Một mình anh nếm thử, thế là đủ rồi.
Minh Tư Thành cười khổ. Nhưng sau khi thưởng thức xong một chén trà, tiếng rung của điện thoại di động đã làm gián đoạn suy nghĩ của Minh Tư Thành.
Anh định thần lại, lấy điện thoại di động ra, trả lời cuộc gọi.
“Chúng tôi cũng không tìm được tung tích của Lang Khiếu Nhật.” Bùi Hạ Sênh thắc mắc.
Bọn họ là tổ chức duy nhất có thể bắt giữ được Lang Khiếu Nhật, đối với việc Lang Khiếu Nhật biến mất, điều này quá bất hợp lý.
Minh Tư Thành cau mày, chợt nhớ ra điều gì đó, giọng nói vội vàng ra lệnh: “Cô tiếp tục phải người tới giúp tôi tìm Lang Khiếu Nhật, đừng bỏ lỡ bất cứ manh mối nào. Còn nữa, cô cũng cho người theo dõi nhất cử nhất động bên phía Janna giúp tôi.”
“Anh nghi ngờ Janna à?” Bùi Hạ Sênh ngạc nhiên.
Minh Tư Thành trả lời: “Không phải tôi, mà là Mộc Miên”
“Cô Nhiên kia nghi ngờ Janna, anh liền tin ngay à?” Bùi Hạ Sênh cảm thấy khó tin: “Không phải trước giờ anh làm việc đều dựa theo bằng chứng lí lẽ thuyết phục hay sao?”
“Mộc Miên nói sao thì là vậy! Cô sai người đi theo sát Janna là được, cô ta vẫn chưa trở về Mĩ.” Minh Tư Thành nhẹ giọng ra lệnh.
“Vậy được thôi!” Bùi Hạ Sênh đã cứng họng không biết nói gì hơn và chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Janna, Minh Tư Thành cầm chìa khóa xe, chào Benson một tiếng rồi lái xe ra khỏi biệt thự.
Nghe nói rằng từ sau khi Lang Khiếu Nhật ở bên cạnh Nhiên Mộc Miên, Phó Quân Tiêu đã sa thải tất cả các vệ sĩ khác.
Nếu không có Lang Khiếu Nhật ở bên cạnh Nhiên Mộc Miên, thì nhất định cô sẽ cảm thấy bất an.
Minh Tư Thành không biết mình làm vậy để làm gì, chỉ biết cơ thể đã không còn lắng nghe não bộ điều khiển nữa, thậm chí anh còn sốt ruột lái xe đến nhà riêng của Phó Quân Tiêu.
Nếu anh đoán không nhầm, cuộc gọi mà hôm nay Nhiên Mộc Miên gọi cho anh là điện thoại cố định ở nhà riêng.
Nhiên Mộc Miên chắc chắn đang ở nhà.
Trong ngôi nhà riêng.
Khi thím Lưu nhìn thấy Minh Tư Thành, bà đã bị sốc: “Cậu, cậu đúng là… cậu Minh?”
Bà đã gặp Minh Tư Thành trước đó, lúc đó Minh Tư Thành và mẹ anh từng đến nhà làm khách, Đồng Kỳ Anh đích thân tiếp đón họ.
“Xin chào, cháu đến tìm Nhiên Mộc Miên ạ. Minh Tư
Thành lịch sự nói.
Thím Lưu bỗng chốc vui mừng khôn xiết, sau đó lại trở nên u sầu: “Cậu Minh tới thật đúng lúc, cô chủ hôm nay không biết có chuyện gì, ăn cái gì cũng không thấy ngon miệng. Hơn nữa, cậu Lang Khiếu Nhật cũng không ở bên cạnh cô ấy. Tôi có hỏi cô chủ, nhưng cô ấy không quan tâm đến tôi. Haizz.”
“Mộc Miên đang ở trên lầu a?” Minh Tư Thành hỏi han. Thím Lưu gật đầu: “Căn phòng công chúa ở cuối lầu hai là phòng của cô chủ”
“Được rồi, cháu đi tìm cô ấy” Minh Tư Thành lịch sự gật đầu.
Thím Lưu đưa cho Minh Tư Thành một đôi dép mới để đi trong nhà, chào đón Minh Tư Thành vào phòng.
Phải nói rằng, đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng của Nhiên Mộc Miên bằng cửa chính.
Trước đây.
Anh nhảy cửa sổ vào.
Cửa phòng dát vàng màu hồng mở toang, bước vào phải đi qua một mái hiên thì mới có thể nhìn thấy quang cảnh trong phòng.
Nhiên Mộc Miên đúng là rất thích màu hồng.
Sau khi Minh Tư Thành bước vào, anh nhìn thấy phong cách bắt mắt giống như mình đang chìm đắm trong một thế giới cổ tích toàn màu hồng vậy.
Anh vô tình ngẩng đầu nhìn lên mới nhìn thấy trên trần nhà được bao phủ bởi những vì sao tinh tú pha lê với nhiều kích cỡ và màu sắc khác nhau.
Lúc này, Nhiên Mộc Miên đang ngồi trên chiếc giường hình tròn lớn màu hồng, quay lưng về phía anh, ngay cả khi anh bước vào, Nhiên Mộc Miên cũng không phát hiện ra.
Minh Tư Thành cau mày, đang nghĩ cách làm sao có thể an ủi Nhiên Mộc Miên vừa đi tới sau lưng cô thì cô đột nhiên nhảy khỏi giường.
“Khiếu Nhật, anh đã về rồi!” Nhiên Mộc Miên vui vẻ mừng rỡ quay người lại. Khoảnh khắc nhìn thấy người tới là Minh Tư Thành, cô đã vô cùng sửng sốt ngày người ra một lúc.
“Làm em thất vọng rồi? Anh không phải là ‘Khiếu Nhật của em.” Minh Tư Thành nói nhẹ, hai tay đút vào túi quần.
Nụ cười trên mặt Nhiên Mộc Miên dần dần cứng đờ lại, cô tức giận hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
“Tất nhiên là tới đây để xem xem em định làm sao để cầu xin anh đi tìm Lang Khiếu Nhật cho em. Minh Tư
Thành nhếch miệng nở nụ cười xấu xa.
Nhiên Mộc Miên đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, cô bước nhanh tới, giẫm gót chân lên ngón chân của Minh Tư Thành.
“A..” Minh Tư Thành đau đớn hét lên một tiếng, ưỡn người, nhấc chân lên, dùng tay xoa xoa những ngón chân bị dẫm lên đau điếng.
Anh đang đi dép lê đấy!
Cô gái này vẫn giống như trước đây, thực sự rất tàn nhẫn! “Minh Tư Thành, đây là anh tự chuốc lấy đấy nhé!” Nhiên Mộc Miên tức giận.
Nhưng có lẽ vì cô trông ngọt ngào và xinh đẹp rung động lòng người, nên dáng vẻ khi tức giận trông đáng yêu như một chú mèo con vậy. Minh Tư Thành đứng thẳng người dậy, vươn tay ôm eo
Nhiên Mộc Miên kéo cô lại gần trước mặt mình, giọng điệu của anh đột nhiên vô cùng dịu dàng và dễ nghe, dỗ dành cô: “Được rồi, công chúa nhỏ của anh đừng tức giận nữa. Anh đã sai người đi tìm Lang Khiếu Nhật giúp em rồi, tin rằng rất nhanh sẽ tìm thấy tung tích của anh ta thôi.“
“Anh.” Ánh mắt Nhiên Mộc Miên phát sáng, hơi ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn Minh Tư Thành.
“Dù em không còn thích anh nữa, nhưng anh vẫn không thể đành lòng không quan tâm đến chuyện của em” Minh Tư Thành cưng chiều nhìn chằm chằm vào mắt Nhiên Mộc Miên với nụ cười chua xót.
Nếu đã như vậy, anh có thể đành lòng không ngó ngàng gì đến cô suốt bốn năm sao?