“Cậu, con không ngốc, tôi chỉ tin rằng mình sẽ không nhìn lâm người mà thôi” Lãnh Diệc Phàm nhìn về phía Nhiên Hoàng Minh, khóe môi cong lên nhưng không nhận ra.
Nhiên Hoàng Minh vừa thu dọn đồ đạc, vừa liếc nụ cười trên mặt Lãnh Diệc Phàm, thấy anh tràn đầy tự tin, cười nói: “Nếu tâm ý con đã quyết vậy thì cậu cũng không ngăn cản. Tự biết bảo vệ bản thân mình là được. Lần này con bị thương, các cậu đều cố ý gạt mẹ của con. Nếu không thì em ấy lại đau lòng vì con rồi”
Nhắc tới mẹ, Lãnh Diệc Phàm chợt nhớ tới cái gì, đứng dậy đi đến phòng ngủ chính, cầm một cái túi quà nhỏ đi ra, đưa cho Nhiên Hoàng Minh: “Đây là quà con tặng mẹ, làm phiền cậu giúp con đưa cho mẹ”
“Khó có được nha! Tới đây công tác mà còn đặc biệt chọn quà cho mẹ con” Nhiên Hoàng Minh cầm lấy túi quà nhỏ từ trong tay Lãnh Diệc Phàm, tò mò lấy ra, mở cái hộp nhỏ bên trong ra, cố ý nhìn: “Cài tóc và cây trâm cài áo này cũng được đấy”
“Cài tóc là Tân Sơ Hạ chọn đấy, trâm cài áo là con tự làm. Hai món quà này tặng cho mẹ, hy vọng mẹ sẽ thích.” Lãnh Diệc Phàm giải thích nói.
Nhiên Hoàng Minh lập tức nhướng mày, nhìn Lãnh Diệc Phàm, sâu xa hỏi: “Con đây là có dụng ý khác đúng không! Cố ý muốn cậu mang theo quà trở về, giúp con nói tốt giúp Tân Sơ Hạ trước mặt mẹ con?”
“Cậu muốn nói sao cũng được, đâu có ảnh hưởng đến con” Lãnh Diệc Phàm bình tĩnh nói.
Nhiên Hoàng Minh lại lần nữa thở dài: “Có lẽ bây giờ con đuổi theo thì vẫn còn kịp.”
“Đuổi theo gì cơ?” Lãnh Diệc Phàm hỏi.
“Đi cứu cô gái của con” Nhiên Hoàng Minh nặng nề hồi đáp.
Lập tức, vẻ mặt Lãnh Diệc Phàm nghiêm lại, trong nháy mắt nụ cười tuấn tú trên mặt đã không còn: “Cậu nói câu này là có ý gì?”
“Chuyện con bị thương, sau khi tay mắt của cụ nội bẩm báo, cụ tổ của con đã rất tức giận. Cụ nội của con yêu thương con, cụ cho rằng Tân Sơ Hạ hại con bị thương nặng, càng thêm hoài nghi mục đích Tân Sơ Hạ tiếp cận con. Vì vậy, cụ nội con định bỏ ra số tiền lớn thuê thủ lĩnh xã đoàn ở con đường bí mật thành phố L bắt cóc Tân Sơ Hạ, tiến hành nghiệm hình ép hỏi cô ta vì muốn biết mục đích tiếp cận con của cô ấy là gì?! Nhưng mà, bất kỳ thủ lĩnh xã đoàn lớn nhỏ nào ở con đường bí mật thành phố L nghe nói muốn bắt cóc người tên là Tân Sơ Hạ thì toàn bộ từ chối không tiếp khoản mua bán lớn này”
Thân phận lớn nhất của Tân Sơ Hạ tại thành phố L cũng chỉ là một cháu gái nhỏ của ông chủ công ty dược nghiệp, còn chưa đến mức làm cho tất cả các ông lớn có máu mặt ở tất cả xã đoàn sợ hãi. Qua đó có thể thấy Tân Sơ Hạ còn có một tầng khác, ngay cả người của ba còn không tra được thân phận”
“Cho nên?” Lông mày Lãnh Diệc Phàm nhăn lại.
Nhiên Hoàng Minh hơi nhún vai: “Cho nên cụ nội con đã sai người đến cục an ninh quốc tế tố cáo nặc danh Tân Sơ Hạ là một trong những dư nghiệt của tập đoàn những người mạo hiểm. Như con đã biết, trước đó vì ba của con dẫn đầu cấp dưới của mình tiêu diệt tập đoàn những người mạo hiểm mới bảo toàn được uy vọng của ông ấy trên chính đạo.
Về sau, chuyện thanh trừ dư nghiệt của tập đoàn những người mạo hiểm đều chuyển giao hết cho cục an ninh quốc tế. Ngày hôm nay, cục an ninh quốc tế áp dụng biện pháp với dư nghiệt là bất kỳ đâu trên thế giới, chỉ cần gặp một kẻ thì bắt một kẻ. Ba của con vốn đã không còn là người của cục an ninh nưa, nhưng cũng sẽ không thành kẻ địch của cục an ninh. Vì vậy, người cục an ninh muốn bắt Tân Sơ Hạ thì ba của con sẽ không nhúng tay”
Nghe đến đó, Lãnh Diệc Phàm cầm quần áo lưu loát mặc vào, trở về phòng cầm cái gì đó nhét vào trong túi quần, quay người bước nhanh đi ra cửa.
Nhiên Hoàng Minh thấy Lãnh Diệc Phàm vội vã đi ra ngoài, nhẹ nhàng khuyên bảo một câu: “Phàm à, tuy nói ba của con sẽ không nhúng tay, nhưng mà nếu như con mở miệng xin ba của con thì ba của con vẫn sẽ lựa chọn giúp con. Vì vậy, con đừng nên cậy mạnh”
“Con không cần!” Lãnh Diệc Phàm lạnh lùng nói, kéo cửa ra, đi mất Tiếng đóng cửa “âm”,nặng nề vang lên một tiếng, vẻ mặt Nhiên Hoàng Minh bất đắc dĩ lắc đầu, tự nhủ: “Thật là một đứa nhỏ ngốc, nếu không phải ba của con biết được việc này, bảo cậu thuận tiện nói những cái này cho con thì đoán chừng con còn không biết cô gái của mình bị người ta bắt cóc.”
Dù sao, người rơi vào trong tay cục an ninh quốc tế thì xác định là không có kết cục tốt. Nếu không thì em gái của anh ta đã không lấy cái chết bức bách, cầu xin A Trầm cứu Lý Nhã Uyên rồi. Cũng may Phàm không phải là người của cục an ninh, cho dù Phàm có đắc tội người của cục an ninh thì tốt xấu gì người của cục an ninh cũng sẽ nhìn vào mặt mũi A Trầm, sẽ không gây làm gì Phàm.
Bên kia.
Lãnh Diệc Phàm đi vào thang máy, móc ra một tai nghe đặc chế ở bên tai trái. Anh không nói gì, đầu ngón tay đánh lên tai nghe với một nhịp điệu không có bất kỳ tiết tấu nào. Khi anh ra khách sạn cũng là lúc điện thoại của nah nhận được kinh độ và vĩ độ địa chỉ nhà ông Johnson ~ cục trưởng phân cục cục an ninh quốc tế tại thành phố L. Cuối cùng, còn một lời nhắc nhở từ người gửi cho ông ta: “Tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng”
Sau khi Lãnh Diệc Phàm nhớ kỹ kinh độ và vĩ độ địa chỉ thì lập tức phản hồi một chữ “Được”.
Tin nhắn này tự động biến mất trong điện thoại của anh.
Cục an ninh quốc tế, phân cục tại thành phố L.
Tân Sơ Hạ là bị những tạp âm chói tai làm cho bừng tỉnh, nhưng mà lúc bừng tỉnh thì cái gì cô cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy đôi mắt bị cái gì đó bịt kín, không thể mở ra.
Âm thanh bén nhọn chói tai không biết tên kia tựa như những mũi tên sắc nhọn, nó xuyên thủng tai phải của tôi rồi lại từ tai trái xuyên sang tai phải, khiến cho não của cô rơi vào trạng thái khó chịu tựa như bị lăng trì. Không biết qua bao lâu, những tạp âm mới dừng lại và im bặt.
Tân Sơ Hạ vừa thở phào một hơi thì tác hưởng “ong ong” bên tai lại vang lên âm thanh giống như âm-li kiểu lập thể vờn quanh chất vấn: “Chỉ cần cô nói tập đoàn những người mạo hiểm còn những thành viên đi về hướng nào thì cô sẽ không cần chịu hình phạt tạp âm này nữa”
“Tôi không biết… Tôi không biết cái gì hết..” Tân Sơ Hạ có chút yếu ớt hồi đáp.
Cô cảm thấy mình bị trói trên một cái mặt ghế lạnh vĩnh viễn ngồi không nóng được, thân thể và tứ chỉ bị cái gì đó trói lại, không thể động đậy.
“Cô Tân, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị xử nghiêm.
Nếu như cô còn không thành thật khai báo, thì lát nữa thứ mà cô phải chịu không chỉ có riêng hình phạt tạp âm đâu.” Giọng nói kỹ thuật xử lý thanh âm lại vang lên lần nữa.
Tân Sơ Hạ lắc đầu, hơi thở mong manh nhưng thẳng thắn đáp: “Tôi thật sự không biết cái gì hết…”
xuyên thấu qua da thịt đâm vào cốt tủy, làm cho cô đau nhức đến mức khóe mắt chảy nước mắt, và trong nháy mắt đã đông lại thành băng, ngay cả hàm răng cũng đang run lên lập cập.