sẽ được không ít tiền đấy”
Đường Vãn Kiều nhếch miệng cười một tiếng.
Nặc Kỳ Anh nghe thế thì hớn ha hớn hở đi thay đồ.
Khi Nặc Kỳ Anh thay xong rồi xuất hiện ở trước mặt Đường Vãn Kiều một lần nữa thì khiến cho đôi mắt của cô ấy sáng bừng cả lên.
“Đẹp quá đấy!” Đường Vãn Kiều nói với vẻ ca ngợi.
Nặc Kỳ Anh cúi đầu nhìn bộ váy mà mình đang mặc rồi nở một nụ cười ngại ngùng.
“Đúng rồi, em phải nghĩ cho mình một cái nghệ danh.” Đường Vấn Kiều nói tiếp.
Nặc Kỳ Anh không hiểu nên hỏi: “Tại sao phải dùng nghệ danh ạ?”
“ở mấy chỗ như thế thì sao lại dùng tên thật được chứ?”
“Vậy nghệ danh của chị dâu là gì?”
“Nhiếp Tiểu Thiến!”
“Có phải của anh em là Ninh Thái Thần không?” Nặc Kỳ Anh hỏi mà cười khúc khích.