Cô hạ cửa kính xe xuống, người đàn ông cũng tháo kính râm ra khỏi mặt.
Tống Vân Thùy nhìn người đàn ông, trên gương mặt được trang điểm thanh tú không biểu cảm điều gì cả mà chỉ thản nhiên nói: “Anh Tào, thật trùng hợp. Anh cũng sống ở khu biệt thự này à?”
“Tôi còn dự định sẽ mua một căn biệt thự bên cạnh nhà em nữa kìa” Tào Quốc Chiến mỉm cười, sau đó anh ta đưa bó hoa trong tay cho.
Tống Vân Thùy và còn kèm theo một câu khen ngợi: “Hoa hồng đỏ càng hợp với người đẹp hơn”
“Tôi xin lỗi, tôi không thích hoa hồng” Thậm chí Tống Vân Thùy còn không thèm nhìn bó hoa hồng trong tay Tào Quốc Chiến.
Sau đó Tào Quốc Chiến lấy ra một cái hộp dài từ bó hoa hồng và cố ý đưa tới trước mắt của Tống Vân Thùy.
Trong cái hộp là một sợi dây chuyền kim cương trị giá hàng tỷ.
Tống Vân Thùy cũng thường nghiên cứu về những thứ xa xỉ này, cuộc sống riêng của cô rất tinh tế nên cô cũng biết một ít về giá cả thị trường. Có điều cô không cần một người đàn ông tặng cho những thứ xa xỉ này vì tình hình tài chính hiện tại của cô cũng đủ khả năng để mua được.
Vì vậy mà cô ấ không thèm để ý đến sự xum xoe lố bịch của Tào Quốc Chiến.
“Nhất định em sẽ biết giá cả thị trường của chiếc vòng cổ kim cương này, thế nào? Em có thích nó không?” Tào Quốc Chiến nhướng mày tỏ vẻ tự tin.
Tống Vân Thùy nghiêng đầu nhìn Tào Quốc Chiến, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng bình tĩnh: “Anh Tào à, với thủ đoạn này thì anh nên đi lừa những phụ nữ bên ngoài sẽ thích hợp hơn. Nhất định họ sẽ rất thích”
“Cô Tống à, chỉ có Diệc Phàm mới có thể làm ra những chuyện như vậy. Tôi là một người rất nghiêm túc” Tào Quốc Chiến nhếch miệng nói.
Sắc mặt của Tống Vân Thùy trở nên cứng đờ, sau đó lại bình tĩnh trở lại: “Phiền anh Tào nhường đường, tôi còn có việc phải làm”
Tào Quốc Chiến thấy Tống Vân Thùy vẫn không tươi cười hòa nhã với anh ta thì anh ta vừa sờ căm mà khóe miệng lại nhếch lên với vẻ mặt không rõ ý tứ.
Anh ta trở lại chiếc xe thể thao sang trọng của mình và lái đi.
Tống Vân Thùy lấy điện thoại di động ra gọi cho Tân Sơ Hạ.
Ở bên kia, trên đường đến công ty tập đoàn Vân Hàng, khi Phó Diệc Phàm sắp đến công ty thì đột nhiên anh nhận ra một vấn đề.
Tân Sơ Hạ tìm đến với anh chỉ vì thiếu tiền, nếu thật sự cô gái này mất liên lạc thì chẳng lẽ cô ta đã bị người ta lừa lấy hết tiền rồi sao?
Rốt cuộc nếu chỉ là bị bắt cóc thì chắc chắn Tân Vũ Bảo sẽ là người đầu tiên nhận được điện thoại của kẻ bắt cóc đòi tiền chuộc người, thay vì chính anh phải vội vàng sứt đầu mẻ trán đi tìm người.
Phó Diệc Phàm hơi nhức đầu bóp bóp cái trán và nói với tài xế La Khiếu Đình: “Tấp vào lề đường dừng xe lại”
“Cậu chủ, anh không tới công ty sao?” La Khiếu Đình hỏi.
Phó Diệc Phàm nói dối: “Tôi cảm thấy hơi say xe nên tôi muốn tự mình đi bộ một quãng đường”
“Kỹ năng lái xe của tôi không tốt sao?” La Khiếu Đình không thể tin được, nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh và vội dừng xe vào lề đường.
Phó Diệc Phàm không trả lời La Khiếu Đình mà bước ra khỏi xe và đi bộ về phía công ty.
Anh nhìn xung quanh và chắc chắn rằng không có người khả nghỉ rồi vừa chậm rãi bước đi vừa lấy điện thoại di động ra và bắt đầu gọi điện.
“Giúp tôi tìm tung tích của một cô gái tên là Tân Sơ Hạ”
“Đúng, những gì đã xảy ra trong vài ngày qua”
“Được rồi, tôi sẽ đợi hồi âm của anh”
Sau khi gọi điện xong thì Phó Diệc Phàm đi bộ đến cổng công ty.
Khi anh vừa bước vào cổng công ty thì sau lưng lại vang lên tiếng gọi của một người phụ nữ: “Phó Diệc Phàm”
Nghe thấy tiếng gọi thì Phó Diệc Phàm ngoảnh đầu lại.
Anh chỉ nhìn thấy Tống Vân Thùy đang từ từ chạy về phía anh từ bãi đậu xe của công ty.
“Tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ” Tống Vân Thùy chạy đến chỗ Phó Diệc Phàm và nói thẳng vào vấn đề.