Tặng đồng hồ? Tặng quần áo? Tặng giày?
Tất cả đều bình thường quá.
Nhiên Mộc Miên tìm trên mạng một vòng cũng không tìm được đáp án nào có thành ý cả.
Đúng lúc này cô vô tình ngước mắt lên thì nhìn thấy Lang Khiếu Nhật cũng đang ngồi trên ghế đá ở khu vực nghỉ ngơi cùng cô, ngồi cách cô chưa đến ba mét, đột nhiên nảy ra một chủ ý.
Cô vui vẻ mỉm cười đứng dậy đi về phía Lang Khiếu Nhật.
Lang Khiếu Nhật nhìn thấy cô đang đi về phía mình, vẫn rất bình tĩnh ngồi nguyên ở vị trí của mình, trên mặt chỉ hơi lộ ra một chút biểu cảm kinh ngạc.
“Anh thích món quà sinh nhật như thế nào vậy?” Nhiên Mộc Miên ngồi xuống bên cạnh mỉm cười hỏi.
Lang Khiếu Nhật bị cô hỏi như thế, khó hiểu, lúng túng trả lời: “Trước giờ tôi chưa tổ chức sinh nhật bao giờ cả.”
Lời này của Anh khiến Nhiên Mộc Miên cực kỳ kinh ngạc.
“Tôi không biết bố mẹ tôi là ai cả, nên cũng không biết sinh nhật của mình vào hôm nào, cũng chưa từng trải qua sinh nhật” Lang Khiếu Nhật nói bổ sung.
Nhiên Mộc Miên ngẩn ra chớp mắt, nửa phút sau cô đột nhiên toe toét cười, giơ tay nằm lấy cổ tay của Lang Khiếu Nhật, kéo nh ta đứng dậy từ trên ghế đá.
Lang Khiếu Nhật hơi khó hiểu đi theo phía sau Nhiên Mộc Miên, bị cô kéo đi giống như một con thú cưng đi về phía trước.
Nhiên Mộc Miên năm lấy cổ tay Lang Khiếu Nhật kéo anh ta và một tiệm bánh sinh nhật.
Ở bên trong tủ kính đựng bánh sinh nhật bày từng hàng bánh sinh nhật, mỗi cái một kiểu lại còn rất đẹp mắt, cái nào nhìn trông cũng có vẻ rất ngon.
“Anh thích cái nào?” Nhiên Mộc Miên hỏi.
Lang Khiếu Nhật ngẩn ra nhìn Nhiên Mộc Miên không nói một câu gì.
Nhiên Mộc Miên chu mỏ nhìn một lượt bánh sinh nhật trong tủ, tìm kiếm chiếc bánh sinh nhật socola hoa quả mình thích ăn nhất.
Lúc thanh toán Nhiên Mộc Miên nhìn Lang Khiếu Nhật hỏi: “Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Lang Khiếu Nhật khẽ lắc đầu.
Nhiên Mộc Miên đánh giá trên dưới Lang Khiếu Nhật một lượt, nói với nhân viên thu ngân: “Cảm cho anh ấy nến mười tám tuổi đi ạ”
“Được” Nhân viên thu ngân mỉm cười gật đầu, gói bánh sinh nhật xong, hai tay đưa đồ cho Nhiên Mộc Miên.
Mua xong bánh sinh nhật, Nhiên Mộc Miên lại kéo Lang Khiếu Nhật rời khỏi khu mua săm, đến một công viên ở gần đó tìm một chỗ có thảm cỏ ngồi xuống.
Cô thay Lang Khiếu Nhật mở bánh sinh nhật ra, bắt đầu cảm nến lên.
Bật lửa là do cô tìm chú chăm sóc cỏ ở đó mượn về.
Nhiên Mộc Miên thắp nến xong, trả bật lửa lại rồi mới ngồi xuống, nhìn Lang Khiếu Nhật, hỏi: “Biết hát bài chúc mừng sinh nhật không?”
Lang Khiếu Nhật vẫn ngẩn ra như cũ, lúng túng lắc đầu.
Nhiên Mộc Miên bất đắc dĩ chép miệng, cô lại mỉm cười, vừa võ tay vừa hát: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Lúc này Lang Khiếu Nhật nhìn Nhiên Mộc.
Miên không rời mắt, trên mặt tuy rằng vẫn không có biểu cảm gì như cũ nhưng trong lòng lại có một chút biến hóa khác thường “Lang Khiếu Nhật, chúc mừng sinh nhật mười tám của anh!” Nhiên Mộc Miên mỉm cười, giục giã: “Mau ước đi!”
“Ước là làm gì?” Lang Khiếu Nhật hỏi Nhiên Mộc Miên ngẩn ra một lúc, lại mỉm cười nói: “Thế anh muốn quà gì không?
“Quà?” Lang Khiếu Nhật vẫn mờ mịt.
Nụ cười trên mặt Nhiên Mộc Miên lúc này.
chầm chầm cứng lại: “Đừng nói là đến cả quà anh cũng không biết là gì nhé?”
“Biết. Nhưng trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến” Lang Khiếu Nhật chậm chạp trả lời.
Nhiên Mộc Miên mỉm cười: “Thế bây giờ anh nghĩ đi! Nghĩ một cái, tôi sẽ giúp anh thực hiện”
“Vậy tôi muốn cô..” Lang Khiếu Nhật buột miệng, Sắc mặt của Nhiên Mộc Miên đột nhiên trằng bệch.
Lang Khiếu Nhật ngừng một chút, sau đó nói tiếp: “Tôi muốn cô mua cho tôi một chiếc vòng .Joker”
“Vòng cổ?” Nhiên Mộc Miên kinh ngạc.
Lang Khiếu Nhật bổ sung: “Cái đó giống như kiểu vòng mà mấy chú chó hay đeo vậy”
Nhiên Mộc Miên bật cười, trêu chọc nói: “Anh thật sự coi mình là chó à?”
Nói xong câu này cô nhìn thấy gương mặt của Lang Khiếu Nhật đột nhiên như trầm xuống Sau đó hai người cũng không nói gì nữa, Nhiên Mộc Miên phá vỡ bế tắc nói: “Thế anh nói nguyện vọng thứ hai đi”
“Không có nữa rồi. Tôi chỉ có mỗi cái này thôi” Lang Khiếu Nhật lạnh nhạt nói.
Nhiên Mộc Miên bất đắc dĩ mỉm cười: “Thế anh thổi nến đi!”
“Được!” Lang Khiếu Nhật gật đầu, một hơi thổi tắt hết tất cả nến trên bánh.
Hai người cùng nhau ăn bánh sinh nhật xong, Nhiên Mộc Miên thực hiện nguyện vọng của Lang Khiếu Nhật đưa anh ta đi đến cửa hàng trang sức.
Vừa mới vào tiệm trang sức, nhân viên phục vụ đã cho rãng hai người bọn họ là một đôi tình nhân nên đưa họ đến khu vực bán trang sức tình nhân.
Lang Khiếu Nhật đối với vòng cổ không có yêu cầu đặc biệt gì cả, những chiếc vòng cổ muôn màu rực rỡ trước mặt càng khiến anh ta không biết làm sao để chọn.
Nhiên Mộc Miên thì đi thắng đến khu vực trang sức vàng, quét mắt một vòng xem ở đây.
chọn ra một chiếc vòng cổ màu đen khoan đá đắt nhất, bảo phục vụ đem đến quầy tính tiền, lúc này nhân viên vừa đón bọn họ lúc nãy mới lập tức đưa nước lên mời hai người Nhiên Mộc Miên vừa mới quẹt thẻ xong nhân viên phục vụ lại mời cô làm thẻ hội viên.
Nhưng Nhiên Mộc Miên không để ý đến nhân viên phục vụ mà đưa hộp quà trong tay cho Lang Khiếu Nhật.
“Nguyện vọng quà sinh nhật của anh được rồi!” Nhiên Mộc Miên khẽ mỉm cười.
Lang Khiếu Nhật nhận lấy hộp quà, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như cũ Chỉ là anh ta lại cực kì thán định mở hộp quà ra, sau đó đứng ở trước gương đeo chiếc vòng vừa mua kia lên trên cổ mình.
Chiếc vòng cổ màu đẽo đá đeo trên cổ anh ta rất thích hợp.
Dựa trên trực giác của Nhiên Mộc Miên, cô cảm thấy Lang Khiếu Nhật có mái tóc màu xám nhạt kia là trời sinh, kèm theo chiếc vòng này đúng thật là giống với hoàng tử của tộc yêu sói bước ra từ trong truyện tranh.